Bờ sông Nile trải dài như con rắn vùng vẫy giữa dải đất rộng lớn, cho dù chiến tranh có đang xảy ra thì người dân vẫn phải tích cực chăm lo cho bọn lúa yêu quý để tiếp tục có cái mà ăn. Chính vì vậy sự nhộn nhịp và tấp nập xem chừng không hề thuyên giảm, một vài chợ buôn buổi sáng còn tấp nập hơn bao giờ hết, mọi người cố gang trao đổi, mua bán những thứ cần thiết nhất trước khi biết chiều tối xảy ra chuyện động trời gì. Chiến tranh mà, ai mà nắm chắc được chiến thắng đâu.
Buổi sáng hôm nay thời tiết thật đẹp, trời trong như tấm gương phản chiếu tấm lòng con người. Asisu nhân cơ hội vàng, xin phép được Ragashu cho ra ngoài thư giãn trong lúc hắn bận việc chính sự, hay đi thăm dò các nước đại loại như vậy. Tuy nhiên, thật khó khăn khi trong tình trạng đôi mắt hạn chế sự đi lại thế này, mà vẫn phải trốn đám lính được phái theo bảo vệ nàng. Nhưng cuối cùng mọi chuyện đều tốt đẹp. Chỉ còn Minuê và Ari đi theo, xe ngựa thô thuê sẵn từ trước lăn bánh rất nhanh chở vị nữ hoàng đến gần với biên giới. Bởi vì hiện tại đang là sớm mai, nên khi họ đến nơi, chợ vô cùng đông đúc, tiếng rao có ở khắp nơi. Asisu trùm một chiếc áo khoác rộng che kín nửa mặt, người khác nhìn vào sẽ không biết đôi mắt nàng đang được quấn lụa trắng. Họ hẹn nhau tại một quán trà xập xệ, gần một bụi cây xanh ven bờ sông Nile. Dĩ nhiên, chủ quán cũng là người của tướng quân Nakuto nên không cần lo lắng gì.
Bên Carol đã đến từ rất sớm, chỉ có hai người, Ruka ắt hẳn đã bị tách ra, Carol cũng lấy cái cớ tế thần linh rồi trốn ra ngoài từ nửa đêm, do đường đi từ Thượng đến chỗ này xa gấp đôi đoạn đường bên Asisu. Đôi bên đều ăn mặc cực kì đơn giản, vừa khi chạm mặt nhau liền di chuyển ra mé sau, người chủ cho quây một tấm vải che hờ xung quanh họ, Minuê ở bên trong còn Unasu ra ngoài để canh gác. Cuộc trò chuyện bắt đầu mà không cần đợi trà bưng ra, chủ đề chính của buổi gặp mặt quan trọng này là cuộc nổi dậy lật đổ Nebanon. Carol không ngần ngại mà lên tiếng trước:
_Chị, mắt chị sao rồi, em có đem vài loại thảo dược quý...
_Được rồi, chuyện của ta để sau đi, nghe Minuê nói trước đã.
Minuê vội vã lên tiếng, hắn di chuyển lên phía trước và quỳ trước mặt hai người phụ nữ cao quý:
_Thần đã có cuộc chạm mặt với một nhân vật đặc biệt, người này có tầm ảnh hưởng rất lớn lên triều chính cũng như thuỷ binh của Minoa. Lệnh bà Carol còn nhớ tên quái nhân chúng ta đụng độ lần trước tại Minoa...
_Là Atorat sao?
_Phải, hắn xuôi theo đoàn người của quốc vương Minoa đến Hạ Ai Cập, tình cờ cứu thần tại cái hôm bị tấn công ở thần điện Sobek hôm đó. Hắn ra một thoả thuận: hắn có cách làm cho Minoa không can thiệp được vào Ai Cập, cho dù Ai Cập có biến cố gì xảy ra hay các nước tấn công thì Minoa chắc chắn không nhúng tay vào. Đổi lại, chúng ta phải cung cấp cho họ những bí quyết về luyện kiếm, lọc nước, và các cỗ chiến xa trên cạn, họ có tuyến phòng ngự trên biển tuyệt vời, nhưng những trận đánh trên cạn thì vô cùng thảm hại.
_Không hề gì, nếu như là phải chia sẻ những thứ đó cũng không sao, miễn sao hắn đừng bắt chúng ta đưa cho hắn chính sách kinh tế và chiến lược quân sự là được. Carol tôi còn biết một vài bí quyết về sắt khác có thể phục vụ cho Ai Cập sau này. Cứ cho hắn, việc trước mắt là cản bớt quân thù cho Ai Cập, ít đi được chừng nào hay chừng ấy.
Asisu sau một hồi trầm ngâm bất ngờ về cái người mà Carol và Minuê đang nói tới, bởi lẽ nàng đã gặp hắn, không, chính xác chỉ nói chuyện với hắn rồi, nhưng sao nàng vẫn thấy có gì đó không đúng ở đây. Sau khi im lặng một lúc lâu rốt cuộc Asisu cũng lên tiếng:
_Không phải ta không tin ngươi Minuê, nhưng quân đội Minoa đang trên đường tới đây, làm sao ngươi tin chắc tên quái nhân gì đó mà ngươi nói?
_Chị Asisu, chúng ta bắt buộc, phải tin, không còn lựa chon nào khác, chúng ta không thể cùng lúc vừa lật đổ Nebanon vừa chống lại hai cường quốc lớn, đó là chưa kể Hitaito, huống hồ lực lượng bên Nebanon cũng không thua kém gì chúng ta. Em tin là Atorat có khả năng làm được chuyện đó. Bên em cũng đã phát hiện ra được một số thông tin bên phe phái của Nebanon.
_Nói đi.
_Tên Nebanon này cấu kết với Assyria, sẽ để Ai Cập làm thuộc địa của bọn chúng, bọn chúng có thể xử lí tuỳ ý, miễn là hắn vẫn ngồi trên ngai vàng Paraoh và hưởng lạc thú. Quân đội bên em đã được Unasu chuẩn bị tươm tất, binh ấn phù được bảo vệ kỹ lưỡng đợi đến ngày chúng ta nổi dậy, chỉ cần lệnh từ chị và quân đội hỗ trợ của tướng quân Minuê đến nơi, là có thể tiến hành ngay. Còn một việc khác nữa, từ sau chuyện của Meku, hắn ta còn đang ý thức đi lùng sục những kẻ có giao tình với hắn khi hắn còn là nô lệ, nhằm giết người diệt khẩu. Có mấy lần em phái binh đến cứu họ, nhưng tiếc là đã quá muộn. Nebanon làm việc rất nhanh và bí mật, mà hắn vẫn chưa tin tưởng em hoàn toàn. Hắn đang vận động các quan lại gây sức ép bắt em phải sớm ngày cho hắn đăng quang. Bây giờ em sắp không thoái thác nổi nữa rồi.
_Ý lệnh bà là, người không chỉ muốn đơn thuần lật đổ Nebanon, còn muốn vạch trần sự thật. Nhưng như vậy thì rất khó khăn, thân phận của hắn bây giờ là do chính cố hoàng thượng công nhận, bang chứng vô cùng rõ ràng.
_Tôi chỉ là không muốn hoàng thất bị ô uế. Hắn phải trả giá cho những gì hắn gây ra với Menfuisu, còn phải nhận tội với tổ tiên hoàng gia Ai Cập. Tôi muốn chị Asisu đích thân lật mặt hắn, để người dân không còn hiểu lầm chị và chị cũng gỡ bỏ được cảm giác tội lỗi với tổ tiên. Nhưng tướng quân Minuê biết đó, hoàng đế Ragashu đã tới Hạ Ai Cập, và quan trọng chị vẫn đang làm hoàng phi Babylon. Không thể để chị có liên quan đến vụ nổi dậy này, sẽ rất nguy hiểm.
_Lệnh bà nghĩ phải lắm. Chúng ta hãy mau bàn thảo kế sách và ấn định ngày sẽ nổi dậy.
_Được.
_Đây là tấm bản đồ về sự bố trí quân đội của Thượng Ai Cập, bên phía Assyria đóng quân tại dải phía đông bắc sông Nile, nơi đó địa thế rất phù hợp đánh tỉa, lệnh bà xem, lau sậy rất nhiều và có những chỗ bùn lầy sâu hàng trăm mét. Đây, khu vực trên cá sấu cũng rất nhiều, bọn lính Assyria không hề thông thạo địa hình như chúng ta, nên chỉ cần dụ chúng vào bẫy là được. Như vậy chúng ta có thể giảm bớt lực lượng bên đông bắc, thay vào đó nên dồn toàn lực vào phía hoàng cung. Thần sẽ bố trí phía đông nam một đội, phía tây...
_Còn nữa, tôi sẽ sắp xếp thế này...thế này...tướng quân thấy thế nào.
_Kế hoạch tuyệt vời lắm thưa lệnh bà.
Ánh mắt Carol trở nên rực lửa, chưa bao giờ vị hoàng phi Ai Cập trẻ tuổi này lại tỏ ra kiên quyết và nung nấu sôi sục lửa thù đến vậy. Còn Asisu lại tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng, chỉ nghe mà không đáp, mấy ngón tay gõ gõ thành nhịp trên bàn như đang suy tính. Chẳng ai đoán được nàng đang nghĩ gì bởi đôi mắt đen biết nói kia đã bị che khuất. Càng lúc không khí càng trở nên cao trào hung hực. Đột ngột, bằng một sự chuyển động nhẹ, Asisu đã thu hút sự chú ý của hai người kia. Nàng lên tiếng, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng mà lại ẩn đầy ý tứ sâu xa:
_Ta còn muốn được nhiều thứ hơn là việc đánh đổ Nebanon và vạch trần tên nô lệ đó.
_Chị, ý chị là...
Asisu chầm chậm đứng lên, dùng bốn giác quan còn lại định hướng phía sông Nile, nàng quay người về bên phải, cho phép những ngọn gió thổi là là trên mặt sông lướt đến mái tóc đen mượt của mình, khiến chúng tung bay tự do. Carol và Minuê cũng đứng lên, chạy đến muốn đỡ nàng, nhưng Asisu hất tay ra. Nàng hít nhẹ hơi sâu, rồi cất lời mạnh mẽ:
_Ta muốn nhân cơ hội này, tiến hành thống nhất Ai Cập.
Carol và Minuê giật mình nhìn nhau, không phải vì điều Asisu nói là sai trái, chỉ là điều này tuyệt đối không được phép phát ra từ miệng hoàng phi Babylon. Ai cũng biết nàng tuy là nữ hoàng Ai Cập, chảy trong mình dòng máu hoàng gia Ai Cập, nhưng hiện tại nàng đã gả sang Babylon và là hoàng phi cao quý. Hạ Ai Cập hiện tại là thuộc địa của Babylon, muốn thống nhất Ai Cập, muốn Thượng Hạ hợp nhất thì chống lại Babylon là điều không thể tránh khỏi. Có hai trường hợp sẽ xảy ra, một là nếu trận chiến này thành công, Babylon dĩ nhiên không tha cho Asisu, nhưng muốn về Ai Cập với cương vị hoàng thân hay nữ hoàng sau tất cả những chuyện xảy ra trước đây cũng chẳng thể nào được, hai là nếu trận chiến thất bại, cả hai phía chắc chắn kết tội cho Asisu. Dù là ở trong tình thế nào, Asisu cũng không thể tránh khỏi bị tổn thương, nguy hiểm tính mạng. Carol vội vã lên tiếng sau khi hoàn tỉnh trở lại:
_Chị, nhưng như vậy chị sẽ...
_Không cần lo cho ta, ta đã suy nghĩ rất kỹ và ra quyết định như vậy. Ta cũng đã lường trước hậu quả nên không cần chú tâm về phía ta, ta nghĩ cô nên lo cho mình sau khi nghe những lời ta sắp nói tiếp theo đây.
_Chị, xin chị cứ nói.
_Muốn thống nhất Ai Cập, chỉ dựa vào quân số của chúng ta thì không đủ, quân đội của chúng ta chỉ đủ để lật đổ Nebanon và Algon. Nếu muốn đánh cả Babylon ra khỏi Hạ Ai Cập, phải cần một đội binh hùng mạnh. Chúng ta cần viện trợ.
_Nhưng hiện tại các nước đều đang quay lưng với chúng ta, chị à, em...
_Chính vì vậy lần này, cô là người đóng vai trò cực kì quan trọng.
_Là em? Em nên làm gì? Tại sao lại là em?
_Vì vai trò của cô. Cô thử nghĩ xem, nếu chúng ta liên minh, xin quân viện trợ, phải có cống vật, cô nghĩ hiện tại với hoàn cảnh khó khăn lấy đâu ra những cống phẩm vô giá cho chúng, hơn nữa chắc chắn sau này khi mọi việc hoàn tất sẽ phải chia nhượng lợi ích cho chúng, nhưng khi thống nhất Ai Cập, ta không muốn bất kì quốc gia nào khác được phép can thiệp vào Ai Cập. Ta cam đoan bọn chúng vin vào cớ phụ giúp mà làm khó và nhúng tay vào Ai Cập. Sau chiến tranh, Ai Cập cần một lượng tiền khổng lồ và thời gian để phục hồi, ta không muốn lợi ích đó bị phân chia. Ngặt nỗi, quả thật chúng ta buộc cần có quân viện trợ. Vậy nên chỉ còn một cách duy nhất, mà bao đời Pharaoh đã làm để giữ giao hảo hai nước. Không phải có một số nước tham dự vào chiến trường này, không phải vì muốn chiếm Ai Cập, mà còn có mục đích gì khác sao. Cô hiểu chứ Carol?
Carol ngồi thẫn người suy nghĩ, gương mặt trắng xanh lộ rõ vẻ bất ngờ, khá lâu sau mới đáp lời:
_Chị muốn em đi hoà thân.
_Phải, chẳng phải có rất nhiều trận chiến diễn ra chỉ vì cô thôi sao?
_Chị, đó là phản bội Menfuisu, em không thể làm vậy. Em là vợ chàng và là hoàng phi của Ai Cập, em không thể phản bội ra đi như vậy.
_Làm ơn hãy dùng cái đầu mình mà suy nghĩ, nếu như lật đổ được tên nô lệ bần tiện đó rồi thì ai sẽ lên ngôi, Menfuisu không có con trai mà ta thì không thể quay về. Cô nghĩ mình sẽ lên ngôi trị vì Ai Cập máu thịt của ta sao? Cô là người đã lật mộ tổ tiên hoàng gia Ai Cập này rồi giờ còn đủ gan ngồi lên ngôi vị đó. Cô nói cô không muốn phản bội Menfuisu, vậy cô cứ thế ở trên ngai vị rồi cai trị đến khi chết già một mình sao, lúc đó Pharaoh sẽ thuộc về một người ngoài, vậy cô đang bảo vệ điều gì? Ta quên mất, cô sẽ không chết một mình, các quan thần sẽ thúc ép cô kết hôn lại lần nữa, rồi đưa đứa con của cô và người đàn ông kia lên ngôi. Con của kẻ trộm mộ lại nối ngôi, thật nực cười. Mà cô yên tâm, Babylon sẽ không từ bỏ cơ hội lợi dụng ta là huyết mạch còn song sót duy nhất để chiếm luôn Thượng Ai Cập đâu. Ta nói sẽ tôn trọng cô hơn không có nghĩa là ta chấp nhận cô
_Chị...
_Đó mà là vì Ai Cập sao?
_Chị, em không muốn rời xa Ai Cập. Chắc chắn phải còn cách khác. Nếu em làm vậy, Menfuisu chắc chắn sẽ trách em...Xin đừng ép em xa Ai Cập.
_Vậy ngày xưa, ai là người ép ta xa Ai Cập, ủng hộ cho quyết định hoà thân đó.
_Em...em không cố ý, em cứ nghĩ...
_Suy nghĩ thật hay.
_Nếu chị là em chị sẽ làm gì, chị cũng đâu muốn xa Ai Cập. Chị sẽ đưa ngôi vị cho ai đây?
_Ta tự có chủ ý của ta. Nhưng nếu ta là cô, ta cam đoan sẽ không mặt dày như vậy. Đừng so sánh ta với cô, ta thậm chí còn dám đặt cược mạng sống mình kia mà. Được rồi, nói đến đây thôi, còn lại do cô tự lựa chọn.
_Chị...
Asisu lập tức đứng lên ra lệnh cho Minue dìu mình ra bên ngoài, vì đôi mắt không nhìn thấy, nên có sơ ý quệt tay ngang chén trà nóng, tiếng tách vỡ kêu loảng xoảng giận dữ. Ngay gần xe ngựa, Ari chờ sẵn dìu nàng lên, rồi con ngựa đen hí lên quay người đi thẳng. Carol sợ hãi chạy theo phía sau, miệng í ới gọi nhưng chiếc xe cứ thế xa dần. Unasu cũng chạy theo phía sau Carol, liên tục hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng chỉ nhận được tiếng khóc nức nở của Carol.
Khi Carol về đến hoàng cung Thượng Ai Cập cũng đã là chiều tối. Mặt trời đỏ như quả cà chua bị ủng u ám lạ thường. Cô đi vào phòng mà không nói lời nào làm Ruka, Unasu và cả nữ quan Nafutera được phục vị mới đây đều rất lo lắng. Bữa tối cũng không dung nốt, cô cáo bệnh với bên Nebanon rồi liên tục nằm trên giường, mắt xanh như ngọc mở to suy ngẫm.
Đến canh ba đêm khuya, Carol mới khoác nhẹ cái áo mỏng đi ra chỗ hồ sen trong thần điện. Carol đứng đấy, không làm việc gì ngoài ngắm mấy bông sen còn chưa nở. Không gian im ắng và lạnh lẽo làm cho cảm xúc con người lắng đọng, tâm tình cũng ổn định hơn nhiều. Tiếng động phát ra khi nữ quan Nafutera đi tới làm Carol thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, cô quay lại nhìn nữ quan mỉm cười.
_Hoàng phi đêm đã khuya, sao người không đi nghỉ ngơi.
_Nữ quan, bà thấy hoa sen Ai Cập rất đẹp phải không?
_Dạ phải, chúng đẹp như lệnh bà. Tương truyền linh hồn người đã khuất rất thích đi đến những nơi có hoa sen. Họ nghĩ rằng loài hoa này cũng giống họ, tuy hiện tại đã mất, nhưng có một ngày họ sẽ hồi sinh và trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
_Hoa sen làm cho Ai Cập thêm đẹp, còn tôi được ví như hoa sen, vậy mà chẳng làm được gì cho Ai Cập.
_Lệnh bà, người đã làm rất nhiều điều vì Ai Cập, người đừng suy nghĩ lung tung.
_Chị nói rất đúng, tôi không nghĩ đến tương lai, tôi chỉ nghĩ cho bản thân. Chị còn dám hy sinh tất cả, còn tôi chỉ có chuyện nhỏ nhặt cũng không thể làm. Tôi chính là kẻ gián tiếp gây ra cái chết cho Menfuisu, kẻ trộm mộ, vậy mà vẫn còn muốn ở đây.
_Hoàng phi, người không được nói bậy, nữ hoàng Asisu mới...
_Nữ quan, bà không được phép nói về chị như vậy. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, tôi nhớ lại mọi thứ, tôi nhớ đến lí do vì sao ta ở đây. Tôi ở đây vì Menfuisu, tôi được ở đây cũng vì Menfuisu, vì tôi vô cùng yêu chàng, nên bất chấp tất cả. Giờ điều quan trọng nhất đã không còn, tôi lưu lại để làm gì? Tôi phải đi để bảo vệ điều duy nhất còn thuộc về chàng, Ai Cập. Phải, phải đi chứ.
_Người nói gì kì lạ vậy lệnh bà, nô tỳ không hiểu.
_Không có gì, chúng ta về phòng thôi.
Carol quay người rảo bước đi khỏi đó, cô hướng người nhìn ánh trăng dịu dàng trên cao mà lạnh lùng đến vô tình, rồi chớp mắt thở dài. Phải, nếu không được ở cạnh Menfuisu, thì ở đâu cũng vậy thôi, nếu không thể bên cạnh người mình yêu, thì bên cạnh ai cũng như nhau thôi. Có lẽ ngày đó chị Asisu cũng đã nghĩ như vậy.
Vừa về đến phòng, Carol đã thảo ngay một bức thư đất nung cho Asisu, rồi lệnh Unasu gửi đi ngay lập tức cùng với lọ thảo dược trị mắt mà cô chưa kịp đưa sáng nay. Không ai biết trong thư ghi gì và hoàng phi đang nghĩ gì. Cho đến ngày hôm sau, thì thư hồi đáp được gửi đến, cũng như liên tiếp mấy ngày sau đó thư đi về rất đều đặn. Mỗi lần xem xong, gương mặt Carol đều trầm tư nghĩ ngợi. Quan trọng hơn, chính Carol đã lệnh xuống một việc rất quan trọng, khiến bá quan văn võ vô cùng phấn khởi, đặc biệt là Nebanon: Lễ đăng quang sẽ diễn ra trong hai tuần nữa, trong thời gian này hoàng thân Nebanon sẽ tuần tự thực hiện các nghi thức nhất định.
Năm ngày sau.
Hôm nay là ngày Asisu sẽ tháo băng trên mắt, Ragashu bỏ cả buổi sáng chỉ để bên cạnh Asisu và hỏi thăm nàng cảm thấy thế nào, mặc cho cách đó năm bữa, hắn vô cùng tức giận với đám thuộc hạ khi biết chuyện lạc nàng và thấy vết phỏng trên tay nàng, hắn bắt đầu tỏ ra nghi ngờ. Trong căn phòng ngập tràn mùi trầm hương, Asisu ngồi trên giường tựa lung vào gối bông tơ mềm mại, xung quanh là vài thuộc hạ thân tín, Ragashu và vài vị thái y đang chẩn mạch. Lát sau, Ari dưới sự hướng dẫn của thái y bắt đầu gỡ dải lụa trắng trên mắt Asisu. Khi chúng được cởi ra, nàng bắt đầu chớp chớp mi mắt, đôi mắt đen bắt đầu lộ ra sau nhiều ngày trời bị bịt kín, Ragashu kế bên liên tục nắm tay nàng rồi hỏi xem có thấy gì chưa, nàng có nhận ra hắn hay không...
Asisu cảm thấy trước mắt mình giờ đây mờ mờ ảo ảo, đường nét lúc nhoà lúc rõ, hình ảnh ẩn ẩn hiện hiện, mấy tia nắng chói xông vào mắt làm nàng nhất thời chưa thích ứng được nên liền nhắm chặt lại. Sau vài phút, nàng lại cố gang nhướng mi mở mắt, hình ảnh đã rõ dần, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Ragashu, giống như con gà con mới chui ra từ trong trứng, thấy người đầu tiên liền nhận làm mẹ, Asisu mừng rỡ ôm chầm lấy chồng mình. Thái y đều nói, nhờ một phần tâm trạng của Asisu rất tốt và thảo dược mà nàng đắp nên mắt giảm thiểu tổn hại đến it nhất.
Cả cung điện chúc mừng sự kiện này, mở yến tiệc chúc mừng rình rang, và đúng ngày hôm đó, hoàng tử Hitaito cũng đã tới thăm Hạ Ai Cập, đồng thời từ xa cũng ngấm ngầm điều quân đến từng đợt, mỗi đợt chỉ chừng nom vài trăm người, giờ tập họp cả vạn quân, đội quân đã được chỉnh ngũ đàng hoàng sau trận chiến cuối cùng lúc trước. Cả hoàng đế Minoa và người thừa kế Hitaito xem ra có vẻ đều rất hứng thú với lần khai chiến sắp tới đây.