Đôi Mắt

Chương 14



Lúc trước Dư Thần Dật nói với Cố Châu Lâm không sai, lúc bọn họ ăn liên hoan quả thật không có uống rượu, nhưng sau khi ăn xong thì có đi hát Karaoke. Dư Thần Dật còn chưa kịp ngồi nóng mông thì đã thấy nhân viên phục vụ bưng một thùng bia lạnh to đùng vào.

Dư Thần Dật sửng sốt một chút, còn chưa kịp từ chối, trong tay đã bị nhét một lon bia, nhóm đồng nghiệp đồng thời khui bia ra, giơ cao nói phải cạn ly.

Anh bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể khui lon bia lạnh trên tay mình ra cùng mọi người làm một chén.

Nửa tiếng sau, anh lập tức hối hận vì bản thân ngay từ đầu đã không kiên quyết từ chối uống rượu.

Bởi vì ngày thường nhóm đồng nghiệp chỉ ngồi trước bàn làm việc theo quy tắc, uống rượu vào liền bắt đầu trở nên ầm ĩ như biến thành một người khác, cả đám như phát điên lên.

Sau khi đến Dư Thần Dật thì hoàn toàn không nhịn được nữa, anh bị đồng nghiệp kéo đi chơi xúc xắc, không biết là do vận khí của anh không tốt hay là do đồng nghiệp của anh chơi quá giỏi, Dư Thần Dật cứ thua rồi lại thua, trong bụng toàn là bia, thậm chí anh còn cảm nhận được khi mình đứng lên, trong bụng sẽ vang lên tiếng nước động ọc ọc. 

Đến khi cuộc chơi chấm dứt, Dư Thần Dật đã có chút say, đi đứng cũng không vững, phải có người khác dìu mới có thể đi tiếp được.

Một đám người bọn họ ra ngoài gọi xe, Kỳ Tử Tuấn kéo tay Dư Thần Dật choàng qua vai mình, tự mình đỡ lấy bả vai của Dư Thần Dật.

Đàn ông để mấy chị em lên xe trước, Dư Thần Dật đứng ở một bên dựa vào người Kỳ Tử Tuấn, đột nhiên cảm thấy bắp đùi mình run lên, gần như một lát sau đầu óc mới kịp phản ứng lại, chắc là điện thoại run lên thông báo có tin nhắn.

Anh chậm chạp lấy điện thoại ra, mật khẩu nhập sai hai lần mới nhập đúng, mở wechat ra nhìn, là tin nhắn của Cố Châu Lâm hỏi có cần hắn đến đón anh về không.

Rượu đang dần ngấm vào người, Dư Thần Dật mơ màng muốn đồng ý, chợt nghe thấy giọng Kỳ Tử Tuấn có chút không yên tâm hỏi anh: “Thần Dật, nếu không tôi đưa cậu về nhà nha? Dù sao chúng ta cũng tiện đường, sẽ không mất thời gian đâu.”

Một đoạn nói chuyện của Kỳ Tử Tuấn biến thành từng chữ thổi nhẹ vào tai Dư Thần Dật, anh nghe thấy chữ “Tiện đường” và “Mất thời gian”.

Phản ứng đầu tiên là Cố Châu Lâm chạy đến đây không tiện đường, hơn nữa còn làm mất thời gian của hắn.

Kỳ Tử Tuấn thấy Dư Thần Dật không nói lời nào, lo rằng không biết có phải Dư Thần Dật đã ngủ mất tiêu rồi không, vội vàng ôm lấy eo Dư Thần Dật để anh dựa lên người mình, khiến cả người Dư Thần Dật đều dán lên người anh ta, khẽ giọng nói: “Thần Dật? Cậu ổn không đó? Tôi đưa cậu về nha.”

Dư Thần Dật phản ứng có chút chậm, đợi Kỳ Tử Tuấn nói xong khoảng mười giây mới gật gật đầu, cúi đầu mò điện thoại, cố gắng căng mắt nhắn tin lại cho Cố Châu Lâm, nói Cố Châu Lâm không cần đến, sau đó mới vụng về nói với Kỳ Tử Tuấn: “Vậy làm phiền anh rồi……”

Những đồng nghiệp còn lại đều ở cùng nơi nên đi cùng 1 xe, bọn họ thấy Dư Thầy Dật say đến mức dán cả người mình lên Kỳ Tử Tuấn, vội vàng giúp bọn họ gọi xe taxi, định để bọn họ đi trước.

Nhưng bọn họ không biết, bên trong một chiếc xe cách đó không xa, có một đôi mắt đỏ ngầu tơ máu đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. 

Cố Châu Lâm cắn mạnh ngón tay cái của mình, nhìn thấy Kỳ Tử Tuấn ôm eo Dư Thần Dật, lại còn nhìn thấy khuôn mặt Dư Thần Dật kề sát vào cổ Kỳ Tử Tuấn, đồng tử đột nhiên co rụt lại, móng tay bị hắn cắn vang lên âm thanh chói tai khiến người ta phải đau răng.

Biểu tình trên mặt hắn vô cùng vặn vẹo, cái mũi giống như là đường ranh giới, nửa trên khuôn mặt hắn và nửa dưới hoàn toàn tách rời nhau.

Hai mắt hắn vừa mãnh liệt lại hung ác, nặng nề đen tối như mực, khiến người khác nhìn phải cảm thấy hoảng sợ, nhưng khóe miệng hắn lại nhếch lên trên, lộ ra một nụ cười tươi.

Nụ cười đó vừa xảo quyệt lại điên cuồng, hắn liều chết nhìn chằm chằm về phía trước, khi thấy Dư Thần Dật nghiêng người sang bên cạnh, cả người ngã vào lòng ngực Kỳ Tử Tuấn, nụ cười trên gương mặt hắn càng khoa trương hơn, răng nanh cắn lấy ngón tay, sau đó tàn nhẫn cắn mạnh xuống, nghiến chặt ngón tay đến chảy máu.

Cố Châu Lâm liếm đi vết máu trên ngón tay, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm qua môi, ánh mắt khóa chặt lên hai cơ thể đang dựa vào nhau phía trước.

“Anh ơi…..” Dường như hắn đang thở dài, giọng nói khàn khàn lại trống rỗng nhẹ nhàng lay động bên trong xe, “Tại sao anh lại không chịu nghe lời…..Em đã cho anh cơ hội……”

“Chúng ta cứ từ từ thôi, được không?” Cố Châu Lâm hạ thấp âm thanh xuống, trên gương mặt vẫn còn treo lên nụ cười xảo quyệt, nhưng giọng nói lại dịu dàng như rỉ nước, giống như đang dỗ dành người yêu giận dỗi, thấp giọng nỉ non nói lời ân ái bên tai anh: “Em vẫn sẽ luôn chăm sóc anh mà…..chăm sóc anh nha…..”

Cách đó không xa, Dư Thần Dật đang mơ màng đột nhiên rùng mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo lên một chút.

Anh quay phắt đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa người đến người đi.

Kỳ Tử Tuấn thấy động tác của anh, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

Dư Thần Dật lắc đầu, nhịn không được rụt cổ lại.

Anh cảm giác có người đang theo dõi mình, loại cảm giác không tài nào nói rõ, ánh mắt không biết đến từ đâu đó giống như một con rắn độc quấn quanh người anh, chiếc vảy lạnh lẽo lướt trên tứ chi lộ ra của anh, quấn chặt lấy anh, siết chặt anh, sau đó há chiếc răng nanh đầy nọc độc đến trước mặt anh, phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi.

Anh bị chính tưởng tượng của mình làm cho hoảng sợ, Kỳ Tử Tuấn tưởng anh lạnh, lấy khăn choàng cổ của mình xuống choàng lên trên cổ cho anh.

Không biết có phải là ảo giác của Dư Thần Dật không, ngay khi khăn choàng cổ của Kỳ Tử Tuấn choàng lên cổ anh, hơi thở kia như có như không bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn.

Nhóm đồng nghiệp gọi một chiếc taxi, Kỳ Tử Tuấn đỡ Dư Thần Dật lên xe, anh nghiêng người lên cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo quấn chặt không buông trên người cuối cùng cũng biến mất.

Anh trộm thở phào một hơi, nhắm hai mắt lại, bất giác thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.