Đôi Mắt

Chương 28



Cố Châu Lâm ôm Dư Thần Dật đi ra ngoài gọi xe, trong lòng hắn còn ôm một người đàn ông kiểu công chúa, trong vô cùng bắt mắt. 

Dư Thần Dật giống như chiếc hình nộm, im lặng được Cố châu Lâm ôm vào lòng, đôi mắt khép chặt lại, giống như người mệt mỏi rồi thiếp đi, nhưng nếu nhìn vào mi mắt đang không ngừng run rẩy của anh thì có thể phát hiện thật ra anh vẫn còn vô cùng tỉnh táo, tròng mắt bên dưới mí mắt vì hoảng sợ mà chuyển động tới lui, cả người nhìn qua liền biết đang cực kỳ sợ hãi, không có thời gian để quan tâm đến ánh mắt của những người bên ngoài đang chú ý tới họ. 

Lúc này anh như con đà điểu vùi đầu vào cát, Cố Châu Lâm chính là vùng cát ấm áp để anh trốn tránh thế giới bên ngoài. 

Thực tế Cố Châu Lâm có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt tò mò của những người khác đang nhìn về phía bọn họ. 

Nhưng hắn không để ý chút nào, tâm trạng của hắn rất tốt, cong khóe môi cười, hận không thể nói cho tất cả mọi người biết  người trong lòng hắn chính là một Dư Thần Dật cực kỳ ỷ lại hắn, cực kỳ tin tưởng hắn. 

Cố Châu Lâm ôm Dư Thần Dật ngồi vào xe taxi, nói cho tài xế địa chỉ của mình, tài xế gật đầu, lại tò mò nhìn vào gương chiếu hậu xem bọn họ. 

Cố Châu Lâm hoàn toàn không thèm để ý tới, hắn giống như đang khoe rằng Dư Thần Dật được hắn ôm trong lòng, nhưng đến khi tài xế di chuyển ánh mắt đang nhìn bọn họ thành nhìn một mình Dư Thần Dật, sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống 

“Cậu ấy có sao không?” Tài xế không chú ý tới vẻ mặt của Cố Châu Lâm, quan tâm hỏi: “Gần đây có bệnh viện, cậu có muốn tôi đưa mấy cậu đến đó trước không?” 

Cố Châu Lâm lạnh mặt, khi cúi đầu nói chuyện lại vô cùng dịu dàng: “Anh ơi? Anh muốn đi bệnh viện không? Nếu đi kiểm tra thì em ở bên ngoài đợi anh.” 

“Không, không đi!” Dư Thần Dật nghe thấy Cố Châu Lâm muốn ở bên ngoài, anh lặp tức hoảng loạn nắm chặt quần áo của đối phương, cong người để mình dán sát vào người Cố Châu Lâm hơn, “Không đi….Về nhà, anh muốn về nhà….” 

“Được, vậy chúng ta về nhà.” 

Cố Châu Lâm hài lòng cong khóe môi lên, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, tựa như mặt biển tĩnh lặng trong đêm tối, không chút cảm tình nhìn lên kính chiếu hậu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của người tài xế. 

Tài xế bị ánh mắt lạnh lẽo không có một chút độ ấm nào của Cố Châu Lâm nhìn, ông cảm giác bản thân giống như bị một con dã thú theo dõi, ông bất giác rùng mình một cái, lập tức dời mắt đi không dám nhìn nữa, đạp chân ga đẩy nhanh tốc độ chạy tới địa chỉ kia. 

Khi xe taxi chạy đến dưới lầu, Dư Thần Dật đã bình tĩnh lại rất nhiều, anh muộn màng phát hiện chính mình được Cố Châu Lâm ôm cả một đoạn đường nên lập tức cảm thấy có chút ngại ngùng, chờ đến khi Cố Châu Lâm duỗi tay định ôm mình thì lắc lắc đầu, lại ngay trước khi Cố Châu Lâm thu tay lại, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của hắn. 

“Có thể, nắm tay anh không?” Dư Thần Dật cúi đầu không dám nhìn mặt Cố Châu Lâm, sau cổ anh đỏ bừng, lại bỏ lỡ ánh mắt như muốn ăn anh nuốt vào trong bụng của Cố Châu Lâm. 

“Đương nhiên có thể.” 

Cố Châu Lâm nắm tay Dư Thần Dật, dịu dàng trả lời: “Lúc trước cũng không phải chưa từng dắt anh.” 

Hai người nắm chặt tay nhau, Dư Thần Dật rút vào bên cạnh Cố Châu Lâm, tùy ý để cho Cố Châu Lâm dẫn anh về nhà. 

Diện tích nhà của Cố Châu Lâm không khác gì nhà của Dư Thần Dật, thậm chí cách trang trí cũng có phần tương tự. 

Dư Thần Dật nhanh chóng đánh giá xung quanh một chút, không hiểu tại sao trong lòng lại chợt lóe lên một tia khác thường nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, liền nghe thấy Cố Châu Lâm nói: “Nào, đây là dép lê.” 

Anh cúi đầu nhìn Cố Châu Lâm đặt đôi dép hoàn toàn mới tới trước mặt anh, anh theo bản năng gật đầu, nhất thời anh quên mất ban nãy mình vừa nghĩ cái gì, anh cởi giày rồi xỏ chân vào đôi dép lê Cố Châu Lâm lấy cho anh, đi theo hắn vào trong phòng khách ngồi xuống. 

“Anh muốn uống một ly nước ấm không?” Cố Châu Lâm mở máy sưởi lên, quay đầu hỏi Dư Thần Dật: “Em rót cho anh nhé?” 

Ban nãy khi cảm xúc của Dư Thần Dật suy sụp anh đã khóc một hồi, bây giờ cơ thể lại có chút mất nước, cổ họng lại khô khan. 

Anh gật gật đầu, thấy Cố Châu Lâm xoay người đi vào phòng bếp thì trong lòng lại luống cuống một chút, anh bất giác muốn đứng lên đi theo nhưng hai chân anh lại cứng ngắc, miễn cưỡng lắm mới có thể khống chế bản thân ngồi tại chỗ không nhúc nhích. 

“Không sao….” Dư Thần Dật siết chặt tay đặt trên đầu gối, tự nói với mình trong lòng: Đây là nhà của Tiểu Lâm, sẽ không có chuyện gì…. 

Rất nhanh Cố Châu Lâm đã quay lại, Dư Thần Dật nhận lấy ly nước, lòng bàn tay dán trên thành ly, rất nhanh đã bị bao phủ tới nóng lên. 

Ấm áp luôn khiến người khác cảm thấy an toàn, Dư Thần Dật uống từng ngụm nước nhỏ, trên đỉnh đầu anh là máy điều hòa thổi ra gió ấm, kề sát bên người anh lại cơ thể nóng bỏng của Cố Châu Lâm, người anh thả lỏng ra một chút, tảng đá lớn trong lòng anh như được cảm giác ấm áp này kéo đi, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, ngồi dựa lên người Cố Châu Lâm, phát hiện bản thân mình thả lỏng thì cái mũi lại cay xè. 

Hình như Cố Châu Lâm luôn nhạy bén nhìn ra tâm trạng của anh, Dư Thần Dật còn chưa làm gì, Cố Châu Lâm đã duỗi tay choàng qua bờ vai anh, chậm rãi vỗ vỗ trên vai anh hai lần, hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?” 

Dư Thần Dật gật gật đầu, vài giây sau lại lắc đầu. 

Lúc trước người kia có dùng khăn ướt lau qua thân dưới cho anh, lúc ấy anh đang trong cảm giác hoảng sợ, hoàn toàn không chú ý tới chuyện này, nhưng bây giờ anh nhớ lại, lời nói và hành động của người kia đều rất tàn nhẫn nhưng khi giúp anh lau chùi, động tác lại dịu dàng như đang rửa sạch cho người yêu của mình…… 

Trong lòng Dư Thần Dật run lên một cái, càng lúc càng cảm thấy cả người khó chịu, nếu như chỉ đơn thuần là ác ý thì còn ổn, nhưng loại thái độ không rõ ý tứ này…. Dư Thần Dật lạnh hết cả người, một loại cảm xúc kỳ quái này giống như vẫn luôn bao lấy anh. 

Ban nãy mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, khiến anh mất rất lâu cũng không thể bình tĩnh, tận đến bây giờ khi hoàn hồn ngẫm lại, Dư Thần Dật lại nghĩ cứ coi như là bị chó cắn một cái đợt lát nữa sẽ lập tức báo cảnh sát bắt tên biến thái kia lại. 

Anh dừng dòng hồi ức của mình, mang theo cảm giác lưu luyến mà chính anh cũng không thể nhận ra, gương mặt dựa vào bả vai Cố Châu Lâm cọ cọ, khe khẽ nói: “Anh muốn đi tắm một cái……” 

“Được, em dẫn anh vào phòng tắm, mặc quần áo của em trước được không?” Một câu “Tại sao” Cố Châu Lâm cũng không hỏi, giống như mặc cho Dư Thần Dật muốn làm cái gì hắn cũng sẽ dung túng cho anh, hắn đỡ Dư Thần Dật dậy, “Em vẫn còn một hộp quần lót mới nhưng khăn lông chỉ có mỗi chiếc em đang dùng thôi, không sao chứ?” 

“Không sao…..” Ban nãy Dư Thần Dật chán ghét đến mức chưa kịp cẩn thận suy nghĩ đã đưa ra yêu cầu, chờ đến khi thấy Cố Châu Lâm vội vã đi tìm quần áo cho anh, anh mới nhớ đây là nhà của Cố Châu Lâm. 

Ở trong nhà người khác lại đột nhiên nói muốn tắm rửa, hơn nữa anh còn có ý khác với Cố Châu Lâm, nhìn qua giống như anh đang có động cơ bí mật nào đó vậy. 

Tai Dư Thần Dật có chút nóng, cho đến khi Cố Châu Lâm lấy một bộ đồ nhung màu san hô mặc ở nhà, bên trên còn đặt một chiếc quần lót mới và khăn tắm nhét vào tay anh, trái tim Dư Thần Dật càng đập nhanh hơn. 

Anh thề vốn dĩ anh không hề có ý này, anh chỉ đơn giản muốn tắm rửa một lần để rửa sạch hết những thứ bừa bộn hồi sáng thôi, nhưng bây giờ khi nghĩ đến chuyện anh sẽ phải dùng chung một chiếc khăn tắm với Cố Châu Lâm, mặc quần áo Cố Châu Lâm đã từng mặc qua… 

Dư Thần Dật mím môi, trái tim đập quá nhanh, nhanh đến mức anh cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.