Đôi Mắt

Chương 30



Dư Thần Dật có chút xấu hổ, anh không dám nói nữa, vội vàng ôm quần áo và khăn tắm Cố Châu Lâm mang cho anh đi vào phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa lại.

Sau khi anh cởi quần áo ra, còn đang do dự không biết đặt ở đâu thì cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ.

“Anh ơi?” Cố Châu Lâm ở ngoài cửa nói: “Mở cửa đưa quần áo cho em đi, vừa lúc em mở máy giặt, chúng ta giặt cùng luôn.”

“A? Ừm….” Dư Thần Dật mở cửa ra, vừa mới hé ra một khe cửa chuẩn bị đưa quần áo ra ngoài, kết quả anh vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy quần lót mình từng mặc qua đang đặt ở trên cùng, càng không ổn chính là bên trên còn dính một chất dịch sẫm màu, cũng không biết nó lưu lại khi nào.

“Rầm!”

Tay Dư Thần Dật run lên, cánh cửa vừa mới mở ra liền bị anh quăng mạnh trở về.

Cố Châu Lâm ở ngoài cửa hình như giật mình một lát, sau đó mới khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh?”

“Không có gì, tay trơn, tay trơn thôi…..” Dư Thần Dật vội vàng cầm quần lót mình xuống, một lần nữa hé cửa đưa quần áo ra ngoài.

Cố Châu Lâm vươn tay nhận lấy quần áo, vài giây sau lại hỏi: “Quần lót anh đâu?”

Dư Thần Dật nghe Cố Châu Lâm hỏi trực tiếp như vậy liền trượt chân một cái, vội vàng vịn vào bồn rửa mặt, quần lót bị anh nắm trong tay giống như đang nóng lên.

Mặt anh cũng có chút nóng, xoay đầu nói với Cố Châu Lâm phía bên kia cửa: “Tự anh giặt là được rồi!”

“Ồ……”Cố Châu Lâm ở ngoài cửa dừng lại một lát, bên trong giọng nói mang theo ý cười: “Anh xấu hổ sao?”

Dư Thần Dật mở vòi sen ra, vươn tay chạm thử nhiệt độ của nước, nhất thời bị lạnh đến nhe răng trợn mắt, “Không có, tự anh giặt không phải là rất bình thường sao!”

Cố Châu Lâm mỉm cười hai tiếng, bước chân dần đi xa.

Nước vòi sen cũng trở nên ấm nóng, Dư Thầm Dật đi tới phía dưới dòng nước, nước nóng cọ rửa thân thể anh, khiến anh không nhịn được cúi đầu ngâm nga một tiếng.

Lúc này anh mới có tâm trạng xoay đầu tìm sữa tắm, nhưng vừa nhìn đến kệ đựng đồ, anh liền sững sờ.

Dầu gội, sữa tắm còn có sữa rửa mặt và kem cạo râu trong nhà Cố Châu Lâm đều giống như đúc mấy loại anh đang xài trong nhà của mình.

Cảm giác kỳ lạ không thể giải thích lúc vừa mới vào nhà bị Cố Châu Lâm làm gián đoạn giờ đây lại bùng lên, Dư Thần Dật không thể nói ra là không đúng ở đâu nhưng những nhãn hiệu anh dùng đều là nhãn hiệu quốc dân hoặc là những hàng bán chạy trên shop online, nếu nghĩ như vậy, hình như Cố Châu Lâm đụng hàng với anh cũng không có gì lạ.

Rất nhanh anh liền quăng cảm giác kỳ lạ đó ra sau đầu, nghiêm túc đi tắm.

Ngoài cửa, Cố Châu Lâm cầm quần áo của Dư Thần Dật ra ban công, khi hắn mở nắp máy giặt ra lại không nhịn được khẽ nở nụ cười.

Hắn vùi mặt vào trong quần áo của Dư Thần Dật, thỏa thích hít lấy mùi nước hoa còn vương lại trên quần áo của anh, trong cổ họng phát ra tiếng rên sung sướng.

Nếu như có thể, hắn thậm chí còn muốn bắn dịch thể của mình lên quần áo của Dư Thần Dật, đáng tiếc…thời gian lại có chút không đủ.

Hắn khẽ thở dài, nhưng lông mày cũng không thể hiện bao nhiêu bất mãn cả, chỉ có khoái ý và sung sướng mà thôi.

Cố Châu Lâm ôm quần áo của Dư Thần Dật hít lấy hít để, một lát sau mới lưu luyến đem nó và quần áo ngày hôm qua vẫn còn chưa giặt của mình cùng nhau bỏ vào trong máy giặt, nhấn xả nước rồi đổ nước giặt vào bên trong.

Sau khi đổ nước giặt xong hắn cũng không đậy nắp máy giặt lại, hắn nhìn chằm chằm dòng nước đợi một lúc, chờ đến khi nước đổ đầy bắt đầu chuyển động, nhìn thấy quần áo của hai người bị lồng giặt xoay tròn mà quấn vào nhau, hắn mới hài lòng đóng nắp máy giặt lại.

Hắn nhẹ nhàng đi về lại phòng khách, cúi đầu nhìn ly nước ấm ban nãy Dư Thần Dật vừa uống còn thừa lại một ít nước, hắn tự nhiên cầm ly lên, đôi môi vừa vặn đặt lên nơi Dư Thần Dật vừa uống ban nãy, một hơi cạn sạch lượng nước đã trở nên âm ấm ở bên trong.

Hắn đặt cốc về lại chỗ cũ, trên khóe môi còn dính lại một chút nước, nhưng hắn không để ý chút nào, nghĩ nghĩ rồi lại thong thả bước đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng nhắm mắt tựa người lên tường, lắng nghe tiếng nước chảy gần trong gang tấc.

Không biết anh ấy đã phát hiện ra chỗ không đúng chưa nhỉ? Có chút nào….nghi ngờ em chưa?

Khóe miệng Cố Châu Lâm cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa: Dáng vẻ anh sợ hãi, còn có dáng vẻ tin tưởng em, cái nào em cũng thích cả, phải làm sao bây giờ đây?

Trên đầu Dư Thần Dật đội một chiếc khăn tắm, trên tay cầm chiếc quần lót đã giặt sạch.

Trên người anh mặc bộ quần áo của Cố Châu Lâm, dáng người Cố Châu Lâm cao hơn anh, khung xương cũng lớn hơn anh nhiều, bộ đồ mặc ở nhà vốn vì để mặc vào thoải mái mà đã thiết kế rộng rãi mặc trên người anh lại càng thêm rộng lớn.

Anh vừa tắm xong, mái tóc còn ướt sũng, mặt bị hơi nước nóng hung đỏ lên, cả người trông vô cùng mềm mại.

“Tiểu Lâm?” Có lẽ khi tắm dùng nước quá nóng, ngay cả môi anh cũng có chút hồng, “Cho anh mượn cái móc áo được không? Anh phơi quần áo một lát……”

“Được.”

Cố Châu Lâm mỉm cười với Dư Thần Dật một cái, lúc xoay người đi lấy móc áo vẻ mặt lại bỗng nhiên trở nên vặn vẹo.

Hắn vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên môi mình, một vệt máu khó nhìn thấy lướt qua một cái — Hắn lại cắn đầu lưỡi của mình.

Cố Châu Lâm siết chặt nắm tay, trên mu bàn tay nổi lên những gân xanh dữ tợn, hoàn toàn thể hiện rõ chủ nhân của nó đã dùng bao nhiêu sức để kiềm chế chính mình.

Thật đẹp quá…..

Đầu lưỡi của Cố Châu Lâm ma sát lên răng nanh bén nhọn, máu nóng sôi trào trong người hắn, như đang tìm một chỗ nào đó để bộc phát dục vọng của mình.

Thật muốn cứ vậy mà trói anh ấy lại, để anh ấy không bao giờ có thể bước ra ngoài một bước, không bao giờ có thể gặp người khác, cũng không bao giờ có thể nói chuyện với người khác….Chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi……

“Đây.”

Vẻ mặt Cố Châu Lâm vẫn như cũ xoay người lại, cầm móc áo đưa cho Dư Thần Dật, còn nói: “Trời cũng không còn sớm, anh phơi quần áo xong thì quay lại đây, chúng ta cùng nhau xem nên ăn gì nha.”

“Ừm, cảm ơn.”

Dư Thần Dật ra ngoài ban công phơi quần áo của mình xong, khi ngồi xuống bên cạnh Cố Châu Lâm xem gọi món với hắn, bỗng nhiên anh nhớ ra cái gì đó, vội vàng lục tìm trong túi đồ của mình.

“Sao vậy?” Cố Châu Lâm cũng nghiêng qua nhìn Dư Thần Dật tìm đồ, “Anh làm mất cái gì sao?”

“Anh tìm điện thoại!” Dư Thần Dật lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng mở danh bạ, “Hôm nay anh quên xin nghỉ!”

Cố Châu Lâm nhẹ nhàng đè tay Dư Thần Dật lại, đồng thời lấy điện thoại ra khỏi tay anh, Dư Thần Dật bất ngờ không kịp phòng thủ thì bị hắn nhéo chóp mũi một cái, “Trước khi đi tìm anh em đã giúp anh xin nghỉ rồi, hên là lúc trước anh có nhắc em trước mặt đồng nghiệp nên bọn họ phê duyệt cho em rồi, loại chuyện này em vẫn có thể sắp xếp tốt cho anh mà.”

Dư Thần Dật sửng sốt một chút, mới nhớ ra khi Cố Châu Lâm gọi điện cho anh có  từng nói rằng hắn đã đi qua công ty tìm anh.

Anh thầm thở phào một hơi, có bị trừ tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là không xin phép mà tự dưng nghỉ làm thì rất quá đáng, nhưng anh không nghĩ tới Cố Châu Lâm lại cẩn thận tới mức này, ngay cả chuyện xin nghỉ cũng làm giúp anh.

Dư Thần Dật hoàn toàn không ý thức được chuyện Cố Châu Lâm giúp anh xin nghỉ có cái gì không đúng, trong lòng chỉ tràn đầy ấm áp, nụ cười trên khóe miệng hoàn toàn không thể giấu được, chỉ đàng phải mang theo nụ cười đó cùng Cố Châu Lâm gọi thức ăn ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.