Cả người Dư Thần Dật đều cứng ngắc, anh ngồi bệt dưới đất không dám làm một hành động nào, anh sợ mình vừa chuyển động sẽ kích thích đến tên kia.
Cả người anh lạnh run, sợ hãi là cho cơ thể anh trở nên lạnh lẽo, hốc mắt lại cứ từng chút nóng lên.
Bây giờ anh không biết mình nên làm gì mới được, anh chỉ hận lúc mình bò ra phòng ngủ không cầm theo điện thoại, bằng không…..bằng không…..
Cố Châu Lâm nhận được tin nhắn của anh nhất định sẽ chạy đến đây với anh.
Dư Thần Dật ngồi tại chỗ không biết bao lâu, tận đến khi cẳng chân bắt đầu tê rần truyền đến cảm giác như bị mấy con kiến nhỏ cắn, ánh mắt kia vẫn quấn quanh trên người anh, chưa từng rời đi một giây phút nào cả.
Gần đến giữa trưa, mặt trời bên ngoài càng lúc càng lớn, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà làm sàn nhà óng vàng cả một vùng.
Cơ thể Dư Thần Dật bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào dần trở nên ấm áp trở lại, anh đã gần như khôi phục lại sự tỉnh táo từ trong cảm giác bất an hoảng sợ ban đầu, nương theo động tác cúi đầu, anh liếc mắt nhìn nhìn xung quanh.
Nhà anh thuê không lớn lắm, trong phòng khách không có chỗ giấu người, xét theo hành vi đêm khuya mới lén lút vào phòng ngủ của anh thì bây giờ người kia có lẽ không có ở trong nhà.
Nghĩ lại mới thấy, dù gì anh cũng là một người đàn ông khỏe mạnh, tuy rằng từng bị tập kích nhưng đó đều là do hắn ta ra tay vào lúc anh thả lỏng cảnh giác, đối phương không có khả năng xuất hiện khi anh đã có phòng bị được, dù sao nếu hai người thật sự lao vào đánh nhau thì ai thắng còn chưa chắc đâu.
Vậy thì tầm mắt đó…..rốt cuộc là từ đâu ra?
Phản ứng đầu tiên của Dư Thần Dật đó là máy ảnh lỗ kim.
Chỉ cần nghĩ đến khi lúc anh không biết gì cả, trong phòng của anh bị đối phương lắp đầy camera, nhất cử nhất động của mình đều phơi bày cho đối phương quan sát, sinh hoạt dưới sự theo dõi của đối phương, Dư Thần Dật liền cảm nhận được một luồng giá lạnh đến thấu xương lướt qua sau lưng mình.
Chả trách…chả trách đối phương đối với hành trình của anh lại biết rõ như lòng bàn tay, hóa ra không ngừng theo chân anh mà còn có cả theo dõi anh.
Cho nên nói….lúc anh an toàn nhất là khi anh ở trong nhà Cố Châu Lâm,
Dư Thần Dật nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, đau đớn suýt nữa đã làm anh mất đi sự bình tĩnh mới vừa tìm lại.
Chân anh có chút tê cứng, nhưng Dư Thần Dật không chút để ý, cắn răng lảo đảo đứng dậy, sự tức giận trong lòng khiến anh không thèm quan tâm xem mình có chọc giận đến đối phương không, anh nhịn không được giơ ngón giữa lên với bốn phía trong nhà.
Chờ sau khi phát tiết xong, Dư Thần Dật chạy về trong phòng ngủ lấy điện thoại, lúc nhấn vào số điện thoại của Cố Châu Lâm thì do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhấn gọi, trực tiếp quay về phòng khách.
Anh muốn dựa vào sức của bản thân để xử lý chuyện mà mình có thể giải quyết trước, nếu cứ ỷ lại vào Cố Châu Lâm, anh sợ đối phương sẽ cảm thấy phiền phức.
Dư Thần Dật kéo bức màn nặng nề trong phòng khách lại, chờ đến khi trong phòng khách chỉ còn một màu tối đen thì mới mở camera của điện thoại lên, lấy chỗ mình đứng làm nơi bắt đầu, đi từ bên phải cẩn thận tìm kiếm sự tồn tại của camera.
Anh soi từng vách tường, đến tủ kéo và TV cũng không bỏ qua, cẩn thận chú ý nhìn xem trên màn hình điện thoại có xuất hiện điểm đỏ nào không, lần mò từng tấc để tìm kiếm camera.
Căn nhà thuê một người ở không lớn lắm, đến buổi trưa, Dư Thần Dật đã tìm hết cả những nơi trong phòng khách, bao gồm cả trần nhà cũng tìm một lần, gỡ bỏ được 3 cái camera lỗ kim trong mấy góc khuất.
Anh vốn dĩ muốn đập nát camera nhưng khi định ném nó xuống đất thì chợt nhớ đến cái này có thể xem là bằng chứng, nên đành nín nhịn đặt camera lên bàn, kéo rèm ra ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lát rồi mới đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng xem có camera nào khác không.
Nhưng anh chưa kịp đi được hai bước, bước chân bỗng nhiên khựng lại một lát.
Anh yên lặng xoay đầu lại nhìn về phía bức tường trắng tinh, ở đó trùng hợp đặt cái cây cao khiểng cao bằng nửa người Cố Châu Lâm từng tặng cho anh, ánh mặt trời chiếu vào chiếc sô pha màu be bên cạnh cây cao khiểng, hết thảy đều trong có vẻ im lặng và đẹp đẽ.
Nhưng trong hình ảnh lặng im này lại khiến cho tóc gáy của Dư Thần Dật dựng thẳng lên, sau lưng anh lạnh hết cả người, dần dần tiết ra một lớp mồ hôi lạnh dính nhớp.
Sau khi anh gỡ hết toàn bộ camera lỗ kim trong phòng khách xuống, ánh mắt dần biến mất kia…..lại xuất hiện lần nữa.
Hơn nữa còn rõ ràng và nóng bỏng hơn cả hồi nãy rất nhiều lần, tựa như có một người đang đứng trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào anh.
Bàn tay cầm điện thoại của anh nổi lên gân xanh, khớp xương vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, âm thanh xương cốt và điện thoại va chạm vào nhau khiến cho người khác nghe phải đau răng.
Tay anh bất giác run lên, sau khi ý thức bản thân đã tháo hết camera, anh lại nhạy cảm xoay người lại, ánh mắt kia chẳng những không biến mất mà ngược lại còn thêm càn quấy, giống như đang khiêu khích thỏa sức liếm láp cơ thể anh, toàn thân Dư Thần Dật lập tức cứng ngắc.
Trong đầu Dư Thần Dật lúc này hoàn toàn trống rỗng, tựa như một món đồ vật bị dán dính lại với nhau, trong chốc lát anh không rõ mình muốn làm gì, hai chân cứng ngắc tự giác bước lên, đi đến nơi tầm mắt kia xuất hiện —— đi qua vách tường phía sau sô pha.
Anh liếm khóe môi khô khốc bị tróc da của mình, yết hầu mất tự chủ chuyển động lên xuống, đứng ở phía trước bức tường trắng kia.
Bức tường trắng sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Ngón tay Dư Thần Dật co lại, chỉ cảm thấy ánh mắt kia càng lúc càng gần mình.
Ngay trước mắt anh, ánh mắt nhìn lén anh, cái tên tập kích anh trên tàu điện ngầm, cái tên nửa đêm lén đi vào phòng anh lưu lại trên người anh nhiều dấu vết như thế, hắn đang ở ngay trước mặt anh.
Nhưng rốt cuộc là ở đâu…..
Trong đầu Dư Thần Dật là một mảnh hỗn loạn, anh tiến lên phía trước hai bước, run rẩy giơ tay ra, xương ngón tay nhô lên hiện ra một vòng cung sắc bén.
Anh chuyển động, giống như bỗng nhiên phát điên duỗi tay kéo chiếc sô pha vải màu be ra ngoài, chân ghế sô pha ma sát lên nền nhà phát ra những âm thanh chói tai, trái tim cũng bắt đầu trở nên đập điên cuồng.
Anh nín thở thăm dò mặt sau ghế sô pha, khi nhìn thấy bức tường trắng bóng loáng, đầu gối anh liền mềm nhũn, gần như trực tiếp quỳ xuống, nháy mắt liền thở hổn hển.
Không có….cái gì cũng không có…..
Trán của anh cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, miệng anh vì thở dốc mà không ngừng khép mở, ánh mắt nóng bỏng kia vẫn đang dùng ở sau lưng anh.
Dư Thần Dật phát điên chà chà mặt, anh quay phắt đầu lại, phía sau là chậu cây vừa lúc đang nở hoa.
Trước khi chậu cây này đặt ở đây, chỗ đó vốn dĩ không có gì cả, chỉ có một bức tường trắng trống rỗng, nhưng bây giờ bức tường trắng đó đã bị che lại.
Bị che lại….
Lỗ tai Dư Thần Dật nổ cái ầm, anh giống như không thể cảm nhận được cái gì, chỉ có thể cảm thấy ánh mắt đó giống như biến thành thực thể tụ lại trên người anh.
Anh thậm chí còn không cảm nhận được sự đập mạnh dữ dội của trái tim mình, anh ngây ngốc vươn tay, anh định rằng sẽ điên cuồng đẩy mạnh bồn hoa ra như ban nãy anh vừa đẩy sô pha, nhưng nhớ đến đây là quà của Cố Châu Lâm tặng cho anh, động tác anh khựng lại một chút, anh hành động giống như một bộ phim điện ảnh quay chậm, từng chút một đẩy bồn hoa bên cạnh qua một bên.
Bồn hoa dần di chuyển ra, bức tường trắng từng chút lộ ra trước mắt Dư Thần Dật.
Tường trắng, tường trắng, vẫn là tường trắng…..
Tiếp đó là…..một cái lỗ màu đen to bằng nắm tay nhỏ.
Cả người Dư Thần Dật tê rần, theo bản năng đưa mắt lại gần để nhìn.
Sau đó anh thấy…ở phía bên kia của cái lỗ đen, có một con mắt, đang nhìn anh.