Khi Cố Châu Lâm và Dư Thần Dật nắm tay nhau đi ra khỏi con hẻm, bên ngoài đã bắt đầu kẹt xe, bọn họ chầm chậm đi dọc theo ven đường, tốc độ còn nhanh hơn cả những chiếc xe bị kẹt giữa đường.
Cố Châu Lâm dắt Dư Thần Dật đi thêm một đoạn đường ngắn, nhìn dòng xe hoàn toàn vẫn chưa được lưu thông, không thể không quay đầu hỏi Dư Thần Dật: “Anh ơi, bây giờ kẹt xe rất đông, không thì chúng ta đi tàu điện ngầm nha?”
Dư Thần Dật nghe thấy hai chữ “Tàu điện ngầm”, cơ thể rõ ràng căng cứng một chút, cả người lại dựa gần vào Cố Châu Lâm một chút, trầm mặc vài giây mới khẽ nói: “Có…..có thể…..”
Biểu cảm sợ hãi của anh quá rõ ràng, Cố Châu Lâm siết chặt tay Dư Thần Dật, dùng sức mạnh của mình để trấn an anh, nhưng khóe miệng lại cong lên lộ ra một nụ cười nhạt, khi hắn nói chuyện giọng điệu lại dịu dàng vài phần: “Anh cảm thấy sợ đúng không? Hay là chúng ta vẫn nên gọi xe đi……”
Hắn nói xong, lại quay đầu nhìn về dòng xe chật như nêm cối, duỗi tay nhéo nhéo mũi mình một cái.
“Sao vậy?” Dư Thần Dật thấy động tác của Cố Châu Lâm, thân mật quan tâm: “Không thoải mái sao?”
“Không sao, anh đừng lo lắng.” Cố Châu Lâm lập tức thả tay đang nhéo mũi xuống, mỉm cười với Dư Thần Dật, chân mày đang cau lại nháy mắt thả lỏng ra, “Đi. chúng ta đi gọi xe.”
Dư Thần Dật đứng bất động, cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Châu Lâm, lại không nhìn ra có cái gì không đúng, đành phải mở miệng hỏi lại: “Em đang không thoải mái đúng không? Em phải nói với anh chứ, nếu không anh sẽ lo lắng…..”
“Không sao mà, chỉ là…..ai da….” Cố Châu Lâm đối diện với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Dư Thần Dật, giống như chịu không nổi đành thở dài nói: “Em thấy kẹt xe thành thế này nên có chút đau đầu….”
Hắn cười khổ một lát: “Chưa lên xe mà đã bắt đầu say xe thôi, không sao, chúng ta đi đến ngã tư phía trước gọi xe đi.”
Trên mặt Dư Thần Dật hiện lên chút do dự, nhưng rất nhanh liền quyết tâm, “Không gọi xe, chúng ta đi tàu điện ngầm.”
“Không sao mà.” Dáng vẻ Cố Châu Lâm thoạt nhìn không muốn miễn cưỡng Dư Thần Dật, “Anh sợ tàu điện ngầm, chúng ta sẽ không đi nữa, nha? Nghe lời, chúng ta đi gọi xe.”
“Không cần.” Dư Thần Dật kiên quyết kéo tay Cố Châu Lâm quay lại hướng hai người vừa đi, “Có em ở cạnh anh không sợ.”
Cố Châu Lâm yên lặng suy nghĩ hai giây, mới thở dài cúi đầu đuổi theo bước chân của Dư Thần Dật, trong mắt chứa đựng ý cười mà Dư Thần Dật không hề nhìn thấy.
Dư Thần Dật ngoài miệng nói không sợ hãi nhưng sau khi quẹt thẻ đi vào tàu điện ngầm thì bước chân anh lập tức chậm lại, cả người gần như đều dán lên người Cố Châu Lâm.
Bọn họ dính nhau quá chặt, khi xếp hàng chờ tàu điện ngầm hình như có người tò mò nhìn về phía bọn họ, Dư Thần Dật vừa vặn xoay đầu đối diện với ánh mắt của người đó, anh lập tức run lên siết chặt lấy Cố Châu Lâm, thậm chí trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Hình như đến bây giờ Cố Châu Lâm mới phát hiện Dư Thần Dật không đúng, lật đật ôm Dư Thần Dật lên trước người mình, thấp giọng hỏi: “Anh? Làm sao vậy?”
Dư Thần Dật cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cơ thể run lên khe khẽ, nếu không phải Cố Châu lâm khoác tay ôm sau lưng anh thì hắn cũng không phát hiện được.
Một lát sau, Dư Thần Dật mới nhỏ giọng nói: “Có người nhìn anh…..Tại sao lại nhìn anh chứ…..Nhiều ánh mắt nhìn anh quá…..”
“Không sao, em ở đây.” Cố Châu Lâm hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, hắn ôm Dư Thần Dật vào ngực mình, bàn tay để sau ót anh nhẹ nhàng xoa nắn, đôi môi dán ở bên cạnh Dư Thần Dật nói: “Em ở với anh, bọn họ không thể làm gì anh hết, được không? Chỉ cần em ở đây, anh sẽ không bị người khác làm hại.”
Dư Thần Dật chôn chặt mặt mình vào trong lồng ngực Cố Châu lâm, tựa như nương theo cái ôm của Dư Thần Dật để trốn tránh ánh mắt của người đi đường và thế giới thực đang bày ra trước mắt, đến cả sau khi vào trong tàu vẫn không dám ngẩng đầu lên, toàn bộ quá trình đều được Cố Châu Lâm ôm vào trong ngực.
Sau khi tàu đến trạm Dư Thần Dật mới bằng lòng rời khỏi lòng ngực của Cố Châu Lâm, nhưng trên đường từ ga tàu điện ngầm đi lên mặt đất anh vẫn luôn cúi đầu, hoàn toàn không dám ngước mặt lên nhìn người khác.
Hai người trở lại nhà của Dư Thần Dật dọn dẹp quần áo, lúc trước khi ký hợp đồng nếu chưa tới hạn thì không tiện trả nhà, chuyện cũng chưa được giải quyết, Dư Thần Dật lo lắng sau này vẫn còn xảy ra chuyện gì đó nên cũng không dọn hết đồ đạc đi, chỉ đem theo quần áo và nhu yếu phẩm dọn gọn vào trong vali.
Cố Châu Lâm giúp anh xếp quần áo, Dư Thần Dật thì liên hệ công ty đổi khóa đến thay ổ khóa mới, hai người thu dọn đồ đạc xong thì ngồi trong phòng khách chờ nhân viên công tác tới.
Bởi vì cảnh sát có tiến vào thu thập chứng cứ, đồng thời gỡ bỏ thêm mấy cái camera lỗ kim Dư Thần Dật không tìm thấy xuống, cho nên bây giờ trong nhà có chút lộn xộn
Chậu hoa Cố Châu Lâm đặc biệt tặng cho anh bị tùy tiện đẩy qua một bên, lỗ đen trên vách tường tạm thời đã bị cảnh sát lấp lại, Dư Thần Dật ngồi xuống giữa sô pha, tựa đầu lên vai Cố Châu Lâm, ánh mắt vô hồn, biểu cảm trên mặt nhất thời có chút mờ mịt.
Cố Châu Lâm cúi đầu nhìn biểu cảm của Dư Thần Dật, khoái cảm trong lòng đều được thỏa mãn: Đúng…..chính là thế này…..Phải mơ màng, phải mất mát, phải không còn chỗ nào để đi….chỉ có thể ở cạnh bên hắn……
Đáy mắt hắn bừng lên ngọn lửa dục vọng, ngọn lửa đó càng cháy càng lớn. tựa như sắp sửa lan ra cắn nuốt sạch sẽ Dư Thần Dật ngoan ngoãn.
Cố Châu Lâm nhắm mắt lại, che giấu sự u ám dưới đáy mắt mình, mỉm cười cầm lấy tay Dư Thần Dật, đặt vào lòng bàn tay nắm thật chặt, ấm áp nói: “Anh ơi, anh ngồi đây có sợ không?”
Dư Thần Dật giống như không nghĩ tới Cố Châu Lâm sẽ hỏi anh như vậy, đầu tiên là gật đầu, ngón tay nhúc nhích quấn chặt lấy bàn tay đang nắm tay mình của Cố Châu Lâm, rồi lại lắc đầu, “Tiểu Lâm ở đây thì anh không sợ.”
Lời tương tự như này Dư Thần Dật đã từng nói vài lần rồi, nhưng mỗi lần như thế Cố Châu Lâm sẽ luôn nhận được cảm giác vui sướng từ giọng điệu ỷ lại của anh, hắn nắm lấy tay Cố Châu Lâm, chỉ cảm thấy bản thân đã bao trọn cả người Dư Thần Dật vào trong tay mình, hắn càng không ngừng chòng ghẹo, lập bẫy, từ trên cao nhìn xuống Dư Thần Dật bị hắn lừa quay vòng vòng trong bàn tay hắn, mặc kệ thế nào cũng không thể trốn thoát được.
Tưởng tượng như thế làm cho đầu ngón tay của Cố Châu Lâm không nhịn được run lên một chút, có lẽ Dư Thần Dật cảm nhận được được động tác của hắn, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Dư Thần Dật không phải là ngẩng thẳng đầu lên nhìn hắn, đầu của đối phương vẫn còn tựa lên vai hắn, chỉ là hơi nghiêng đầu, gương mặt hướng lên trần nhà, nhìn hắn từ phía dưới lên, ngọn đèn sáng tỏ chiếu vào gương mặt của Dư Thần Dật, khuôn mặt anh không có có bóng râm, hiện ra rõ ràng trước mắt Cố Châu Lâm.
Cố Châu Lâm nhìn gương mặt của Dư Thần Dật, trái tim đập mạnh lên, nhất thời mất tự chủ ấn Dư Thần Dật ngã xuống sô pha, hai tay chống bên tai Dư Thần Dật, cả người bao phủ ở bên trên người anh.
Dư Thần Dật thoạt nhìn trông có chút khẩn trương, ánh mắt lưỡng lự chớp chớp một cái, cuối cùng vẫn chọn nhìn về phía Cố Châu Lâm, lông mi run lên vài lần, trong mắt phiếm một mảnh ươn ướt.
Trong đầu Cố Châu Lâm nổ uỳnh một tiếng, trước vẻ mặt và động tác tựa như hiến tế của Dư Thần Dật, hắn hoàn toàn mất đi sự khống chế cảm xúc và cơ thể chính mình, hắn giam chặt Dư Thần Dật dưới thân mình, cúi đầu giữ lấy môi Dư Thần Dật gặm cắn, như hắn không tiến sâu vào, đợi đến khi môi dưới của Dư Thần Dật bị hắn mút sưng kên mới dần chuyển xuống hôn chiếc cằm của Dư Thần Dật, sau đó bỗng nhiên cắn lên yết hầu xinh đẹp của Dư Thần Dật.
“Ưm —” Dư Thần Dật bị cắn đến giật nảy người lên, lại bị Cố Châu Lâm không chút lưu tình đè trở lại.
Một ngọn lửa tà bắt đầu từ bụng dưới của hắn cháy lên trên, đầu óc hắn nóng rực, trong mắt chỉ có mỗi cơ thể Dư Thần Dật bị hắn đè dưới thân đang run lên.
Bây giờ hắn không thể suy nghĩ gì nữa, hắn chỉ muốn xé toang quần áo của Dư Thần Dật, khiến cho đối phương trần truồng trước mặt hắn, bị hắn vuốt ve, bị hắn liếm láp, khóc lóc, rên rỉ, cầu xin hắn buông tha…..
Cố Châu Lâm duỗi tay nắm lấy quần áo của Dư Thần Dật, vừa định dùng sức xé ra thì chợt nghe thấy âm thanh trong trẻo của chuông cửa đột ngột vang lên.
Lý trí của hắn nhờ tiếng chuông này mà lập tức quay trở lại, nhìn thấy Dư Thần Dật ngẩng cao đầu, chiếc cổ trắng nõn không hề che giấu triển lãm dưới mắt hắn, bên trên còn có dấu răng đỏ tươi, chỉ cần cắn sâu thêm một chút, dùng lực thêm một chút thì sẽ có thể cắn chảy máu.
Cố Châu Lâm không ngờ bản thân kiềm nén lâu như vậy lại bị một ánh mắt của Dư Thần Dật suýt nữa làm cho bại lộ, trong tiếng chuông cửa đang vang lên, hắn dịu dàng liếm lên vết cắn trên yết hầu của Dư Thần Dật, sau đó ngồi thẳng người dậy, vươn tay kéo Dư Thần Dật ngồi lên, mặt mày rũ xuống, áy náy nói xin lỗi: ” Xin lỗi anh, anh ơi….có đau lắm không? Em…..em rất thích anh nên nhất thời không nhịn nổi……”
Hắn vừa nói vừa gỡ nút áo của mình ra, đưa cổ đến trước mặt Dư Thần Dật, “Em cho anh cắn lại được không?”
Không chờ Dư Thần Dật nói chuyện, chuông điện thoại đã vang lên trước, là nhân viên công tác của công ty đổi khóa, phát hiện nhấn chuông không ai mở cửa nên điện cho Dư Thần Dật.
Dư Thần Dật tắt điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa nhưng đi được hai bước thì đột nhiên quay trở lại, nghiêng người đỡ lấy bả vai của Cố Châu Lâm, liếm nhẹ lên yết hầu hắn một cái.
Đầu lưỡi Dư Thần Dật mềm mại lại ấm áp, khi nó nhẹ nhàng liếm lên yết hầu nhô ra của Cố Châu Lâm, để lại một vết nước nóng hổi, Cố Châu Lâm không khỏi rùng mình một cái, khoái cảm tựa như dòng điện xoẹt qua lưng hắn.
Cố Châu Lâm chăm chú nhìn Dư Thần Dật, chỉ thấy Dư Thần Dật vuốt ve chính yết hầu nhô lên của mình, thấp giọng cười nói: “Huề nhau.”
Sau khi Dư Thần Dật nói xong liền xoay người đi mở cửa, Cố Châu Lâm ngồi trong phòng khách cố gắng làm thân dưới của mình bình tĩnh lại, lắng nghe Dư Thần Dật đứng ở cửa nói chuyện đổi ổ khóa với người ta.
Hắn xoay đầu nhìn qua, Dư Thần Dật đứng nghiêng người với hắn, đang cúi đầu nhìn nhân viên công tác đưa mấy loại ổ khóa khác nhau lên, đôi môi sưng đỏ và vết cắn trên cổ càng nhìn càng mê người, ngay cả nhân viên công tác cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Dư Thần Dật một cái.
Hai mắt Cố Châu Lâm thâm sâu, hắn cúi đầu sờ lên nơi Dư Thần Dật vừa liếm qua, hắn cảm thấy hình như sau khi tỏ tình, cả người Dư Thần Dật đều……buông thả rất nhiều, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, thậm chí không còn mập mờ như trước kia nữa, bây giờ đã dám quang minh chính đại câu dẫn hắn.
Hắn không nói rõ đây chính xác là cảm giác gì, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy có gì đó đã vượt qua sự kiểm soát của hắn, nhưng khi hắn đang muốn nghĩ kỹ lại thì chợt nhìn thấy Dư Thần Dật quay trở lại, sau khi cọ cọ vào người hắn thì liền dùng một vẻ mặt bất an nhìn hắn, hai tay cuộn lại bên mép quần, hiển nhiên là trong lòng vẫn còn sợ hãi chuyện bị lẻn vào nhà, “Tiểu Lâm, em giúp anh nhìn xem nên đổi ổ khóa nào được không? Anh sợ…..sợ lại bị người kia sao chép chìa khóa…..”
Cố Châu Lâm nhìn dáng vẻ Dư Thần Dật không dám đưa ra chủ kiến, một lòng tin tưởng để hắn quyết định, cảm giác khó hiểu vừa rồi nhất thời bị bao phủ bởi sự vui sướng.
Bây giờ Dư Thần Dật như con chim hoàng yến được nuôi trong lồng, người có thể nhìn, có thể tin tưởng, có thể dựa dẫm vào chỉ có một mình hắn.
Ánh mắt của Cố Châu Lâm hết chìm lại nổi, hắn đứng dậy vươn tay ôm eo Dư Thần Dật đi ra cửa, ” Được, em giúp anh chọn.”
Cuối cùng cánh cửa được thay sang một cái ổ khóa phức tạp hơn nhiều, nghe nói không thể lấy khuôn, chìa khóa vạn năng cũng không mở được.
Công ty đổi khóa đưa cho Dư Thần Dật hai chiếc chìa khóa, Dư Thần Dật tự mình cầm một chiếc, chiếc còn lại vô cùng tự nhiên đưa cho Cố Châu Lâm, ” Tiểu Lâm, chiếc này em cầm đi.”
Cố Châu Lâm đương nhiên sẽ không từ chối, giống như lời nói và biểu hiện của anh, hành động này của Dư Thần Dật làm cho Cố Châu Lâm cảm thấy Dư Thần Dật thật sự toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, khi hắn vươn tay nhận chìa khóa, trong lòng hắn sung sướng như muốn bay lên nơi cao nhất.
Hắn dùng nhiều thủ đoạn không thể chịu được để tích lũy từng tầng sợ hãi trong lòng Dư Thần Dật, lại từng chút đánh vỡ lớp phòng bị của đối phương, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn nắm người trong lòng bàn tay mình.
Anh ơi……
Ánh mắt hắn thâm tình nhìn Dư Thần Dật, động tác dịu dàng vén tóc Dư Thần Dật qua, nâng mặt anh lên, in lên môi đối phương một nụ hôn nhè nhẹ.
Sự dịu dàng và tình yêu cuồng nhiệt trong mắt hắn hoà vào nhau tạo thành một cơn bão âm u dày đặc như sắp rút xuống, kéo Dư Thần Dật vào một thế giới chỉ tồn tại mỗi hắn.
Cố Châu Lâm nhớ lại trên đường trở về nhà, khi Dư Thần Dật đối diện với ánh mắt của người đi đường thì liền nhịn không được né tránh, vẻ mặt lo sợ bất an, cảm giác thỏa mãn biến thái gần như lấp đầy trái tim hắn: Anh ơi, cánh của anh đã bị em bẻ gãy rồi, cuối cùng cũng không thể bay đi nữa ——
Hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó liền nhìn thấy Dư Thần Dật ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm sâu nhìn hắn một cái.
Cố Châu Lâm thấy ánh mắt này thì lòng bỗng nhiên giật mình, nghi ngờ bản thân có phải đã không chú ý kiểm soát biểu cảm, làm lộ ra dấu vết hay không.
Nhưng Dư Thần Dật lại chớp chớp mắt, mỉm cười vừa ngọt ngào vừa mềm mại, nói: ” Đúng rồi, anh quên xin nghỉ phép rồi……gần đây anh xin nghỉ nhiều quá, chắc anh sẽ dùng nghỉ đông của năm mới vậy, qua một thời gian ngắn nữa thì đi làm lại là được.”,
Cố Châu Lâm yên tâm, đồng thời ánh mắt cũng lập tức tối sầm xuống.
Tại sao chứ?
Cố Châu Lâm nhìn Dư Thần Dật cầm điện thoại, sắc mặt u ám.