Buổi sáng khi Dư Thần Dật tỉnh dậy, anh đi qua phòng của Cố Châu Lâm nhìn thoáng một cái trước, trong phòng không có ai, chăn trên giường được gấp gọn gàng, Cố Châu Lâm đã đi rồi.
Anh ngây người nhìn chằm chằm chiếc giường trống trải vài phút, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà vẻ mặt có chút trầm xuống, nhưng rất nhanh anh đã không phục lại dáng vẻ bình thường, xoay người đi rửa mặt.
Không biết Cố Châu Lâm đã đi lúc nào nhưng trên bàn có bày cháo bí đỏ và bánh khoai tây hắn làm, còn dùng màng bọc thực phẩm bọc lại nữa, Dư Thần Dật lấy tay sờ thành bát một cái, thức ăn vẫn còn nóng.
Dư Thần Dật im lặng kéo ghế ngồi xuống, trước khi động đũa anh còn chụp một tấm hình gửi cho Cố Châu Lâm, giống như đang cố ý báo cáo hành động của mình cho đối phương: Anh chuẩn bị ăn sáng.
Rất nhanh Cố Châu Lâm liền trả lời lại: Ừm, nếu nguội thì anh hâm lại một chút.
Dư Thần Dật nhếch môi, trả lời lại một cái biểu cảm rồi bỏ điện thoại xuống bắt đầu ăn sáng, sau khi rửa bát xong thì ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt vô cùng tự nhiên nhìn thoáng qua khắp nơi, chậm rãi xoẹt qua vách tường trên TV và trần nhà rồi đột nhiên chỉnh tóc đứng dậy.
Sau khi anh đứng lên cũng không làm gì cả, thoạt nhìn như có chút chán nản, đi vòng vòng không có mục đích trong nhà một lát, khi bước chân đi ngang qua lối vào cửa nhà anh đột nhiên dừng lại.
Dư Thần Dật dừng lại trước cửa vài giây, sau đó chậm chạp duỗi eo, ngẩng đầu và giơ cao hai tay lên, ánh mắt nhanh chóng quét qua trần nhà một vòng, chờ sau khi duỗi eo xong thì đứng thẳng dậy đi về phòng khách, trong một phút ngắn ngủi khi anh quay lưng lại, ánh mắt đột nhiên cong lên, trên mặt hiện lên ý cười.
Anh ngây người ở nhà cả ngày, buổi tối khi Cố Châu Lâm gọi điện video tới thì Dư Thần Dật vừa mới tắm xong đang nằm trên giường, sau khi anh nhận cuộc gọi, màn hình dừng khoảng hai giây rồi xuất hiện hình ảnh Cố Châu Lâm đang mặc đồ ngủ ở bên kia điện thoại.
“Anh ơi?” Sau khi Dư Thần Dật thấy khung cảnh sau lưng Dư Thần Dật thì hơi kinh ngạc, “Mới 10 giờ mà anh đã chuẩn bị ngủ rồi sao?”
“Không phải, chỉ là anh muốn lên giường nằm thôi.” Dư Thần Dật nói: “Bây giờ em đang ở khách sạn sao?”
“Ừm, em đang nằm trên giường nè.” Cố Châu Lâm mở camera sau ra, quay giường mình cho Dư Thần Dật xem một chút rồi chuyển lại thành camera trước, ánh mắt chuyên chú nhìn gương mặt của Dư Thần Dật trong điện thoại, “Đã một ngày không gặp được anh rồi, em nhớ anh lắm.”
“Anh cũng nhớ em.” Ban đầu Dư Thần Dật còn đang ngồi dựa vào đầu giường, kết quả vừa nói chuyện phiếm với Cố Châu Lâm vừa trượt dần xuống, cuối cùng chui thẳng vào bên trong chăn, tóc anh bị gối đầu là cho lộn xộn, cảm giác đang ở nhà càng làm cho anh cả người anh trông khá non nớt, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo giọng điệu làm nũng và ỷ lại: “Em có thể về sớm một chút không?”
Vì đường truyền kém nên giọng nói của Dư Thần Dật có chút đứt quãng nhưng giọng điệu lại không hề bị biến chất, hoàn chỉnh truyền vào trong tai Cố Châu Lâm.
Cố Châu Lâm thấy gương mặt tha thiết đang nhìn hắn của Dư Thần Dật, sau lưng như có một tia điện vui sướng xoẹt qua, giọng điệu dè dặt đưa ra lời thỉnh cầu của Dư Thần Dật giống như anh không thể nào sống nổi nếu thiếu hắn dù chỉ là một phút, giống như chú chim hoàng yến bị khóa trong lồng, mỗi ngày mỗi đêm đều mong chờ chủ nhân của mình xuất hiện bầu bạn, trong cả cuộc đời dài đằng đẵng chỉ có hắn là ánh sáng duy nhất có thể theo đuổi.
Hô hấp của hắn mất khống chế ngừng lại một chốc, một ngọn lửa đang bùng cháy từ trên người hắn đốt xuống thân dưới.
Cơ thể Cố Châu Lâm đột nhiên rùng mình một cái, suýt nữa đã không cầm chắc điện thoại, mấy ngón tay ngoài khung hình hưng phấn co quắp lại, cổ hắn vì kiềm nén mà đỏ lên, gân xanh nổi lên như có sinh miệng đóng chiếm trên cổ Cố Châu Lâm khẽ động đậy, yết hầu hơi nhúc nhích.
“Ngày mai sau khi xong việc em sẽ lập tức về liền, anh đợi em chút nữa nha.” Cố Châu Lâm ảo tưởng nhìn thấy cảnh tượng ngày mai sắp diễn ra, thiếu chút nữa là sung sướng đến bật cười, cái miệng của hắn nhúc nhích một cái mới cực kỳ mất tự nhiên nhếch lên trên, lộ ra một nụ cười có chút quái dị, giọng nói khàn khàn: “Hôm nay anh ở nhà làm gì thế? Nói toàn bộ cho em nghe được không?”
Dư Thần Dật vờ như không phát hiện chuyện Cố Châu Lâm không đúng, nghe thấy Cố Châu Lâm nói sau khi xong việc sẽ về ngay thì lập tức mỉm cười, sau đó gật đầu, kể hết tất cả những chuyện lớn nhỏ hôm nay anh trải qua cho Cố Châu Lâm nghe.
Hai người tán gẫu mấy chuyện vụn vặt một lát, sau đó Cố Châu Lâm nói: “Anh ơi, ngày mai em muốn ăn sườn xào chua ngọt…”
“Được.” Dư Thần Dật mỉm cười dịu dàng, “Ngày mai anh sẽ chuẩn bị tốt, đợi đến chiều em về là có thể ăn liền.”
“Ừm.” Trong mắt Cố Châu Lâm hiện lên một tia sáng u ám, trên mặt treo lên một nụ cười không rõ ý tứ, hạ giọng nói khẽ: “Em rất mong chờ đấy anh à.”
Chiều ngày hôm sau, Dư Thần Dật vẫn nhớ làm món sườn xào chua ngọt cho Cố Châu Lâm, vì thế anh mở tủ lạnh ra để xem có còn nguyên liệu nấu ăn không.
Trong tủ lạnh rất đầy, bởi vì bình thường anh không ra ngoài, cho nên một lần anh thường mua một bịch lớn chứa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong cửa hàng tươi sống online.
Dư Thần Dật kiên nhẫn lục tìm trong tủ lạnh một lát, nguyên liệu trong tủ lạnh có thể nói là cần cái gì đều sẽ có, nhưng cố tình lại thiếu thịt sườn.
Anh đóng tủ lạnh lại rồi đi xem gia vị ở bên ngoài, nhưng anh phát hiện hơn một nửa phần nước sốt cà chua vốn vẫn còn giờ lại không cánh mà bay, anh lục tìm hết mấy ngăn tủ trong phòng bếp hơn nửa ngày vẫn không tìm được.
Làm sườn xào chua ngọt chỉ cần phải dùng đến một vài nguyên liệu như thế, nhưng bây giờ hai nguyên liệu quan trọng nhất lại hết, nếu bây giờ lên cửa hàng tươi sống đặt hàng thì cũng đã muộn.
Dư Thần Dật thở dài, biểu cảm nhìn cũng không sốt ruột lắm.
Anh thậm chí còn ở trong phòng dọn dẹp lại chỗ ngăn kéo và ngăn tủ bị anh làm lộn xộn vì tìm nguyên liệu một lát, lúc đi ra khỏi phòng bếp anh mới nhăn mày lại, đến khi nhìn thấy điện thoại đang nằm trên bàn thì hai mắt đột nhiên sáng lên, đôi chân mày cau lại vì thiếu nguyên liệu nấu ăn cũng thả lỏng ra.
Lúc trước Cố Châu Lâm có tải cho Dư Thần Dật một cái app, ngay cả tài khoản cũng không cần đăng ký, nhưng Dư Thần Dật chưa từng dùng tới, lần này rốt cục cũng được dùng.
Anh cẩn thận lập một danh sách những nguyên liệu cần thiết rồi gửi lên, tiền bo được đặt cao hơn mấy đơn kia một ít cho nên rất nhanh đã có người tiếp nhận đơn, có lẽ khoảng chừng hơn bốn mươi phút sau thì chuông cửa vang lên.
Dư Thần Dật có vẻ rất cẩn thận, anh cố ý nhìn qua mắt mèo xác nhận quần áo và dáng người của đối phương xong mới mở cửa ra.
Người nhận đơn là một cậu trai, trên tay cầm một túi to chứa nguyên liệu nấu ăn đưa cho Dư Thần Dật, sau đó còn đưa cho anh một cái hộp cạc tông khổ A4.
Dư Thần Dật nhận túi đồ ăn nhưng không nhận cái hộp giấy kia, anh chỉ khó hiểu nhiều thoáng qua, hỏi: “Đây là gì?”
“Cái này không phải là đơn hàng anh đặt riêng ra sao? Tôi thấy địa chỉ giống nhau nên nhận luôn.” Cậu trai chạy vặt nói: “Đây là đồ gửi trong siêu thị bán hộ dưới tầng đấy, trong đơn hàng bảo cần người mang lên giùm.”
Dư Thần Dật nhíu mày, muốn nói anh không có đặt đơn nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhận đơn làm việc của cậu trai, anh lại chần chừ một lát rồi khẽ nói “Cảm ơn”, đưa tay nhận lấy cái hộp kỳ lạ kia.
Anh tiện tay đặt chiếc hộp đó lên tủ đựng giày ngoài cửa, đem nguyên liệu nấu ăn vào trong phòng bếp trước rồi mới đi ra cầm lấy chiếc hộp kia,
Biểu cảm của Dư Thần Dật có chút do dự, nhưng anh không có cầm chiếc hộp đó vào phòng khác mà trực tiếp đứng ở cửa từ từ mở nó ra.
Vài phút sau, từ màn hình giám sát Cố Châu Lâm nhìn thấy chiếc hộp nặng nề rơi xuống mặt đất, cùng lúc đó, trong tai nghe của hắn vang lên tiếng hét hoảng sợ của Dư Thần Dật.
Đến rồi.
Cố Châu Lâm ngồi trên ghế, cả người nghiêng về phía trước, hắn khẩn thiết nhìn chằm chằm màn hình, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm lên môi, chậm rãi kéo lên một nụ cười điên cuồng.