Đôi Mắt

Chương 51



Bây giờ vẫn chưa đến giờ cao điểm tan làm, xe và người đi bộ trên đường không nhiều lắm, có một thanh niên dáng người cao lớn đứng ở ven đường vừa nói chuyện điện thoại vừa vẫy tay đón xe, rất nhanh liền có một chiếc taxi trống chỗ dừng trước mặt hắn, hằn mở cửa ra ngồi vào ghế sau.

Tài xế xe taxi nghe thấy điểm đến xong liền chăm chú lái xe, cũng không để ý nhìn dáng vẻ của khách, ông chỉ nghe thấy vị khách ngồi ở ghế sau đang gọi điện thoại dỗ dành người nào đó.

Giọng nói kia trầm thấp, nhưng vừa dịu dàng vừa cưng chiều, giống như sợ nói lớn tiếng sẽ dọa đến đối phương vậy, cố ý hạ thấp âm lượng xuống cực kỳ khẽ, giống như cọng lông chim gãi vào lòng, làm cho người ta ngứa ngáy.

Vị khách cầm điện thoại dỗ một hồi, nhưng không có mất kiên nhẫn chút nào, ngược lại càng dỗ càng thêm dịu dàng, giống như hận không thể ôm chặt người bên kia điện thoại vào lòng mình.

Tài xế hiếm khi gặp chàng trai nào có kiên nhẫn dỗ người như thế, trong lòng có chút bất ngờ, lại không nhịn được nghĩ thầm một chút, nếu sau này con gái ông trưởng thành, có thể tìm được một người bạn trai vừa nói chuyện dịu dàng vừa có kiên nhẫn với con gái ông như vậy thì tốt rồi.

Đúng lúc đèn xanh phía trước chuyển thành màu đỏ, tài xế đạp chân ga rồi nhìn xuống ghế sau qua gương chiếu hậu, nhưng chỉ mới liếc mắt một cái mà ông kinh hãi đến mức lông tơ đều dựng đứng lên.

Chàng thanh niên ngồi ở ghế sau trông rất tuấn tú, nhưng toàn thân lại tỏa ra một loại cảm giác quái dị — vẻ mặt của hắn còn có cả tay chân đều hoàn toàn khác xa giọng nói dịu dàng kia, trông hắn ta rất “rời rạc”.

Giọng điệu khi nói chuyện rõ ràng ôn hòa như thế nhưng cơ thể hắn lại thỉnh thoảng run lên, trên gương mặt điển trai là một biểu cảm kỳ dị, nụ cười lớn đến mức có chút dọa người, trên thái dương còn nổi lên gân xanh.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một khoảng không ở phía trước, ngoài miệng thì nói lời tâm tình ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại tối đen u ám, cái đầu nghiêng ngả qua phải, nhìn qua trông như là bị chìm vào trạng thái si mê kỳ lạ.

Tài xế bị sự đối lập này làm cho sợ tới mức giật mình, còn chưa kịp dời mắt đi đã thấy thanh niên ngồi ở ghế sau kia nhìn về phía ông, ánh mắt vốn dĩ tối đen đột nhiên càng trở nên sắc bén, sau đó khóe miệng khẽ động đậy, làm khẩu hình miệng với ông.

“Nhìn cái gì?”

Người kia im lặng nói.

Tài xế lập tức quay đầu đi chỗ khác, không biết vì sao sống lưng lại phát lạnh, tận đến khi chở người kia tới nơi mới thở phào một hơi, cả người mất sức ngồi trên ghế lái.

Ông lắc lắc đầu, vội vàng “Hừ” vài tiếng, ông hy vọng con gái của mình cả đời cũng đừng gặp phải loại người kỳ lạ như vậy, tài xế nghĩ.

Trên đường về nhà Cố Châu Lâm vẫn luôn nói chuyện với Dư Thần Dật, hắn dán tai mình lên điện thoại, có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập vì lo lắng và bất an của Dư Thần Dật không ngừng truyền tới.

Hắn hôn lên điện thoại một cái, khẽ nói: “Anh ơi, em đến dưới lầu rồi, chờ em một chút được không?”

“Ừm…..” Vốn dĩ giọng nói vì sợ hãi mà vẫn luôn trùng xuống của Dư Thần Dật bỗng nhiên cất cao lên, thậm chí Cố Châu Lâm còn có thể tưởng tượng được hai mắt bỗng phát sáng của Dư Thần Dật sẽ xinh đẹp đến cỡ nào, Dư Thần Dật ở bên kia đầu dây vội vàng thúc giục.

“Vậy em nhanh lên…..Anh sợ……”

“Được, em lập tức lên ngay.” Cố Châu Lâm dỗ Dư Thần Dật vài câu, dẫn dắt từng bước hỏi han: “Em ở đây thì anh sẽ không sợ sao?”

“Tiểu Lâm ở đây thì sẽ không sợ nữa……” Ngay cả thời gian tự hỏi Dư Thần Dật cũng không có, hệt như phản xạ có điều kiện nhanh chóng trả lời: “Tiểu Lâm ở đây thì sẽ an toàn, Tiểu Lâm ở đây thì anh sẽ không sợ nữa……”

“Ừm, anh ngoan quá….Em tới cửa rồi, anh đừng sợ, em sẽ đến cạnh anh ngay đây.” Cố Châu Lâm vừa nói vừa mở cửa ra, khi mới đi vào liền nhìn thấy những bức ảnh rơi đầy đất.

Hắn hơi cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh, chân mày nhíu lại, trên mặt hiện lên một biểu cảm kinh ngạc.

Giây tiếp theo hắn liền nhìn thấy Dư Thần Dật từ trong phòng khách chạy ra, cả người nhào vào lòng ngực hắn, cơ thể đang kề sát vào hắn còn đang run nhè nhẹ, theo đó là những tiếng nức nở nhỏ vụn, càng làm cho người ra sinh ra một loại…..dục vọng muốn phá hủy.

Cố Châu Lâm ôm chặt lấy Dư Thần Dật, bàn tay dịu dàng vỗ về sau lưng anh, cảm xúc khó hiểu, trầm tĩnh như mặt hồ trong mắt ban nãy giờ đây đang cuộn trào lên, hắn ôm Dư Thần Dật, mũi chôn vào những sợi tóc của đối phương hít một hơi thật sâu, ngón tay vì quá hưng phấn mà run lên hai cái.

Dư Thần Dật bị hắn ôm càng ngày càng chặt, cơ thể mềm dẻo hoàn toàn dính lên trên người hắn, không ngừng dụi sát vào lòng hắn, cánh tay vòng lên ôm lấy bờ vai hắn, vì sợ cánh tay sẽ trượt xuống nên những ngón tay còn bấu chặt lại, cơ thể đang run lên, cố gắng tìm kiếm sự bảo vệ và an ủi của mình.

Thậm chí Cố Châu Lâm còn có thể cảm nhận quần áo của mình bị nước mắt nóng bỏng của Dư Thần Dật làm ướt, tiếng khóc nức nở của Dư Thật Dật vang lên bên tai hắn, khóc vô cùng đáng thương, trong cổ họng phát ra mấy tiếng hừ hừ giống như mèo con kêu, vừa khóc, vừa dùng giọng nói mềm mại, yếu ớt như thế run rẩy gọi hắn “Tiểu Lâm”.

Cố Châu Lâm chỉ cảm thấy cả người mình nóng lên, khuôn mặt của hắn cũng nóng lên vì hưng phấn, đầu óc cũng dần trở nên trống rỗng dưới động tác và giọng nói của Dư Thần Dật, trong mắt chỉ có mỗi Dư Thần Dật, tất cả những cảm xúc lên xuống theo Dư Thần Dật, trái tim không thể khống chế càng dập càng nhanh, càng đập càng nhanh.

Hắn mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại nhận ra không biết bản thân từ khi nào mà lại phấn khích tới mức hai hàm răng đánh đấm nhau, mở miệng không đúng lúc nên lập tức tự cắn vào đầu lưỡi của mình.

Cố Châu Lâm nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế sự hưng phấn của mình, khi mở miệng lần nữa, giọng nói như đang bay bổng: “Anh ơi, anh ——”

Hắn còn chưa nói hết một câu liền nhìn thấy Dư Thần Dật đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, Cố Châu Lâm lập tức “mất tiếng”.

Không biết trước khi Cố Châu Lâm về Dư Thần Dật đã khóc bao lâu, hốc mắt anh đỏ bừng, trên lông mi đều đọng lại những giọt lệ trong suốt, giống như một cánh bướm ướt đẫm sương hoa, rung rinh chuẩn bị giương cánh muốn bay, làn gió nhẹ khi vỗ cánh lại giống như một cơn giông bão thổi vào trong lòng Cố Châu Lâm.

Hai mắt anh ướt sũng, cực kỳ cẩn thận ngước mắt nhìn Cố Châu Lâm, nhẹ nhàng chớp mắt, còn có những giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống dưới, trượt qua đôi mắt mịn màng.

Gò má và chóp mũi của Dư Thần Dật đều hiện lên một lớp ửng hồng, cánh môi lại ướt át tuyệt mỹ, dưới cánh môi ấy còn nổi lên một dấu răng bắt mắt, là do Cố Châu Lâm tự cắn ra.

Hai giọt nước mắt trượt xuống khỏi đôi má đỏ bừng, cuối cùng lại rơi xuống chiếc cằm của anh, trông vô cùng ủy khuất đáng thương.

“Ực.”

Cố Châu Lâm có thể nghe rõ tiếng yết hầu mình trượt lên xuống một chút, còn có cả tiếng nuốt nước bọt.

“Tiểu Lâm…..” Dư Thần Dật khẽ sụt sịt mũi, khập khiễng ôm lấy cổ Cố Châu Lâm, giọng nói vừa khẽ vừa mềm, còn ẩn giấu tiếng nức nở mơ hồ, “Anh rất sợ…..Em có thể hôn anh một cái không?”

“Ầm”, “Ầm”.

Cố Châu Lâm lập tức đỏ mắt, hắn hung hăng ôm siết lấy Dư Thần Dật, cưỡng ép đè người lên trên tường, ghì lấy sau gáy của Dư Thần Dật buộc anh phải ngẩng đầu lên, sau đó nghiêng đầu hôn xuống.

Dư Thần Dật thuận thế hé miệng ra cho Cố Châu Lâm vói lưỡi vào trong, giữa cánh mũi phát ra tiếng thở dốc, cảm giác sau khi mình hừ nhẹ một tiếng thì động tác của Cố Châu Lam càng nóng bỏng hơn rất nhiều.

Anh nửa mở mắt nhìn ngắm vẻ mặt si mê và say đắm của Cố Châu Lâm, đáy mắt hiện lên một tia sáng gian xảo, sau đó anh cong eo dán chặt lên người Cố Châu Lâm, đầu lưỡi quấn lên chiếc lưỡi đang tùy ý càn quét trong khoang miệng anh của Cố Châu Lâm rồi mới nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.