Đôi Mắt

Chương 52



“Ưm….A…..” Dư Thần Dật bị Cố Châu Lâm đè trên tường hôn tới thở không nổi, bàn tay vốn dĩ đè sau đầu anh lại dần chuyển xuống siết chặt lấy gáy anh, Dư Thần Dật không thể không ngẩng đầu lên, chiếc cằm kéo căng cùng với chiếc cổ thon dài tạo thành một đường cong uyển chuyển xinh đẹp.

Miệng anh yếu ớt hé ra, mặc cho Cố Châu Lâm công thành chiếm đất trong khoang miệng anh, hút lấy nước bọt và không khí trong đó, chiếc lưỡi bị ngậm mút tới run lên, không khí giữa sự gắn bó triền miên của hai người đều nóng như lửa đốt, bên tai văng vẳng tiếng hít thở nặng nề của đối phương.

Dư Thần Dật không chịu nổi nên trượt xuống nhưng lại bị Cố Châu Lâm mạnh mẽ kéo lại đè lên tường, một tay Cố Châu Lâm giữ eo cậu, đầu gối chen vào hai chân Dư Thần Dật cố định cả người anh lại, đôi môi vừa mới được thả lỏng ngay lập tức không chừa cho Dư Thần Dật thời gian phản ứng, nhân lúc anh mở to miệng hô hấp hắn lại mở miệng hôn lên.

Đợi đến khi Cố Châu Lâm cuối cùng cũng chịu buông Dư Thần Dật ta, cả người Dư Thần Dật đều đứng không vững, chỉ có thể dựa vào Cố Châu Lâm và bức tường đằng sau để chống đỡ, anh gần như ngồi lên đầu gối của Cố Châu Lâm, thân trên yếu ớt dựa vào lòng ngực của Cố Châu Lâm nhẹ nhàng hít thở.

Dường như anh bị nụ hôn cuồng nhiệt của Cố Châu Lâm trấn an, anh vừa thở dốc vừa ngước mắt lên, trong mắt có chút si mê nhìn Cố Châu Lâm, ánh mắt vẫn còn ươn ướt, nhưng nó đã không còn là những giọt nước mắt khủng hoảng sợ hãi ban nãy nữa, đây là nước mắt sinh lý tràn ra do bị hôn liếm tới chân eo mềm nhũn.

“Tiểu Lâm…..” Đôi môi của Dư Thần Dật đỏ bừng, ban nãy cánh môi bị hàm răng của Cố Châu Lâm gặm cắn, bây giờ vừa hồng vừa sưng lên, trông rất đáng thương.

Anh duỗi tay ôm lấy cổ của Cố Châu Lâm, ngay cả hít thở còn chưa thuận đã vội vàng rướn người lên, vừa thở hổn hển vừa đứt quãng nói: “Tiểu Lâm, ôm anh một cái đi…..”-

Cố Châu Lâm giống như bị Dư Thần Dật khống chế, Dư Thần Dật vừa mới nói xong, cánh tay đang đặt trên eo anh của hắn lập tức siết chặt lại, ôm siết người vào lòng.

Hai cơ thể dán vào nhau, bản thân và đối phương đều hiểu rõ những cảm xúc và những thay đổi bé tí của nhau, Cố Châu Lâm cúi đầu hôn lên trán Dư Thần Dật một cái, hoàn toàn khác với dán vé hung ác hôn môi ban nãy, khi môi hắn chạm lên trán của Dư Thần Dật, biểu cảm hiện rõ một tia thành kính.

“Tiểu Lâm, chúng ta vào phòng được không?” Tai Dư Thần Dật đỏ bừng, bàn tay run rẩy nhưng lại kiên định duỗi xuống dưới, ngón tay chạm lên eo hắn, linh hoạt cởi bỏ dây nịt ra, “Ôm anh một cái, được không em?”

Cố Châu Lâm nhìn thấy trong mắt Dư Thần Dật phủ hơi nước, trong đầu “ong” một tiếng, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình bị xé rách làm hai.

Một nửa là dục vọng sắp sửa thoát khỏi nhà giam, kêu gào muốn phá hỏng anh, cắn nuốt anh, có được anh, một nửa còn lại thì là sự kiên định khăng khăng giữ vững suốt mười mấy năm như một — không thể làm dơ anh ấy.

Lúc trước Dư Thần Dật bước vào cuộc sống của hắn, nhặt lấy cây kem rơi trên mặt đất, cười nói rằng nó không bẩn, nhưng vào lúc ấy lại khiến cho Cố Châu Lâm nghĩ, anh ấy sạch sẽ xinh đẹp như thế, tuyệt đối không thể bị dơ.

Cho nên dù cho vô số lần hắn lẻn vào phòng của Dư Thần Dật, hắn đều sẽ cực kỳ cẩn thận tắm rửa sạch sẽ rồi mới dám nhét thứ đó vào miệng của Dư Thần Dật, hoặc là chỗ nào đó.

Lúc này hắn mới từ bên ngoài về, cả người dính đầy bụi đường, tận đến khi Dư Thần Dật chạm vào khóa kéo của hắn, hắn theo bản năng muốn đè tay Dư Thần Dật lại như lúc trước, ngăn hành vi của Dư Thần Dật lại.

Nhưng tay hắn chỉ mới chạm vào đầu ngón tay của Dư Thần Dật, thậm chí còn chưa kịp nói ra cái gì thì đã lập tức cảm giác bản vai mình ẩm ướt.

Dư Thần Dật bị hắn đè tay lại, động tác nháy mắt cứng đờ, chôn mặt lên vai hắn, những giọt nước mắt vất vả lắm mới ngăn được lại tuôn ra ào ào, Cố Châu Lâm bị nóng tới cả người giật mình, trái tim lập tức quặn đau.

Hắn thích nhìn dáng vẻ khủng hoảng và tuyệt vọng của Dư Thần Dật, cũng thích nhìn Dư Thần Dật bị cuốn vào những cảm xúc đó, sắc mặt tái nhợt chảy đầy nước mắt, bởi vì có thế mới khiến hắn cảm giác mình đang nắm tất cả trong tay.

Loại cảm giác nắm chặt Dư Thần Dật trong tay, khiến cho đối phương toàn tâm toàn ý nằm trong tay hắn, không bao giờ trốn khỏi tầm mắt của hắn, hoàn toàn có thể thỏa mãn dục vọng khống chế của hắn, cũng khiến cho trái tim bất an vì trước đây đột nhiên bị cưỡng ép rời xa Dư Thần Dật trở nên bình tĩnh lại.

Hắn sẽ vì thế mà sinh ra cảm giác sung sướng và hứng phấn không thể kiềm chế, nhưng bây giờ, không hiểu vì sao Dư Thần Dật lại rơi nước mắt, điều này khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu và bất an.

“Anh ơi?” Cố Châu Lâm phát hiện bản thân mình không dám nhúc nhích, chỉ có thể khẽ nói: “Sao lại khóc rồi? Anh còn sợ sao?”

Dư Thần Dật không nói gì, chỉ im lặng suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.

Hóa ra là còn đang sợ hãi, còn vì sự sắp đặt của em mà sợ hãi…..

Sắc mặt của Cố Châu Lâm thay đổi, sự bất an trên mặt ban nãy đã lập tức biến thành thỏa mãn, khóe miệng căng thẳng nhếch lên sung sướng, hắn vươn tay giữ lấy bả vai của Dư Thần Dật nhưng không đợi hắn kịp nói vài câu an ủi, hắn chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Dư Thần Dật hỏi: “Chúng ta phải chia tay rồi sao?”

“Cái gì chứ?” Sắc mặt Cố Châu Lâm trầm xuống, ánh mắt lập tức tối sầm, từ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia máu tanh, bàn tay dịu dàng đang nắm lấy vai Dư Thần Dật đột nhiên dùng sức, ngón tay như sắt thép bấu lấy bả vai gầy gò của Dư Thần Dật, trong không khí im lặng còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xương khớp vang lên.

“Anh……” Biểu cảm của Cố Châu Lâm u ám khó hiểu, trong mắt là sự sắc bén khiến người ta sợ hãi, nhưng khóe miệng lại câu lên, giọng điệu vừa khẽ vừa chậm, âm thanh dịu dàng lạnh lẽo đến thấu xương: “Anh, anh nói cái gì?  Anh muốn rời khỏi em sao?”

Dư Thần Dật không ngẩng đầu lên, vì thế anh không nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của đối phương, anh chỉ im lặng ôm lấy Cố Châu Lâm, dù cho Cố Châu Lâm gần như bóp nát vai anh, anh cũng không than đau một tiếng nào, lại càng không chịu buông tay.

Cố Châu Lâm vẫn đang chờ Dư Thần Dật trả lời, nhưng ngoại trừ im lặng thì vẫn là im lặng, ánh mắt của hắn dần dần trở nên u ám, không có lấy một tia sáng, tất cả biểu cảm trên mặt đều biến mất, cả người thoạt nhìn như chết lặng.

Tại sao làm như vậy vẫn không giữ anh lại được? Không phải anh chỉ tin tưởng một mình em sao? Tại sao còn muốn rời khỏi em?

Cố Châu Lâm vô cảm nhìn về chiếc gáy trơn mịn mảnh khảnh của Dư Thần Dật, trong ánh mắt tĩnh mịch hiện lên một tia say mê và quyến luyến.

Hắn giống như chợt nghĩ thông suốt chuyện gì đó, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười.

Nếu không giữ được, vậy thì cứ hủy diệt đi.

Hắn vươn đầu lưỡi liếm trên khóe môi, buông lỏng cánh tay đang siết bả vai của Dư Thần Dật, yên lặng duỗi tay ra sau.

Chiếc cổ tinh tế như vậy, nhất định chỉ cần bẻ một cái liền gãy…..Anh ơi, chờ khi anh chết rồi, em lập tức đi cùng anh, có được không?

Như vậy thì anh sẽ không bỏ chạy được nữa, như vậy…..sẽ không ai có thể chen vào giữa hai chúng ta nữa, chỉ có chúng ta mà thôi, chỉ có hai người chúng ta bầu bạn với nhau……

Sẽ không bị chia rẽ nữa, sẽ không xa rời, chỉ có vĩnh viễn ở cùng một chỗ……

“Tiểu Lâm…..” Dư Thần Dật cảm nhận được Cố Châu Lâm thả lỏng tay ra, anh khựng lại một lát rồi lập tức vội vàng rướn người lên, “Em đừng không cần anh mà, được không em?”

Anh khóc tới cả khuôn mặt đều mù mịt rồi, chỉ biết hôn lung tung lên mặt của Cố Châu Lâm, giọng nói không ổn định, cực kỳ đáng thương nói: “Anh chỉ có em thôi, Tiểu Lâm….Bây giờ bên cạnh anh chỉ có mình em thôi……”

Anh nói xong, dường như cuối cùng không chịu nổi cảm giác tủi thân trong lòng nữa, khóc lớn nói: “Tại sao em luôn từ chối anh…..Lần trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy……”

Giọng nói của anh dần trầm xuống, “Có phải là em ghét…..ghét bỏ anh không?”

Cố Châu Lâm vừa mới duỗi tay được một nửa liền bị tiếng òa khóc của Dư Thần Dật làm cho khựng lại, chờ đến khi hắn nghe rõ mấy lời mơ hồ của Dư Thần Dật, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình lên xuống thất thường, giống như lập tức bị nhúng vào nước đá rồi lại lập tức bị ném vào trong ngọn lửa.

Cảm xúc của hắn không còn bị hắn khống chế nữa, nó cứ hết lên rồi lại xuống theo thái độ của Dư Thần Dật, chìm trong lời nói đầy sự ỷ lại của Dư Thần Dật khiến hắn dần trở nên bình tĩnh lại.

“Anh ơi, em yêu anh mà.” Động tác của hắn dịu dàng cúi xuống hôn lên nước mắt trên mặt của Dư Thần Dật, sự điên cuồng ban nãy biến mất gần như không còn nữa, chỉ còn lại tình yêu thương muốn ôm người vào lòng che chở, hắn nâng mông Dư Thần Dật lên, dùng sức ôm lấy Dư Thần Dật, “Đi, chúng ta đi vào phòng, em….tắm trước đã.”

Dư Thần Dật ôm lấy cổ Cố Châu Lâm, cằm gác lên vai đối phương, ban nãy vừa mới khóc quá nhiều nên còn chưa kịp ổn định lại, thỉnh thoảng lại phát ra một vài tiếng khóc thút thít.

Cố Châu Lâm đi vào trong phòng, hắn không còn tay nào trống nên đành phải ôm Dư Thần Dật để anh tự mở đèn lên.

Dư Thần Dật vươn tay mở đèn, khi ánh sáng chợt lóe lên, trên khóe miệng anh hiện lên một nụ cười thoáng qua.

Anh thu tay lại, ngón tay như cố ý lại như vô tình chạm nhẹ lên sau gáy của Cố Châu Lâm, đôi môi ghé vào bên tai hắn, im lặng động đậy.

Bắt, được, em, rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.