Đôi Mắt

Chương 56



Dư Thần Dật vẫn hệt như con chim hoàng yến được Cố Châu Lâm nuôi trong nhà, ban đầu Cố Châu Lâm quả thật đã từng nói sẽ dẫn Dư Thần Dật ra ngoài, nhưng đã hơn hai tháng, số ngày Dư Thần Dật thật sự bước ra khỏi nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay, anh cũng không có yêu cầu muốn đi ra.

Cố Châu Lâm vẫn âm thầm tính toán thời gian, nhưng thấy Dư Thần Dật vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà, xoay quanh bên cạnh hắn, hắn tìm một ngày nghỉ rồi đột nhiên hỏi: “Anh, hôm nay anh muốn ra ngoài ăn cơm không?”

Lần cuối cùng Dư Thần Dật đi ra ngoài là cách đây khoảng hai tuần trước, anh hình như có chút bất ngờ không biết tại sao Cố Châu Lâm lại đột nhiên muốn dẫn anh đi ra ngoài, anh do dự một lát rồi vẫn lắc đầu, “Tối nay ở nhà ăn lẩu đi, trong nhà vẫn còn nguyên liệu nhưng hình như không đủ thì phải…..”

“Ừm, vậy ăn lẩu đi.” Cố Châu Lâm lại hỏi: “Vậy anh muốn đi ra ngoài mua với em không? Anh muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được…..” Dư Thần Dật nghiêng đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt phía không xa, lúc quay đầu lại vẫn chọn lắc đầu, từ chối nói: “Em đi mua đi, anh không muốn ra ngoài….Anh ở nhà chuẩn bị đồ một lát là được rồi.”

Cố Châu Lâm duỗi tay đặt lên sau gáy Dư Thần Dật, nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, ngón tay cũng không tự giác run lên, đối với phản ứng này của Dư Thần Dật, hắn vô cùng hài lòng.

Hắn nửa cưỡng ép nhốt Dư Thần Dật trong nhà, cách ly đối phương khỏi xã hội bên ngoài, nhưng không hạn chế anh liên hệ với bên ngoài, máy tính và điện thoại đều có thể sử dụng bình thường, thỉnh thoảng hắn cũng dắt Dư Thần Dật ra ngoài một chuyến.

Dưới tình cảng nước ấm luộc ếch này, Dư Thần Dật đã gần như hoàn toàn thích ứng với cuộc sống này, dường như cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, thậm chí trong tình cảnh này anh dần dần sinh ra khuynh hướng không muốn ra ngoài nữa,

Thật ra sau này khi hắn ra ngoài đã không khóa cửa nữa, nhưng xem trong máy giám sát, Dư Thần Dật thế mà lại không hề đi ra cánh cửa chỉ có cần vặn một cái là mở ra một lần nào cả.

Khóe miệng Cố Châu Lâm cong lên, cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt vì cười mà hơi nheo lại, che đi dục vọng độc chiếm ngập tràn dưới đáy mắt.

“Được, vậy một mình em ra ngoài mua, anh ở nhà chờ em về là được rồi.”

“Ừm, anh chờ em về.” Dư Thần Dật nhận ra Cố Châu Lâm không hề có ý định cưỡng ép anh ra ngoài, lập tức thở phào một hơi rõ ràng, thậm chí khi Cố Châu Lâm không cần nghiêng mặt nhìn cũng có thể dễ dàng nghe thấy tiếng thở phào của anh.

Trong lòng Cố Châu Lâm mừng thầm, lại cảm nhận sự thỏa mãn dân trào.

Anh ấy như vậy….. Có lẽ sẽ không rời khỏi hắn nữa đâu nhỉ?

Bọn họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ không có một khắc chia lìa nào.

Anh kéo cánh tay Cố Châu Lâm dựa cả người mình lên, vô cùng thân mật nói: “Tối nay ăn lẩu cay thịt bò truyền thống đi? Vừa đúng lúc còn một viên lẩu, em đi mua thêm chút thịt bò về đi, còn có viên phô mai! Cá tuyết cũng mua một ít luôn nha!”

Cố Châu Lâm gật đầu, ghi chú lại những gì Dư Thần Dật nói vào trong sổ tay điện tử trong điện thoại, “Đậu hủ rán trong nhà ăn hết chưa? Không phải anh rất thích ăn nó sao, có muốn mua thêm một chút không?”

“A, anh quên!” Dư Thần Dật ngẩng đầu hôn chiếc cằm của Cố Châu Lâm một cái như thưởng cho hắn, cười hì hì nói: “Anh muốn mua, không có đậu hũ rán thì lẩu không hoàn chỉnh được đâu!”

“Ừm, anh muốn anh gì em đều mua.” Cố Châu Lâm ôm cả eo Dư Thần Dật, vô cùng tự nhiên đè đối phương xuống sô pha, “Vậy anh có phải nên thưởng cho em cái khác không?”

Dư Thần Dật mỉm cười choàng tay ôm cổ Cố Châu Lâm, ngẩng đầu nhanh chóng hôn hắn một cái rồi lập tức né đi, “Em muốn thưởng cái gì? Phải tự mình nói đi chứ.”

“Em nghĩ lại đã…..” Cố Châu Lâm dừng lại một lát, nụ cười đột nhiên trở nên khó hiểu, hắn cúi xuống bên tai Dư Thần Dật khẽ nói một câu, chọc cho Dư Thần Dật lập tức đỏ mặt đánh hắn.

“Mau đứng dậy đi, mau mau đi ra ngoài mua đồ ăn.” Dư Thần Dật đẩy Cố Châu Lâm dậy, cuối cùng nhắc thêm một câu: “Đúng rồi, nhân tiện mua thêm ít khoai lanh về nha, lẩu đặt bên ngoài có ít khoai môn lắm, không phải hồi nhỏ em thích ăn khoai lang trong lẩu nhất sao? Mua về anh làm cho em ăn nha.”

Động tác của Cố Châu Lâm khựng lại mọt lát, cả người ngây ra vài giây rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn Dư Thần Dật, vẻ mặt của Dư Thần Dật rất tự nhiên, giống như chỉ thuận miệng nói một việc nhỏ không quan trọng, nhưng lại đánh mạng vào trái tim của anh, khiến cho vùng biển lặng vốn yên ả thành sóng to cuộn trào.

Dư Thần Dật phát hiện Cố Châu Lâm ngây người nhìn mình, mờ mịt hỏi: “Sao vậy em?”

Cố Châu Lâm vẫn nhìn Dư Thần Dật không nhúc nhích, ánh sáng dưới đấy mắt sáng ngời, giống như vừa nhìn thấy món kho báu trân quý nhất, không dám chạm vào, chỉ có thể dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ngắm.

Vẻ mặt hắn ngập tràn niềm vui, thậm chí còn có chút vui sướng quá độ mà sinh ra sợ hãi, lát sau mới nói: “Hóa ra anh vẫn còn nhớ à…..”

“Anh đương nhiên nhớ chứ.” sau khi Dư Thần Dật trả lời đương nhiên xong, lại mỉm cười với Cố Châu Lâm, bẹo mặt Cố Châu Lâm một cái như hồi nhỏ, chậm rãi nói: “Chuyện liên quan đến Tiểu Lâm, toàn bộ anh đều…..nhớ rõ mà.”

Cố Châu Lâm bất ngờ không kịp đề phòng bị Dư Thần Dật dùng sức bẹo má, hắn theo bản năng vươn tay che mặt mặt mình lại nhưng rất nhanh liền buông tay ra, đổi lại ôm chặt Dư Thần Dật vào lòng.

Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng hôn lên trán Dư Thần Dật, giống như đang hôn lên báu vật bị mất được tìm lại, mặt mũi tất cả đều là ý tứ không muốn rời xa.

Dư Thần Dật vỗ vào sau lưng hắn: “Được rồi, nhanh đi đi, anh sẽ luôn ở đây đợi me về.”

Cố Châu Lâm dường như cảm thấy lời nói của Dư Thần Dật còn có ý khác, nhưng bàn tay vỗ về sau lưng hắn lại vô cùng dịu dàng, giống hệt như đôi bàn tay nhiều năm trước đã từng kéo hắn ra khỏi vũng bùn, hắn nhanh chóng liền quăng cảm giác kia ra sau đầu, lưu luyến cọ cọ lên hõm cổ của Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật xoa tóc hắn, cười nói: “Sau em lại giống cún con thế này?”

“Ừm,” Cố Châu Lâm khẽ nói: “Em chính là con cún nhỏ chỉ biết nhận anh thôi.”

“Em học cái này ở đâu vậy?” Dư Thần Dật đánh Cố Châu Lâm một cái, “Được rồi, đứng dậy đi chứ, nếu em không ra ngoài mua thì không biết tối nay mấy giờ chúng ta mới có đồ ăn đâu đấy.”

Lúc này Cố Châu Lâm mới chịu buông Dư Thần Dật ra, vừa đi đến trước cửa liền nói: “Nếu đột nhiên anh nhớ tới muốn mua cái gì thì nhớ phải nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho em đấy, em sẽ mua về.”

Dư Thần Dật gật đầu tiễn Cố Châu Lâm ra cửa, nhìn thấy hắn từng bước cẩn thận đóng cửa lại, chờ đến khi cửa đóng lại vang lên một tiếng “cạch”, Dư Thật Dật mới bĩnh tĩnh cong môi lên, thuận tiện dùng chân nhấn mở robot hút bụi lên, xoay người đi vào phòng bếp.

Sau khi Dư Thần Dật lấy mấy nguyên liệu cần thiết để nấu lẩu ra rửa sạch, cắt nhỏ rồi bày ra dĩa xong, Cố Châu Lâm vẫn chưa thấy về.

Anh nhìn đồng hồ, có lẽ bây giờ siêu thị nhiều người, hơn nữa đồ Cố Châu Lâm cần mua cũng nhiều, vể trễ là đương nhiên.

Anh không biết thời gian chính xác Cố Châu Lâm trở về nên dứt khoát đặt  nguyên liệu qua một bên, đợi Cố Châu Lâm về rồi tiếp tục.

Dư Thần Dật xoay người đi ra ngoài, anh nghĩ bây giờ robot đã hút bụi xong rồi nên định tắt đi, nhưng kết quả đi tìm một vòng lại không thấy robot đâu, cuối cùng anh dựa theo âm thanh tìm tới trong phòng ngủ, phát hiện robot bị mắc kẹt trong một khe hở trong góc trường dưới gầm giường.

Anh đành phải đi ra ban công lấy cây phơi đồ vào, vất vả lắm mới kéo robot dưới gầm giường ra được, phát hiện ở miệng hút bụi của robot có hút một mảnh giấy,

Miệng hút không tính là quá lớn, mảnh giấy chỉ bịt lại miệng hút, bị lực hút kéo qua trái rồi lại qua phải, phát ra những âm thanh kỳ lạ nhưng lại không bị hút vào trong.

Dư Thần Dật tắt robot hút bụi đi, tờ giấy kia không có lực hút liền nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Bên trên dính đầy tro bụi, vừa nhìn liền bắt nó đã bị rơi ở gầm giường rất lâu mới có thể ủ bụi nhiều như vậy.

Dư Thần Dật dùng tay cần thận cầm nó lên, chuẩn bị vứt thùng rác, kết quả cổ tay vừa xoay lại, phần chữ ở mặt sau của tờ giấy liền tự nhiên hiện lên trước mắt anh.

Đó là một tờ giấy chuẩn đoán bệnh và trị liệu, bên trên chi chít chữ, Dư Thần Dật theo bản năng nhìn xuống dòng cuối cùng, trên đó viết rõ ràng “Kết quả chuẩn đoán bệnh: Đã khỏi hẳn”.

Anh muốn nhìn lại từ đầu thật kỹ nhưng không đợi anh nhìn thấy chữ trên đó, tờ giấy kia được anh nhẹ nhàng kẹp trên tay bị một người khác giật lấy.

Anh quay đầu nhìn, không biết Cố Châu Lâm đã về từ khi nào, hắn cầm tờ giấy trong tay nhìn thoáng qua rồi vo tròn nó lại nắm trong tay, “Em về rồi, em và anh cùng nhau làm nguyên liệu nấu ăn nha?”

“À, được….” Dư Thần Dật đi theo Cố Châu Lâm ra ngoài, anh nhìn thoáng qua tờ giấy bị hắn nắm trong tay, lại hỏi: “Cái giấy chuẩn đoán bệnh đó là gì vậy?”

“Cái này sao?” Cố Châu Lâm vung tay đang cầm tờ giấy lên, lơ đễnh nói: “Lúc trước không phải em đã nói với anh rồi sao, lúc đó em rời đi là do có chút chuyện?”

Đây là chuyện hắn nói sau khi anh và Cố Châu Lâm gặp lại, Dư Thần Dật gật gật đầu.

“Chính là chuyện đó ấy, lúc đó em bị bệnh, mẹ em tạm thời dẫn em đi gặp bác sĩ.” Khi Cố Châu Lâm đi ngang qua thùng rác còn tiện tay ném cục giấy kia vào, “Có lẽ ban nãy anh đã thấy rồi nhỉ? Dù sao đã trị khỏi rồi, không sao cả.”

Dư Thần Dật nhíu mày hỏi: “Lúc đó em bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?”

“Vẫn còn ổn.” Cố Châu Lâm nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Em cũng không rõ, dù sao đều là quá khứ cả rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.