Đôi Mắt

Chương 63



Đến khi Cố Châu Lâm về đến nhà, Dư Thần Dật đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, vẻ ngoài trông giống hệt lúc bình thường, xấp tư liệu kia cũng bị cẩn thận cất vào hộp sắt khóa lại.

Dư Thần Dật nhận lấy túi vịt quay từ trong tay Cố Châu Lâm, thuận tay xoay xoay nó hai cái rồi nói: “Nặng nhỉ, em mua nguyên con sao?”

“Nửa con thôi, có lẽ chúng ta sẽ ăn hết.” Cố Châu Lâm đi theo Dư Thần Dật vào bếp, sau khi nghiêng đầu hôn lên sườn mặt của Dư Thần Dật một cái thì động tác bỗng nhiên khựng lại, một lát sau mới hỏi: “Anh ơi, anh sao thế?”

“Hửm?” Dư Thần Dật đang đổ nước chấm vịt quay vào trong dĩa, nghe thấy vậy động tác cũng không ngừng lại, chỉ quay đầu nhìn Cố Châu Lâm một cái rồi quay lại tiếp tục đổ ra dĩa, “Làm sao cái gì chứ?”

Cố Châu Lâm lau khô nước trên tay rồi mới dùng ngón tay chạm vào đuôi mắt của Dư Thần Dật, “Tại sao mắt anh lại hơi đỏ vậy, còn có chút sưng nữa, xảy ra chuyện gì sao?”

“Vậy hả?” Dư Thần Dật lắc đầu, ném bọc đựng vào trong thùng rác rồi xoay người ôm lấy cổ Cố Châu Lâm, cố ý đưa mặt mình sát vào đối phương, trong mắt vẫn còn chút tơ máu đỏ, nhưng lại phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của Cố Châu Lâm.

Ngắm nhìn gương mặt của Cố Châu Lâm ở một khoảng cách gần như vậy, Dư Thần Dật không kiềm lòng được nhớ về những tư liệu đầy những dấu vết năm xưa, trong miệng có chút đắng.

Miệng anh khẽ động, nhưng lại không tài nào kéo ra một nụ cười được nên đành phải bày ra trước mặt một biểu cảm bối rối, “Hôm nay mắt anh luôn bị ngứa, anh chịu không nổi nên có dụi mấy lần, em xem giúp anh coi có bị sưng dữ không?”

“Để em xem xem.” Cố Châu Lâm nhẹ nhàng nâng cằm Dư Thần Dật lên, ngón tay chạm lên mí mắt và khóe mắt anh, “Không sưng lắm, chỉ có mí mắt hơi sưng lên thôi, nhưng mà đuôi mắt đỏ lắm, tròng mắt còn có tơ máu nữa, nhìn giống như đã khóc rất lâu rồi ấy.”

“Xí.” Dư Thần Dật đánh vào bả vai của Cố Châu Lâm một cái, muốn chui ra khỏi lồng ngực của hắn nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không nỡ, vì thế lười biếng dựa lên người Cố Châu Lâm, nửa đùa nửa thật nói: “Sao em cứ nghĩ đến mấy chuyện này vậy, em muốn nhìn anh khóc lắm sao?”

“Không có, em chỉ muốn anh mỗi ngày đều có thể vui vẻ.” Cố Châu Lâm không chút do dự phủ định, lại im lặng suy luận hai giây rồi cúi đầu hôn lên mắt Dư Thần Dật một cái, cánh tay ôm sau lưng Dư Thần Dật siết chặt lại, ghì chặt người vào trong lòng ngực mình, thấp giọng nói: “Nhưng vào “ mấy lúc kia” thì em vẫn muốn nhìn thấy anh khóc lắm đó…… Anh khóc nhìn rất xinh đẹp…..”

“Đừng có chọc anh, sao em lại có thể nói mấy lời nhảm nhí này được vậy.” Dư Thần Dật nhéo mặt Cố Châu Lâm để ngăn hắn lại, còn vỗ vỗ ngực hắn, “Lấy vịt quay ra đi, canh cũng xong rồi, anh xào thêm miếng rau là có thể ăn cơm.”

“Được.” Cố Châu Lâm nhân lúc hai tay  Dư Thần Dật bận đưa dĩa cho hắn, cúi đầu hôn trộm xuống miệng Dư Thần Dật một cái sau đó mới mỉm cười cầm lấy dĩa đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi phòng bếp, bước chân liền dừng lại.

“Anh ơi.” Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn Dư Thần Dật, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng như trước, “Nếu như có xảy ra chuyện gì thì đừng lén khóc một mình, nhớ phải nói cho em nghe đấy.”

Dư Thần Dật im lặng nhìn Cố Châu Lâm vài giây, sau đó mới cười rộ lên, ánh mắt cong cong, “Biết rồi, em cũng vậy đấy.”

Dư Thần Dật nói: “Anh cũng hy vọng mỗi ngày em đều vui vẻ.”

Ít nhất là từ bây giờ trở đi, hy vọng em có thể đạt được những gì em muốn từ anh, mặc kệ là yêu hay là dục vọng sung sướng.

Anh nhìn bóng lưng của Cố Châu Lâm, khi xoay người lại, ngón tay khẽ gõ vào mép quần.

Bây giờ anh đã biết tất cả sự thật, ván cờ cũng nên xong xuôi rồi, anh vẫn nên tìm thời gian để kết thúc thôi.

Trong lòng Dư Thần Dật biết, bây giờ ham muốn kiểm soát của Cố Châu Lâm đã phóng đại hơn gấp trăm lần so với hồi nhỏ do khi đó hắn vì bị ép rời xa anh mà sinh ra cảm giác bất an, chuyện đó cũng giống như là lý do tại sao anh lại lên kế hoạch kiểm soát Cố Châu Lâm ngay từ lúc đầu.

Có lẽ anh nên làm cho dục vọng độc chiếm của Cố Châu Lâm được thỏa mãn, giải quyết sự bất an trong lòng đối phương, đồng thời làm cho mối quan hệ này trở nên tốt hơn.

Dù sao nuôi nhốt cũng có thể coi là tình thú, nhưng lại không thể trở thành cuộc sống chân chính được.

Dư Thần Dật mở lửa làm nóng chảo, trong khi nghe thấy tiếng dầu nóng kêu xèo xèo, trong lòng lại nghĩ: Phải làm sao mới có thể khiến cho sự bất an của Cố Châu Lâm biến mất, khiến hắn vui vẻ trở lại đây?

Cố Châu Lâm ngồi trong phòng làm việc, cho dù trong phòng chỉ có một mình hắn nhưng hắn vẫn ngồi vô cùng ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính, vẻ mặt nghiêm túc tựa như đang nhìn những email quan trọng có sức ảnh hưởng đến sự sống còn của công ty.

Hắn nhíu mày lại, ngón tay gõ dồn dập lên mặt bàn, tần suất âm thanh càng cao càng thể hiện hắn đang sốt ruột.

Tay kia hắn đặt lên điện thoại, vài giây sau mới thu tay lại, sau đó một lần nữa đặt tay lên đó, lặp đi lặp lại hành động này không biết mệt mỏi.

Không biết hắn nhìn thấy trên màn hình máy tính hiện lên cái gì, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, cuối cùng mở điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.

“Alo?” Dư Thần Dật vừa mới ra khỏi nhà ấn nút thang máy liền nhận được điện thoại của Cố Châu Lâm.

Anh quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, ảo tưởng bản thân đang nhìn xuyên qua tấm cửa nặng nề đó để nhìn vào camera đặt ở lối vào, đối diện với ánh mắt của Cố Châu Lâm.

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Giọng nói của Cố Châu Lâm từ bên kia điện thoại truyền đến, xuyên qua điện thoại nghe có chút trầm khàn, “Bây giờ em rảnh, nhớ anh rồi, anh đang làm gì thế?”

“Anh không có làm gì hết á.” Thang máy tới rồi, Dư Thần Dật vừa nói vừa đi vào thang máy, nhìn cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, “Tối nay mấy giờ em về?”

“Tan làm là về liền.” Cố Châu Lâm hỏi: “Không phải bây giờ anh còn nằm trên giường đó chứ, nằm lâu không tốt cho eo đâu, muốn chơi điện thoại thì ra phòng khách ngồi chơi.”

“Ừm.” Dư Thần Dật khẽ cười, “Bây giờ không có nằm.”

Bên Cố Châu Lâm im lặng một lát rồi mới nói: “Trong nhà còn đủ đồ ăn không, có muốn em mua thêm chút gì về không?”

“Gì cũng được.” Dư Thần Dật đi ra khỏi tòa nhà cao lớn, bị ánh mặt trời chiếu vào trong mắt, anh vươn tay che nắng lại, phát hiện bản thân hình như đã thật sự rất lâu rồi chưa ra khỏi cửa, thế mà giờ lại có chút không quen.

Trong lòng anh cảm thấy cảm giác này cũng rất thú vị, khi nói chuyện giọng nói còn mang theo ý cười, “Lúc em về thì đi vào phòng ngủ trước được không?”

Từ lúc Cố Châu Lâm gọi điện tới, Dư Thần Dật vẫn luôn cẩn thận lắng nghe tiếng hô hấp nháy mắt trở nên không ổn định của Cố Châu Lâm, sự đau lòng và sung sướng trộn lẫn vào nhau, bây giờ anh lại nghe thấy tiếng hít thở bên phía Cố Châu Lâm đột nhiên dừng lại, ý thức được Cố Châu Lâm đang hiểu lầm nên cuối cùng mềm giọng nói: “Anh ở trong phòng ngủ đợi em.”

Thật lâu sau Cố Châu Lâm mới khẽ lên tiếng: “Ừm.”

Cố Châu Lâm cúp điện thoại, ngón tay vuốt ve trên màn hình điện thoại tối đen hai ba lần, sau đó lại nâng mắt nhìn lên màn hình máy tính.

Trên màn hình rõ ràng là hình ảnh lối vào trong nhà của hắn, nhưng nơi mà camera chiếu đến lại không có hình ảnh của Dư Thần Dật, bởi vì mới vừa rồi, Cố Châu Lâm đã tận mắt nhìn Dư Thần Dật bước ra ngoài.

Hắn siết chặt nắm tay lại, cơ trên cánh tay căng phồng lên vì dùng sức, thoạt nhìn như hắn muốn dùng tay nện xuống mặt bàn, nhưng qua thật lâu lại không có chuyển động, một hồi sau nắm tay chậm rãi thả lỏng ra, chỉ có lòng bàn tay đỏ lên là chứng minh vừa rồi hắn đã kích động thế nào.

Ánh sáng trong mắt Cố Châu Lâm không rõ sáng tối, hắn đột nhiên phát hiện khi bản thân mình nhìn thấy Dư Thần Dật bước ra ngoài, hơn cả sự bất an phẫn nộ và khẩn trương vì đối phương đã thoát khỏi phạm vi khống chế của mình là sự tò mò và nghi hoặc.

Anh ấy đi ra ngoài làm gì? Cố Châu Lâm thầm nghĩ, ở trong phòng chờ hắn là có ý gì?

Cố Châu Lâm để tâm chuyện này suốt một ngày, vừa tới giờ tan làm hắn liền vội vàng ra ngoài lái xe về nhà, nôn nóng muốn xác định xem Dư Thần Dật có thật sự không lừa gạt hắn hay không, có đang thật sự ở trong phòng chờ hắn?

Thậm chí giữa ngày hắn còn muốn trực tiếp phóng về nhà, căn nhà này và công ty này là tài sản của một chi nhánh phụ, hắn đoạt lấy chúng từ trong tay ba ruột, cho người cưỡng chế nhốt ông ta vào trong viện dưỡng lão, cho nên bây giờ thực chất hắn có thể tự do ra vào, không cần phải tuân theo trật tự đi làm đúng giờ.

Nhưng trong điện thoại Dư Thần Dật đã hỏi hắn mấy giờ về nên hắn không thể không tuân theo thời gian đi làm bình thường, ép buộc bản thân phải chịu đựng đến giờ tan làm.

Thời gian Cố Châu Lâm về nhà không khác gì ngày thường lắm, lúc trước mỗi khi hắn mở cửa ra Dư Thần Dật sẽ từ trong phòng bếp hoặc phòng khách ra đón đón hắn, nhưng hôm nay khi hắn mở cửa ra, cả căn nhà đều im lặng, ngoại trừ tiếng hít thở của hắn ra thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Trái tim hắn bắt đầu đập điên cuồng, ánh sáng trong mắt dần tối sầm xuống,

Ngay trong một giây đó, Cố Châu Lâm đã gần như nghĩ xong cách làm thế nào để bắt Dư Thần Dật về, hắn sẽ lấy còng tay khóa anh lại ở đầu giường, dùng dây xích trói chân anh lại ở cuối giường, nếu anh nghe lời hắn sẽ cho dây xích kéo dài ra một chút để anh có thể tự do hoạt động trong phòng, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể đi lại gần cửa lớn.

Còn nếu không nghe lời, vậy thì hắn sẽ dùng còng tay khóa chết anh trên giường, ngay cả nhà vệ sinh cũng không cho đi, trừ khi khóc lóc cầu xin hắn, hết lần này đến lần khác cam đoan với hắn sẽ không bao giờ…. rời khỏi hắn nữa.

Hắn nghiến chặt răng, ánh mắt nóng lên, giống như nhớ lại khoảng thời gian vùng vẫy lúc trước, như vào lúc này, bên trong phòng ngủ vang lên một giọng nói, tựa như một luồng ánh sáng phá tan không khí tối đen u ám.

Là Dư Thần Dật ở trong phòng ngủ hỏi hắn, “Sao còn chưa vào?”

Cố Châu Lâm ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt lập tức sáng bừng.

Hắn đem ba bước làm thành hai bước phóng vào trong phòng, nhìn thấy Dư Thần Dật mặc quần áo thường ngày ngồi dựa vào trên đầu giường đợi hắn, khi hắn đi vào phòng, anh liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt còn hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Cố Châu Lâm vội vàng muốn đến gần, vừa định mở miệng nói gì đó thì liền nhìn thấy trên tay trái của Dư Thần Dật đang mang một chiếc còng tay mà hắn muốn có từ lâu, đầu bên kia của còng tay khóa trên đầu giường.

Dư Thần Dật men theo ánh mắt của Cố Châu Lâm rơi xuống trên cổ tay mình, miệng anh cong lên hàm chứa ý cười quơ quơ tay với hắn, còng tay va chạm vào nhau vang lên những âm thanh sắc bén, “Cảm thấy thế nào?”

Cố Châu Lâm liếm đôi môi khô khốc, giọng nói có chút khàn, “Tại sao anh lại muốn khóa mình lại…..”

“Hửm?” Dư Thần Dật nhướng một bên mày, đè thấp giọng hỏi: “Em không muốn anh thế này sao?”

“Em…….” Cố Châu Lâm dừng lại một chút, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Tại sao anh lại nói như thế?”

Dư Thần Dật ngước mắt nhìn Cố Châu Lâm, nhìn thấy Cố Châu Lâm giả vờ dịu dàng và vô tội, nhưng đáy mắt lại bị hành động này của anh kích thích đến mức không thể kiềm chế sự hưng phấn, cuối cùng nhịn không được “xì” cười thành tiếng.

“Đừng có diễn nữa.” Trong mắt Dư Thần Dật hiện lên ý cười sáng ngời, cả người thoạt nhìn tràn đầy sức sống. “Anh vẫn luôn lừa em đó.”

Cố Châu Lâm nhìn Dư Thần Dật, sự kinh ngạc và hoài nghi trên mặt không biết là thật hay giả.

Dư Thần Dật cười đến không dừng được, một hồi sau mới nói tiếp: “Bắt đầu từ lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau, đều là do anh bày mưu cả, hiểu chưa?”

Anh vươn cánh tay phải không bị khóa níu chặt lấy áo của Cố Châu Lâm, dùng sức kéo Cố Châu Lâm xuống, hai người suýt nữa đụng vào nhau, cuối cùng chóp mũi kề chóp mũi, tư thế triền miên.

“Anh và em giống nhau, chúng ta đều muốn kiểm soát đối phương, muốn đối phương không thể thoát khỏi mình, chẳng qua là anh diễn vai người bị hại…..Còn em thì là vai người đi hại.” Dư Thần Dật giật giật cái còng tay trên tay mình, khi anh cười rộ lên, tất cả những khí nóng đều phả lên mặt Cố Châu Lâm, “Không ngờ đúng không, ván cờ này, anh thắng rồi.”

Anh nhìn Cố Châu Lâm từ từ rút đi lớp vỏ ngụy trang, trên mặt chỉ còn lại sự mê luyến và điên cuồng không thể che giấu, tâm tình của anh nháy mắt trở nên sung sướng.

“Tiểu Lâm, anh còn phải tiếp tục sinh sống trong xã hội.” Dư Thần Dật khẽ nói, “Nhưng khi ở nhà, ở trên giường, em có thể khóa anh lại, khóa anh bên cạnh em, anh cũng muốn khóa em bên cạnh anh, được không?”

Cố Châu Lâm ngây ngốc nhìn Dư Thần Dật, cuối cùng đối phương vươn tay đưa chiếc chìa khóa của còng tay ra, mở phần còng tay đang khóa ở đầu giường ra sau đó khóa lại vào trong tay hắn.

Hắn nắm lấy tay Dư Thần Dật, cuối cùng nhịn không được mỉm cười, “Em cũng nói thật với anh.”

Dư Thần Dật mờ mịt mở mắt nhìn hắn.

Cố Châu Lâm mỉm cười ghé sát vào Dư Thần Dật, hai đôi môi cọ xát vào nhau, hắn thầm thì nói: “Người bạn giúp anh điều tra tư liệu kia, thật ra chính là em đó.”

Hắn mang theo khí thế tuổi trẻ đắc ý nói: “Anh à, ván cờ này là em thắng.”

Dư Thần Dật khựng lại hai giây, cuối cùng mỉm cười ha ha ôm chặt Cố Châu Lâm.

Anh giơ hai bàn tay đang bị khóa lại với nhau lên, cắn lên cằm Cố Châu Lâm một cái, “Không sao, dù sao hai chúng ta ai cũng sẽ không thể rời đi nữa.”

“Ừm.” Cố Châu Lâm nắm chặt lấy bàn tay của Dư Thần Dật, “Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.