Đôi Mắt

Chương 8



Dư Thần Dật và Cố Châu Lâm cùng nhau ăn cơm một lát, thấy sắp đến giờ rồi mới đứng dậy đi đến rạp chiếu phim ở gần đó.

Vốn dĩ Dư Thần Dật muốn đi xem bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng, nhưng vì bọn họ hẹn nhau vào ngày nghỉ nên Cố Châu Lâm không mua được vé, cuối cùng sau khi nhận được sự đồng ý của Dư Thần Dật thì hắn đã mua vé một bộ phim khác.

Cố Châu Lâm quét mã QR trên máy bán vé để mua vé, còn Dư Thần Dật thì đi mua hai ly trà sữa nóng, khi anh trở lại Cố Châu Lâm đã lấy vé xong, Dư Thần Dật theo bản năng đi theo Cố Châu Lâm, cho đến khi Cố Châu Lâm sắp sửa dẫn anh phòng mới nhớ tới hỏi hắn: “Em mua vé phim nào thế?”

Lúc hai người nói chuyện là đã bước vào trong rạp, Cố Châu Lâm dẫn anh đến vị trí ngồi, nghiêng đầu nhìn Dư Thần Dật.

Ánh đèn trong rạp hình như có có chút tối, Cố Châu Lâm nghiêng mặt nhìn về phía Dư Thần Dật, hai người đối diện nhau, hắn im lặng vài giây, sau đó đột nhiên cong khoé môi lên, nụ cười ẩn dưới tầng ánh sáng ảm đạm nơi đây càng làm nó tăng thêm phần thần bí.

Hắn đặt ngón trỏ đè lên trước môi, mở to mắt đối diện với Dư Thần Dật, nhỏ giọng nói: “Bí mật.”

“Hửm? Làm sao, định cho anh bất ngờ gì hả? ” Dư Thần Dật đặt ly trà sữa nóng vào chỗ đựng nước chính giữa hai người, màn hình lớn bắt đầu trình chiếu những đoạn quảng cáo và gợi ý xem phim, anh nhìn xung quanh, phát hiện đã sắp tới giờ chiếu phim rồi nhưng cả rạp chỉ có mỗi bọn họ cùng với lác đác khoảng bảy tám người khác.

Dư Thần Dật thu hồi tầm mắt đang quét khắp rạp của mình về, lại nhìn sang Cố Châu Lâm, khẽ nói: “Chắc em sẽ không cố ý mua mấy cái loại phim dở cho anh xem đâu ha, ví dụ như phim kinh dị trong nước hoặc đại loại như vậy?”

Cố Châu Lâm bật cười, một lát sau mới lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng đèn trong rạp đã tắt tối thui.

Phim bắt đầu chiếu rồi, nhưng trên màn ảnh vẫn là một màu tối đen, âm thanh vang lên trước hình ảnh, trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dốc cùng với những tiếng bước chân chạy trốn dồn dập càng lúc càng gần, mà ngay lúc âm thanh sắp sửa chạy tới bên tai thì đột nhiên lại im bặt đi.

Hai giây sau màn hình to lớn sáng lên, hai chữ “Người yêu” nương theo tiết tấu âm thanh thay phiên nhau dần xuất hiện trên màn ảnh lớn, sau đó chuyển cảnh, một căn phòng được trang trí vô cùng xinh đẹp, có thể nhìn ra chủ nhân của nó thật sự rất dụng tâm.

Màn ảnh đầu tiên dừng lại trên một tấm thảm nhung lông dày màu trắng, sau đó từ từ hướng lên trên, rèm cửa màu trắng hồng, ánh mặt trời bên ngoài chiếc cửa sổ bị đóng chặt, cái bàn trang điểm sạch sẽ gọn gàng, chiếc giường lớn mềm mại, cuối cùng là đến cô gái trẻ đang nằm ngủ say trên giường.

Dư Thần Dật thấy hình ảnh ấm áp lãng mạn, anh bất giác nhíu mày, liếc nhìn Cố Châu Lâm một cái, lại liên tưởng tới tên phim, cố gắng hạ thấp âm thanh xuống thấp nhất có thể, anh mở miệng nói: “Phim tình yêu?”

Cố Châu Lâm mỉm cười nhàn nhạt, bình tĩnh gật nhẹ đầu, trong phim truyền ra tiếng kêu dễ nghe, là của những chú chim nhỏ kết đàn bay lượn ngang qua bầu trời, Cố Châu Lâm nói: “Suỵt.”

Hình ảnh cảnh quay dừng lại trên bầu trời, độ sáng trên màn hình tăng cao, gương mặt vốn dĩ đang chìm trong bóng tối của Cố Châu Lâm được chiếu sáng không ít.

Hắn dừng lại một chút, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Dư Thần Dật, ý vị sâu xa nói: “Anh phải xem cho kỹ nha.”

Hai mắt Dư Thần Dật liếc Cố Châu Lâm một cái, anh không nhìn ra Cố Châu Lâm đang có ý gì vì thế xoay đầu lại chuyên chú xem phim.

Đoạn đầu của bộ phim có tiết tấu khá chậm, sau khi cô gái tỉnh lại thì đi rửa mặt, đồ ăn sáng đã được đặt trước trong phòng, cô gái ăn xong thì quay về giường bắt đầu đọc sách, tất cả đều vô cùng yên lặng, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thân hình gầy yếu của cô gái ấy mới run rẩy một chút, ngón tay đột nhiên trở nên căng thẳng bấu chặt lấy quyển sách trên tay, trang sách bên dưới ngón tay hiện lên những nếp nhăn, suýt nữa bị xé rách xuống.

Không khí vừa nãy còn vô cùng ấm áp lập tức trở nên quỷ dị, Dư Thần Dật nghi hoặc cau mày lại, nghĩ thầm, Cố Châu Lâm chắc sẽ không thật sự mua phim kinh dị để doạ anh đâu nhỉ.

Dư Thần Dật vừa mới nghĩ, cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra, trên màn hình xuất hiện một người chàng trai xinh đẹp ăn mặc trông sạch sẽ, trên mặt cậu ta mang theo một nụ cười ấm áp, dịu dàng nhìn về cô gái đang ở trong phòng.

Trong lòng Dư Thần Dật càng rối hơn, cái này rõ ràng là mấy cảnh trong phim tình yêu mà, tại sao lại phải xây dựng cái bầu không khí kì quái như vậy chứ?

Lúc này anh vẫn chưa rõ lý do, chỉ im lặng xem tình tiết từ từ phơi bài, như theo phát triển nội dung của bộ phim, mọi thứ đều đi sang một hướng hoàn toàn khác xa với dự đoán của anh.

Trong phim, nam chính dịu dàng đeo cho nữ chính một bộ xích, nhỏ nhẹ nói với cô ấy: “Không được phép nói chuyện với người khác, biết chưa? Trên thế giới này chỉ có duy nhất mình anh yêu thương em thật lòng thôi……..”

Dư Thần Dật nhìn vẻ điên cuồng trong mắt nam chính, sau lưng anh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tóc gáy trên người đều dựng thẳng lên, trong giọng nói dịu dàng lại bệnh hoạn ở đây, Dư Thần Dật lại rùng mình một cái, tiếp đó anh quay đầu lại nhìn về phía bên cạnh mình.

Động tác của anh có chút mạnh, sau khi quay đầu nhìn qua thì thấy Cố Châu Lâm vẫn đang chăm chú xem màn hình lớn, có lẽ hắn bị tiếng động của anh dọa sợ, hắn hơi nghiêng mặt qua, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, làm sao vậy?”

“Không….không có gì…..” Ánh mắt Dư Thần Dật lướt qua người Cố Châu Lâm, bên cạnh Cố Châu Lâm không có một bóng người.

Anh quay đầu lại, khẽ nhíu mày – vừa mới nãy anh có cảm giác bên cạnh có người quan sát anh, ánh mắt kia cực kỳ rõ ràng, rõ đến mức khiến cơ thể anh có phản ứng lại, nhưng mà bên cạnh Cố Châu Lâm không có ai.

Chẳng lẽ là ảo giác sao? Là do tình tiết của bộ phim làm anh nảy sinh ảo giác sao?

Giống như nhận ra Dư Thần Dật đang lo lắng, Cố Châu Lâm nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay Dư Thần, cả người dựa về bên cạnh Dư Thần Dật, sáp đến bên tai Dư Thần Dật, hỏi: “Sao vậy? Anh sợ sao?”

Hơi thở Cố Châu Lâm phả vào tai Dư Thần Dật, giống như nhiệt độ nơi lòng bàn tay của Cố Châu Lâm đang bao lấy mu bàn tay của anh, tất cả đều mang theo một độ nóng khiến người ta dễ chịu.

Dư Thần Dật không còn cảm thấy ánh mắt kia nữa, trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn, sau khi xác định đó là do ảo giác của chính mình anh mới nhỏ giọng nói: “Nam chính này cũng quá doạ người rồi….”

“Doạ người sao?” Cố Châu Lâm mỉm cười, một lần nữa đưa tầm mắt quay lại trên bộ phim, chốc sau mới nói: “Em cảm thấy như vậy rất ấu trĩ.”

“Hửm?” Dư Thần Dật ngớ ra một chút, hỏi: “Ấu trĩ.”

“Ừm, anh không cảm thấy như vậy sao?” Dường như Cố Châu Lâm có chút đăm chiêu nói: “Hành vi này của hắn là sai, vừa mới gặp người ta vài lần thì liền nhốt đối phương lại, như vậy hoàn toàn sai.”

Dư Thần Dật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Đúng vậy, đây là phạm tội.”

Khóe miệng Cố Châu Lâm cong lên một chút, ánh mắt quét qua Dư Thần Dật một lần, sau đó không nói nữa.

Anh ấy thật là…..

Cố Châu Lâm dùng đầu lưỡi ấn lên hàm trên, ở trong bóng tối bình tĩnh xoay đầu qua, nhìn chằm chằm vào sườn mặt Dư Thần Dật.

Anh ấy thật là vừa ngây thơ lại đáng yêu.

Hắn mượn sự che chở của màn hình tối đen, quang minh chính đại dùng ánh mắt cuồng nhiệt một lần rồi lại một lần “liếm”qua đuôi mắt, chóp mũi, đôi môi cuối cùng là cần cổ của Dư Thần Dật.

Nữ chính trong phim nhân lúc nam chính sơ sẩy mà chạy thoát khỏi chiếc lồng giam xinh đẹp, đôi chân trần chạy về hướng bầu trời xanh bên ngoài song sắt.

Cố Châu Lâm khẽ hạ mắt xuống, mỉm cười đầy châm biếm.

Ngay từ đầu không nên cưỡng ép nhốt con mồi như thế.

Cố Châu Lâm cắn cắn môi dưới, trong lòng vui sướng nghĩ thầm: Để con mồi ngây thơ bất an từng bước một tiến vào cái bẫy mình đã giăng sẵn, đó mới chính là điều tuyệt vời nhất, là thời khắc cao trào khiến lòng người kinh sợ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.