Đổi Mệnh

Chương 18: Nhị công chúa tham ăn



Bờ suối sau cánh rừng nước chảy róc rách, xung quanh cây cối xanh tươi, thoang thoảng trong gió còn có nhiều hương hoa trộn lẫn, không khí nơi này thật khiến người ta thấy thoải mái.

Một đoàn người nam thanh nữ tú chậm rãi bước đi ven bờ suối, chỉ có Nhị công chúa lanh lợi nói chuyện không ngừng, thật náo nhiệt.

“Chúng ta dừng lại ở chỗ này đi.”

Uyển Lâm chỉ vào bãi cỏ gần đó, xung quanh là những bông hoa dại đủ màu sắc, mọi người ngưng mắt nhìn Uyển Lâm, không biết nàng định làm gì.

Thu Nga nhanh chóng trải một lớp lại một lớp thảm thật dầy ra thảm cỏ, lúc này Uyển Lâm mới chợt phát hiện ra nơi này còn có mấy vị hoàng tử, công chúa, hẳn là không quen với việc ngồi trên cỏ thế này. Bất chợt Nhị công chúa lôi kéo nàng ngồi bẹp xuống, còn cảm khái:

“A, như thế này thật thú vị, ta lần đầu được ngồi như thế này đấy, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được, thưởng thưởng.”

Nói xong còn ngắt một đoá hoa, xem như báu vật đặt vào tay Uyển Lâm, khiến nàng dở khóc dở cười, Nhị công chúa thật là trẻ con.

“Đa tạ công chúa ban thưởng.”

Uyển Lâm không quên lễ nghi, đứng lên hành lễ. Nhị công chúa cười haha, cái vị cô nương này đúng là biết đùa, bình thường nàng ban thưởng như thế ai mà không xụ mặt xuống, chỉ có nàng ta là thuận theo mình đùa giỡn, trong lòng sinh thêm vài phần hảo cảm.

“Được rồi mọi người cùng ngồi xuống đi, êm lắm đấy, nào nào.”

Nhị công chúa cho Uyển Lâm miễn lễ, rồi lôi kéo Nguyệt Lan, ba nam nhân còn lại nhìn nhau cười, tự giác ngồi xuống. Ở giữa mọi người đặt một chiếc bàn nhỏ, vừa đủ tạo ngăn cách giữa nam và nữ, thế này cũng coi như không trái lễ nghi, lúc này nha hoàn bên cạnh An Duyệt Hiên và Nguyệt Lan bưng nước đến cho mọi người rửa tay, rồi mới bưng ít thức ăn nhẹ ra, vì chỉ chuẩn bị cho ba người nên có hơi ít.

Uyển Lâm nhìn về phía Thu Nga gật đầu, nàng liền mang ra mấy món ăn mà mọi người ở đây chưa từng nhìn thấy.

“Đây là mấy món mà mama bên cạnh Uyển Lâm làm ra, mọi người nếm thử xem.”

Đúng là Quách mama làm ra những món này, nhưng Uyển Lâm lại cố tình bỏ qua là mình nghĩ ra, như vậy cũng không tính là nói dối đi.

Nhị công chúa sắc mặt nghi ngờ, nhưng nhìn những món đầy màu sắc trước mắt, không nhịn được gắp một đũa bỏ vào miệng, vừa nhai ngấu nghiến vừa nói:

“Oa ăn ngon thật, đây là gà sao? Sao lại giòn thế này?”

Lục hoàng tử trợn tròn mắt, công chúa hoàng gia mà lại không tuân theo quy củ, vừa định quở trách đã nghe Nguyệt Lan cười không ngừng:

“Nhị công chúa, người còn chưa nuốt xuống đã vội khen ngon rồi.”

Vốn Nguyệt Lan so với Nhị công chúa cũng nghịch ngợm không khá hơn là bao, nhưng vì giữ lễ nghi, không dám bất kính trước hoàng gia nên nãy giờ vẫn luôn kiềm chế. Thấy Nhị công chúa hoạt bát tâm nàng cũng ngứa ngứa, không nhịn được liền trêu ghẹo, phút chốc bại lộ bản chất tiểu hầu tử.

“Không tin mọi người nếm thử xem.”

Nhị công chúa tự tin mở miệng. Uyển Lâm cười cười đặt chén tương ớt nàng cho người ủ ra, đem để trước mặt từng người, ý bảo phải dùng kèm với món gà rán này, mọi người hiểu ý mỉm cười, Nhị công chúa dùng không đúng cách mà chưa gì đã lớn giọng ồn ào rồi.

Mỗi người được các nha hoàn gắp vào chén một miếng gà rán, bỏ vào miệng giòn tan, gà mềm mềm, còn giữ độ ngọt của thịt, đi kèm với tương ớt cay cay, thật sự rất ngon. Nhị công chúa tham ăn, không đợi cung nữ bên cạnh gắp cho, đã tự lấy đũa gắp một miếng to, lăn đầy tương ớt, Uyển Lâm chỉ kịp mở miệng kêu “Nhị công chúa…” để ngăn cản, đã thấy nàng bỏ vào miệng, sau đó la lên:

“Cay cay cay.”

Nhưng vì tiếc thức ăn ngon nên vẫn cố nuốt xuống hết, làm mọi người đang ăn xém chút cười phun hết ra, không biết còn tưởng rằng tiểu cô nương hoang dã bị bỏ đói lâu ngày.

Uyển Lâm nhanh tay múc một chén sữa bò, đưa đến trước mặt Nhị công chúa. Vốn nàng lo cho biểu ca và biểu tỷ ăn cay không quen, nên mang theo ít sữa bò, không ngờ thật sự dùng đến. Sữa bò này sau khi vắt xong, nàng cho người lọc qua vải sạch, sau đó đun sôi, lại bỏ vào đó vài thứ để khử mùi tanh, uống vào có vị gần giống sữa tươi thời hiện đại, dùng để trị cay là tốt nhất.

Nhị công chúa một hớp uống sạch, lúc này mới thấy đỡ hơn. Lục hoàng tử nhận khăn từ cung nữ, lau sữa còn dính trên miệng Nhị công chúa, không nhịn được mà mắng: 

“Muội thật là, ở đâu lại có một công chúa tham ăn như muội vậy chứ, thật mất hết mặt mũi” tuy la mắng nhưng giọng điệu lại cưng chiều vô cùng, khiến An Duyệt Hiên tưởng mình nghe lầm, trước nay mọi người đồn đãi Lục hoàng tử lạnh lùng, không ngờ lại yêu thương muội muội ruột như vậy.

“Đây là sữa sao? Sao mà ngon thế, ta chưa từng uống qua, là sữa gì vậy?”

Nhị công chúa làm mặt quỷ, tiếp tục quay sang hỏi Uyển Lâm.

“Hồi bẩm công chúa, đây là sữa bò, tiểu nữ cho người đun lên, lại bỏ vào chút gia vị nên uống sẽ hơi khác một chút.”

Vốn nghe nói sữa bò, sắc mặt Lục hoàng tử và Thất hoàng tử hơi tối lại, hoàng gia trước giờ không dùng những thứ có mùi khó chịu này, có uống cũng là uống sữa người, nhưng không phải ai trong hoàng tộc cũng có sở thích kỳ lạ đó. Khi nghe nói hơi khác bình thường, hai người có chút tò mò. Mỗi người lần lượt nhận một chén sữa, nghi ngờ nhấp môi một chút, quả nhiên ngọt dịu, không khó ngửi như bình thường.

“Vậy còn món này?”

Nhị công chúa không quan tâm tới sắc mặt hai vị ca ca, nhìn thấy trước mắt rất nhiều thứ liền chỉ chỉ vào, tiếp tục hỏi.

“Hồi bẩm công chúa, đây gọi là bánh mì kẹp thịt.”

Uyển Lâm tươi cười trả lời. Kiếp trước nàng sớm tự lập, sang Mỹ du học lại ăn quen những món có vị béo, sang thế giới này tuy món ăn giữ nguyên vị nhưng lại quá lạt lẽo. Nàng dựa vào trí nhớ ghi chép ra, rồi đưa cho Quách mama, cũng may Quách mama là đầu bếp giỏi, sau mấy lần thất bại đã nghiên cứu ra hai món này.

Một là gà rán, gà sau khi hấp chín cho lăn qua một lớp bột gạo đã qua nêm nếm, thời đại này không có bột chiên xù, chiên giòn nên chỉ có thể bọc một lớp bột, chủ yếu là ở cách nêm nếm và tương ớt ăn kèm. Đem gà chiên trong chảo ngập mỡ, bỏ vào hộp thật kín, nàng lo đem theo đường dài sẽ giảm độ giòn, nên lúc ghé Như Ý Lâu đã cho Thu Nga chiên sơ lại một lượt, vì Như Ý Lâu là sản nghiệp của An Quốc Công phủ nên không khó để mượn nhờ nhà bếp. Còn tương ớt là nàng để Quách mama ủ thử mấy hủ, theo nhiều cách khác nhau, cuối cùng chỉ có một hủ dùng được, chỉ là hơi cay một chút, nhưng rất hợp khẩu vị của nàng.

Món thứ hai, cũng chính là món bánh mì kẹp thịt mà Nhị công chúa đang nhìn chằm chằm, là do Quách mama mất rất nhiều công sức mới nghiên cứu ra được. Đầu tiên là phải làm ra những lát bánh mì, tiếp đó là loại sốt đặc biệt để quẹt lên bánh mì, còn lại thịt vịt nướng và rau ăn kèm tương đối dễ làm. Có điều món này phải tự mình bỏ các nguyên liệu vào, lại còn dùng tay để ăn, sợ là mấy vị hoàng tử, công chúa ở đây không muốn ăn thử.

Kiếp trước chú không cho nàng nhiều tiền, bảo rằng muốn tốt cho nàng, để nàng tự lập, mặc dù nàng có tiền riêng nhưng vẫn đi làm thêm ở nhiều nơi, trải nghiệm cuộc sống sinh viên nghèo, trong đó có cửa hàng thời trang, thức ăn nhanh,…không ngờ những thứ đó trong kiếp này lại phát huy tác dụng.

Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Nhị công chúa mà Uyển Lâm bật cười, thầm nghĩ cứ thử một lần xem phản ứng của họ ra sao. Trước hết lấy một lát bánh mì, quét lên đó chút nước sốt, bỏ vào vài loại rau, thêm thịt vịt nướng, lấy thêm một lát bánh mì kẹp lên, đang nghĩ xem làm thế nào để đưa cho Nhị công chúa thì đã bị Nhị công chúa cướp lấy, không chần chừ cầm lấy mà cắn.

Hoá ra tiểu oa nhi này thường ngày thích dùng tay cầm thức ăn, chỉ vì hoàng gia nhiều quy củ nên phải giữ lễ, thấy Uyển Lâm như vậy nên Nhị công chúa hoàn toàn thoải mái, dùng tay để ăn. Những người còn lại cũng không biết làm sao, nhưng đi ra ngoài thì nên thoải mái không phải sao, vì vậy mà cũng không khách khí nữa, bữa ăn này tuy thiếu lễ nghi nhưng lại hết sức dễ chịu, ai nấy đều buông lỏng tâm tình.

An Duyệt Hiên cười cười:

“Những món biểu muội mang đến thật khiến ta mở rộng tầm mắt, làm cho những thứ ta và Nguyệt Lan chuẩn bị sẵn trở thành trò cười rồi. Các người mang tất cả xuống đi” An Duyệt Hiên trêu ghẹo Uyển Lâm.

“Biểu muội à, vẫn là tổ mẫu bất công, liền để một mama tay nghề cao siêu như thế đến chỗ muội, ta thật không cam lòng, muội nhất định phải để mama ghi lại cách nấu, để ta ăn mỗi ngày đấy nhé.”

Nguyệt Lan níu tay Uyển Lâm, tỏ vẻ ngươi nhất định phải đáp ứng.

“Ta, ta nữa. Uyển Lâm tỷ tỷ, sau này ta thường xuyên đến chỗ tỷ, tỷ làm cho ta ăn được không?”

Nhị công chúa dùng đôi mắt trông mong mà nhìn Uyển Lâm, vì mấy món ngon mà Uyển Lâm đã trở thành tỷ tỷ, đây đúng là chuyện lạ.

Đối với hai người này Uyển Lâm thật hết cách

“Được rồi, ta đều đáp ứng hết, được chưa.”

Uyển Lâm cười nhìn hai kẻ tham ăn, nghịch ngợm này. Nhất thời quên mất đây là Nhị công chúa, đến thời đại này mấy tháng vẫn là chưa quen với cấp bậc lễ nghĩa, mọi người có chút sững sờ nhưng cũng chỉ bật cười. Cảnh đẹp ý vui làm tất cả mọi người thoải mái, tạm quên đi thân phận.

“Muội đó, chỉ biết ăn thôi. Muội tưởng trốn ra khỏi cung một lần dễ dàng lắm sao, lại còn ở đó đòi hỏi.”

Lục hoàng tử lắc đầu, đối với muội muội này hắn thật thúc thủ vô sách.

“Vậy tỷ vào hoàng cung chơi với ta nhé, ta sẽ thường xuyên gửi thiếp mời cho tỷ” Nhị công chúa tiếp tục dùng công phu giả bộ ngây thơ này mà nói với Uyển Lâm.

Uyển Lâm véo nhẹ lên má Nhị công chúa, thật là một đứa trẻ tinh ranh, ánh mắt trông mong cùng giọng nói nũng nịu, non nớt kia khiến nàng không cách nào chối từ, lại nhớ đến mấy đứa bé trong cô nhi viện nàng thường xuyên đến thăm kiếp trước, không tự chủ gật đầu. Bất giác phát hiện mình luống cuống, nhưng Nhị công chúa đã vui sướng nhảy cẫng lên:

“Tỷ hứa rồi đó nhé, nhất ngôn cửu đỉnh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

Nhị công chúa nói lung ta lung tung thành ngữ, lại khiến mọi người cười hụt hơi.

“Muội đó, muội đó, đã bảo thường ngày học hành cho tử tế lại không nghe, giờ lại toàn nói mấy câu lộn xộn.”

Khuôn mặt lạnh tanh của Lục hoàng tử cũng mỉm cười, nhéo cái mũi của Nhị công chúa.

Uyển Lâm vốn muốn thu lại lời nói, lại không cách nào mở miệng. Hôm nay vui quá làm nàng quên mất những thứ cần kiêng kị, vào cung chẳng phải là vào hang cọp sao, thôi đến lúc đó lại cáo bệnh không đi là được. Uyển Lâm nghĩ thầm, cuối cùng tìm lại được chút cân bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.