Đổi Mệnh

Chương 23: Bạch di nương ngã bệnh



An lão thái quân sắc bén nói:

“Đây không phải chỉ là chuyện tham tiền tài, mà còn là chuyện mưu sát chủ tử. Lão phu nhân chẳng lẽ cứ thể bỏ qua, không cho cháu ngoại ta một lời công đạo?”

“Chẳng hay tỷ tỷ muốn công đạo thế nào?”

Đông thị đè xuống lửa giận, từ tốn hỏi.

“Ít nhất cũng phải tra xét những người liên quan.”

An lão phu nhân lạnh lẽo nhìn về phía Bạch di nương. Mà Bạch di nương từ nãy đến giờ vẫn còn sợ toát mồ hôi, liền nắm tay Phạm Trác cầu khẩn:

“Lão gia, người tin thiếp, thiếp thực sự không có,”

“Chuyện nhà của phủ Thị Lang, từ khi nào lại để người ngoài xen vào?”

Uyển Oanh sợ nương bị phát hiện, lấy hết can đảm quát lên.

“Hay cho một thứ nữ, hay cho một thiếp thất của Thị Lang phủ, đối với lão thái bà ta đây không xem ra gì. Chuyện trong phủ của ngươi cũng liên quan đến cháu ngoại ta, liên quan đến Nhị công chúa, chẳng lẽ ta không được lên tiếng, nếu vậy ta sẽ trực tiếp vào cung bẩm với Quý phi nương nương, nhờ người đòi lại công đạo.”

“Đợi đã, tỷ tỷ dừng bước. Đây là gia sự, sao có thể kinh động đến nương nương trong cung” Đông thị lập tức ngăn cản.

Phạm Trác vốn cũng không vui khi bị người khác xen vào chuyện nhà, nhưng An lão thái quân đã nói rõ liên quan đến Nhị công chúa, hắn không thể không đứng ra giải quyết, lập tức lớn giọng:

“Người đâu, Nhị tiểu thư không phân tôn ti, phạt giam vào Phật đường một tháng tu tâm dưỡng tính. Bạch thị dạy con không nghiêm, phạt hai tháng. Dung mama, ngươi dẫn người đến viện của Bạch di nương lục soát cho ta.”

Mọi người trong An Quốc Công phủ cười lạnh, lần này hẳn là Bạch thị xong đời. Đến khi Dung mama quay lại sắc mặt tuy không được tốt nhưng trên tay không cầm theo thứ gì.

“Hồi bẩm lão gia, lão phu nhân, trong phòng không tìm được thứ gì khả nghi.”

Không tìm được, chẳng lẽ Uyển Lâm bị phát hiện? Không đúng, nếu bị phát hiện nàng cũng sẽ không bình tĩnh đứng ở đây, có lẽ Uyển Lâm còn có dụng ý khác.

“Được rồi. Nếu là hiểu lầm mọi người cũng không nên làm lớn chuyện nữa. Nơi này không an toàn, Lâm nhi, con tạm thời theo ngoại tổ mẫu về Quốc Công phủ một thời gian đi.”

Hai mẹ con Phạm Trác sắc mặt thật khó coi. An lão thái quân không thèm hỏi qua ý kiến của họ, đã muốn dẫn người đi.

“Cái này làm sao có thể phiền Quốc Công phủ. Uyển Lâm là người Thị Lang phủ, tự nhiên sẽ được Thị Lang phủ đảm bảo an toàn” Phạm Trác cười gượng nói.

“An toàn? Lâm nhi liên tục bị hại mà lại nói là an toàn. Hơn nữa nô tì kia còn giấu bao nhiêu thứ dẫn dụ rắn tới đây chúng ta còn không biết, làm sao yên tâm để Lâm nhi ở lại đây. Còn nữa, hoàng thượng mấy lần nói với ta, Nhị công chúa thường xuyên chạy đến năn nỉ xuất cung để cảm tạ Lâm nhi, chẳng lẽ các người muốn Nhị công chúa đến nơi không an toàn này?”

An Quốc Công gia không chút nể mặt, lần này nhất định phải mang Lâm nhi rời khỏi đây.

“Ý tốt của ngoại tổ mẫu và cậu Uyển Lâm xin nhận, nhưng Uyển Lâm là người của Thị Lang phủ, đến phủ Quốc Công sợ rằng lời ra tiếng vào.”

Uyển Lâm xem như hiểu, nhiều rắn như vậy là từ đâu xuất hiện, tuy cảm tạ nhưng nàng sao có thể làm phụ thân và tổ mẫu bất mãn, hứng chịu lời lẽ không tốt. Sau này họ còn không chỉnh chết nàng.

“Xem như con đến bồi ngoại tổ mẫu một thời gian đi, đợi ngoại tổ mẫu khoẻ lên con lại trở về, cũng chẳng phải ở luôn trong phủ Quốc Công, con thấy thế nào?”

An lão phu nhân hiểu rõ suy tính trong lòng Uyển Lâm nên tìm cho nàng một bậc thang đi xuống. Đối với hai kẻ tiểu nhân kia, nếu Uyển Lâm làm trái ý sợ là sau này không có ngày tốt lành, dù sao cũng là người nhà của con bé, bà cũng phải chừa chút mặt mũi.

“Con cứ đi đi, chăm sóc ngoại tổ mẫu cho tốt. Đợi khi phụ thân thu xếp ổn thoả sẽ đích thân đón con về.”

Đầu óc Phạm Trác vội xoay chuyển. Để con bé đến đó ở, lâu ngày nảy sinh tình cảm thâm hậu, nếu nói vài lời tốt về hắn, chức quan của hắn sẽ lên như diều gặp gió, không gì tốt bằng.

“Lâm nhi cẩn tuân lời phụ thân.”

Uyển Lâm hành lễ, trở về phòng thu xếp đồ đạc, mang theo Quách mama và Thu Nga, hai ám vệ Quốc Công gia vừa mang đến để bảo vệ nàng cũng lặng lẽ theo sau, đi đến Quốc Công phủ.

“Đại biểu ca, cám ơn huynh.”

Uyển Lâm cảm kích. Nhờ có đại biểu ca mà nàng tạm thời rời xa được cái hang sói kia, nàng phải cố gắng thành lập thế lực của mình, như vậy mới mong sống tốt.

“Đã là người một nhà còn nói mấy lời khách sáo đó làm gì. Đúng rồi, tại sao muội lại không bỏ một ít hương liệu vào phòng Bạch di nương, sao lại để bà ta bị phạt nhẹ nhàng như vậy?” An Duyệt Hiên tò mò hỏi.

“Muội nhìn ra được phụ thân có tình cảm với bà ta. Nếu là do chúng ta bức bách ông ta phạt nặng, ông ta nhất định sẽ không cam lòng, lại càng thương tiếc Bạch di nương. Nhưng nếu do tổ mẫu bất mãn trừng phạt, vậy thì sẽ khiến ông ta suy nghĩ lại. Chỉ khi nào ông ta không còn tình cảm, bà ta mới biết cảm giác đau khổ, muội chính là muốn bà ta dần dần mất đi tất cả mọi thứ, như vậy mới xem như đòi lại được công đạo cho mẫu thân.”

Uyển Lâm thẳng thắng trả lời. An lão thái quân rất hài lòng, đúng vậy, chỉ khi không còn tình cảm mới rơi xuống 18 tầng địa ngục.

Trở về phủ mọi người nhận được tin, Dung mama bên cạnh Đông thị đã dẫn người lấy hơn phân nửa đồ đạc trong phòng Bạch thị, nói rằng nàng ta tham ô tiền bạc trong phủ, chỉ chừa lại chút đồ cưới ban đầu nàng ta mang đến. Lúc Dung mama lục soát phát hiện nhiều thứ quý giá đã kinh hãi không thôi, lập tức bẩm báo lão phu nhân, thừa dịp Bạch thị chịu phạt lấy hết đồ quý giá của nàng ta. Lần thu hoạch này lão phu nhân rất hài lòng, nhưng Bạch thị lại khóc không ra nước mắt, tài sản nàng dành dụm bao năm nay đều vào túi của lão phu nhân cả, sau này đồ cưới của con gái nàng phải làm thế nào đây?

Bạch thị chạy đến chỗ lão gia khóc lóc, khiến hắn phiền chán. Nữ nhân này hãm hại đích nữ không thành, còn lộ ra tội tham ô, nhiều tiền như vậy không vì hắn mưu cầu vị trí cao hơn, lại khư khư giữ bên mình. Ông không cần nghĩ nhiều liền phái người bắt bà giam vào Phật đường, thi hành lệnh phạt cấm túc.

Bạch thì vừa đau lòng vì bị lão gia bỏ mặc, lại vì bị mất hơn phân nửa của cải, hoa hoa lệ lệ liền ngã bệnh, được đưa về viện. Nhưng buổi tối lại sợ trong phòng còn sót mùi hương, sợ rắn chui vào phòng, dù đã sai người tìm mọi ngóc ngách, đốt hương khác thật nồng để che đậy nhưng vẫn ngủ không ngon. Cứ như thế bị giày vò, liền bệnh không dậy nổi, chuyện này duy trì đến suốt thời gian dài.

Mật báo truyền đến tay Lục hoàng tử, hắn xem xong khẽ mỉm cười. Quả nhiên không nhìn lầm, Uyển Lâm này không phải cô nương bình thường.

Ở phủ Thất hoàng tử, hắn cũng đã biết chuyện. Hắn vẫn luôn cho người chú ý nàng, tình cảnh của nàng đã hung hiểm vậy sao? Nhưng nàng tạm thời vào ở phủ An Quốc Công cũng là chuyện tốt, hắn có thể viện cớ thường xuyên đến gặp nàng, Thất hoàng tử cười gian trá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.