Đổi Mệnh

Chương 31: Vua cát nhĩ tân



Hôm nay mọi người có mặt ở đây đều chuẩn bị cẩn thận tiếp đón vua Cát Nhĩ Tân. Xung quanh khu vực tiếp đãi khách được trang trí bằng hoa tươi cùng một ít vật trang trí sặc sỡ khác, đặt những chiếc bàn dài, vì không phải trong cung nên chỉ trang trí đơn giản, nhưng vì rất đông người tham gia nên việc bố trí tốn rất nhiều thời gian.

Hoàng đế ngồi bên trên, bên cạnh là các vị phi tử. Phía bên phải là chỗ ngồi dành cho vua Cát Nhĩ Tân cùng hai người con trai của ông, con cả Cát Nhĩ Cổn và con thứ mười Cát Nhĩ Lân, tiếp theo là chỗ ngồi của các hoàng tử, vương gia, quan viên theo cấp bậc. Bên tay trái là các vị công chúa, vương phi, các Cáo mệnh phu nhân và những phu nhân quan viên. Uyển Lâm đến cùng với An Quốc Công phủ nên ngồi cùng An Quốc Công phu nhân và Nguyệt Lan, Nhị công chúa cũng hào hứng đến ngồi cùng, ba thứ muội của nàng ngồi ở phía sau, lần này người ta chỉ mang theo phu nhân chính thất và đích nữ, chỉ có phụ thân nàng là mang theo di nương cùng các thứ nữ đến đây, không nói ra ai cũng ngầm hiểu, chắc hẳn là muốn trèo cao, Lễ Bộ Thị Lang mà lại chẳng có chút lễ nghi, quy củ gì cả.

An Quốc Công phu nhân từ khi nghe tin Uyển Oanh được thả ra sớm, mấy thứ nữ được Phạm Trác mang theo cùng liền cảm thấy khinh thường, hạng người không giữ chữ tín, tham vinh hoa phú quý như thế sao xứng đáng làm con rể của An Quốc Công phủ. Ngay cả An Quốc Công gia nghe được cũng khó chịu ra mặt, an ủi Uyển Lâm không nên lo lắng, hôn sự của nàng ông sẽ không để tên Phạm Trác kia tùy ý định đoạt.

Uyển Lâm quan sát xung quanh, đầu tiên là vị hoàng đế ngồi phía cao cao kia, năm nay 50 tuổi, trên mặt tuy đã có nhiều nếp nhăn, nhưng khí thế uy nghiêm, lạnh lùng của bậc đế vương lại không chút nào suy giảm do tuổi tác. Chỉ một ánh mắt sắc bén quét qua có thể khiến người khác sợ hãi cúi đầu.

Bên cạnh là ba phi tần, nổi bật nhất là Diệp Quý phi, quả không hổ lời đồn, nữ nhân xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ thướt tha, cao quý, không thể không tán thưởng một tiếng, nữ nhân thời đại này quả nhiên bảo dưỡng không tệ, không biết đến khi nàng lớn tuổi có được như vậy không, Uyển Lâm hết sức bi ai khi nghĩ đến vài chục năm nữa.

“Vua Cát Nhĩ Tân đến.”

Giọng Thái giám hô lên rõ to cho mọi người cùng nghe thấy, đồng thời cắt đứt luôn suy nghĩ miên man của Uyển Lâm lúc này.

Lập tức mọi người có mặt tại đó đứng lên, hoàng thượng đích thân đi xuống nghênh đón. Sau khi đoàn người bước vào, hành lễ với hoàng đế, vua Cát Nhĩ Tân phát ra tiếng cười sang sảng đầy hào khí, giống như tính cách phóng khoáng của bộ tộc du mục, quanh năm trên lưng ngựa, hoà mình với thảo nguyên rộng lớn.

“Hoàng thượng, một năm không gặp người vẫn uy nghiêm như vậy, thật khiến ta bội phục, bội phục.”

Vua Cát Nhĩ Tân vừa mở lời đã khen hoàng đế Đại Xuyên, khiến hoàng đế không khỏi vui vẻ.

“Nào có, ngược lại trẫm thấy ngươi vẫn khoẻ mạnh, oai phong như ngày nào.”

Hoàng đế cười ha hả khen vua Cát Nhĩ Tân, mặc dù là khiêm tốn nhưng đế vương xưa nay không ai tự nhận mình già, chỉ muốn sống càng lâu càng tốt.

Xem ra giữa hoàng đế và vua Cát Nhĩ Tân có mấy phần thân thiết. Bộ tộc Cát Nhĩ tuy quy phục Đại Xuyên, hàng năm đều tiến cống rất nhiều cống phẩm trân quý, nhưng các đời vua nước Đại Xuyên đều cảnh giác với họ, luôn cho người mật thiết giám sát nhất cử nhất động, sợ họ vấy binh làm phản.

Mọi người trở lại chỗ ngồi, vua Cát Nhĩ Tân cao giọng nói: 

“Hoàng thượng, ta nghe nói năm nay người cho tổ chức cuộc thi săn bắn, không biết hai đứa con trai của bổn vương có thể cùng tham gia hay không?”

“Tất nhiên là được. Bộ tộc Cát Nhĩ quanh năm trên lưng ngựa, tài thiện xạ người thường khó lòng địch lại, thuận tiện trẫm cũng muốn xem xem các hoàng tử của trẫm tài nghệ đến đâu.”

Hoàng đế trên mặt mang ý cười nhưng nội tâm hừ lạnh, rõ ràng là muốn thể hiện con trai mình giỏi hơn các hoàng tử của hắn, vậy thì hắn sẽ để vua Cát Nhĩ Tân mở rộng tầm mắt.

“Vậy xin đa tạ hoàng thượng.”

Hoàng đế bắt đầu cho khai tiệc, mở màn là ca vũ mọi người được dâng rượu và thức ăn lên.

Một màn minh tranh ám đấu, bằng mặt mà không bằng lòng vừa rồi rất nhiều người nhận thấy, xem ra cuộc săn bắn năm nay không thể yên bình được rồi. Uyển Lâm nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Lục hoàng tử và Thất hoàng tử, có chút lo lắng cho hai vị bằng hữu này, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hai người họ đang quét một vòng về phía  khu vực nữ quyến, sau đó dừng lại chỗ nàng một lát, rồi cuối đầu tiếp tục uống rượu. Uyển Lâm ngượng ngùng quay sang Nguyệt Lan, lại thấy nàng ta đang cười khúc khích. Lẽ nào những lời hôm qua nàng nói lại phản tác dụng?

Các thiếu nữ trong bữa tiệc vẫn luôn hướng mắt về phía các vị hoàng tử. Không ngờ lại nhìn thấy cùng lúc Lục hoàng tử và Thất hoàng tử đang nhìn về phía họ, tuy chỉ là thoáng qua cũng khiến tim họ đập rộn ràng, ai ai cũng xấu hổ cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của họ dừng trên người Uyển Lâm lâu nhất, nếu không chắc phải vò nát khăn tay.

Khi những màn ca vũ kết thúc, vua Cát Nhĩ Tân lần nữa lên tiếng:

“Hoàng thượng, lần này bổn vương mang đến rất nhiều cống phẩm phi thường trân quý, xin mạn phép được dâng lên cho hoàng thượng thưởng thức.”

“Chuẩn” hoàng đế lập tức trả lời.

Cống phẩm lần này đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, vàng bạc, châu báu, da động vật, nhân sâm, dược liệu trân quý,...rất nhiều rương được bày ra, giống như đang khoe khoang. Đặc biệt còn có da tuyết hồ cực kỳ quý giá, đẹp đẽ, một viên dạ minh châu to bằng trứng gà, nhân sâm ngàn năm, những viên hồng bảo thạch to tròn, tất cả đều khiến mọi người hoa mắt, cống phẩm năm nay giá trị hơn nhiều so với mọi năm. Chẳng qua vua Cát Nhĩ Tân muốn khoe khoang sự giàu có, mấy năm nay bộ tộc của ông thường qua lại, trao đổi hàng hóa với các nước khác, sớm đã không còn phụ thuộc duy nhất vào Đại Xuyên.

“Hoàng thượng, bộ tộc Cát Nhĩ lần này mang theo nhiều lễ vật như vậy là có một tâm nguyện, hy vọng có thể giúp hai nhi tử tuyển chọn vương phi xứng đáng từ Đại Xuyên, bộ tộc của chúng ta nhất định sẽ dùng nhiều lễ vật trân quý để cầu thân.”

“Việc này không khó, trước khi săn bắn kết thúc trẫm nhất định sẽ chọn cho các người hai vương phi tài mạo song toàn.”

“Tạ hoàng thượng thánh ân.”

Vua Cát Nhĩ Tân và hai người con của ông tạ ơn.

Rất nhiều tiểu thư sắc mặt chuyển xanh, con trai lớn của vua Cát Nhĩ Tân là Cát Nhĩ Cổn, tính tình tàn bạo, đã hại chết ba vương phi, các nàng không muốn trở thành vương phi thứ tư, lại còn chết nơi đất khách quê người. Con thứ mười Cát Nhĩ Lân tuy danh tiếng tốt hơn, chưa từng lập vương phi, nhưng ở nơi gió cát như vậy, các nàng làm sao sống được. Không ai trong bọn họ muốn bị đem đi hoà thân, lần này ai bị chọn trúng chính là kẻ xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.