Đợi Năm Nào

Chương 100



Túc vương phi từ trước đến giờ chỉ nghe mệnh Túc vương, lần này cũng không ngoại lệ, mãi đến tận lúc Hiên Viên Hối rên lên một tiếng: “Chậm một chút.”

Triệu Hủ mới chậm rãi dừng lại, thấy Hiên Viên Hối cũng không có vẻ không vui mà mê loạn đầy mặt mới yên lòng, dứt khoát không nhúc nhích: “Ta ở trường thái học từng đọc một quyển sách, bên trong nhắc tới nhân gian có năm thứ đẹp nhất: “Lâu thượng khán sơn, thành đầu khán tuyết, đăng tiền khán hoa, chu trung khán hà, nguyệt hạ khán mỹ nhân”, ta bây giờ lại cảm thấy phải là —— nguyệt hạ khán hoa, đăng tiền khán mỹ nhân.”

(Đứng trên lầu nhìn núi, đứng trên thành nhìn tuyết, đốt đèn lồng trang trí, ngồi trên thuyền ngắm sông, xem mỹ nhân dưới trăng)

Hiên Viên Hối tóc rơi tán loạn, trên trán đầy mồ hôi, lửa nóng dưới bụng thiêu tới cổ họng, không nhịn được nhấc chân chà xát hắn: “Mỹ nhân, còn không cố gắng hầu hạ bản vương?”

Chính Triệu Hủ cũng không dễ chịu, thấy y chủ động cầu hoan, tự nhiên sẽ không từ chối.

Tới cực hạn, Hiên Viên Hối cắn vai Triệu Hủ, rồi lại không nỡ lòng cắn mạnh, chỉ để lại dấu răng nhợt nhạt, giống như làm nũng.

Triệu Hủ cúi đầu hôn y, lại nghe y nhẹ giọng thì thầm: “Kết tóc vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi. Chỉ nguyện quân tâm như lòng ta, xác định không phụ tương tư…”

“Lấy thơ tiền nhân, ngươi không thể tự sáng tác một bài?” Triệu Hủ còn muốn trêu chọc vài câu, bỗng phát hiện không biết lần này Hiên Viên Hối uống phải thuốc gì, lại nóng lên.

Hiên Viên Hối dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, tự giễu nói: “Thuốc cấm cung, lưu xuân trụ. Kỳ thực nhìn ngươi, ta đâu cần dùng thuốc?”

Triệu Hủ đẩy tóc tai ẩm ướt của y ra, gảy gảy trán y: “Tối nay quá càn rỡ, ngày mai ngươi không dậy được, cũng đừng oán ta, đều là ngươi tự tìm.”

Hiên Viên Hối chân dài quấn lấy hết mức: “Thứ cho ngươi vô tội.”

Hai người dằn vặt đến canh hai vẫn chưa dừng, Bạch Tô và Thủ Ninh bên ngoài trướng nghe động tĩnh làm người suy tư mà xấu hổ vô cùng.

“Không nghĩ tới Vương gia thần dũng như vậy.” Tiếng giường va chạm vang lên, Thủ Ninh không khỏi tìm lời nói.

Bạch Tô nghĩ tới công tử anh minh thần võ nhà mình thư phục ở dưới, vừa không cam lòng vừa đau đớn, chỉ trắng mắt nhìn Thủ Ninh, lười tiếp lời.

“Thập cửu!” Hiên Viên Hối kinh hô một tiếng, Triệu Hủ hình như rên khẽ một tiếng, sau đó lập tức tất cả quay về bình tĩnh.

Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ khó tin trong mắt đối phương.

Có âm thanh loạt xoạt, màn bị vén ra một góc, Triệu Hủ khoác trung y dò ra nửa người: “Chuẩn bị nước nóng.”

Bạch Tô hoảng hoảng hốt hốt sai người đưa nước nóng vào, lúc mang nước nóng ra, Thủ Ninh nhanh chóng nhìn gã, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

“Quả thật là điên đảo long phượng.” Bạch Tô lẩm bẩm.

Thủ Ninh ngũ tạng tan nát, bái về phía tây bắc xa xa: “Tiên đế, nô tỳ xin lỗi người!”

Hai người bọn họ xoắn xuýt, phu phu Túc vương tự nhiên không biết.

Ôm nhau ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, Hiên Viên Hối mở mắt trước, Triệu Hủ đang nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, vạt áo trung y buộc lỏng lẻo, tóc tai cũng tản ra, lôi thôi lếch thếch cực kỳ hiếm thấy.

Cảm thấy phía sau mặc dù hơi căng đau, cũng có một chút cảm giác mát mẻ, trong lòng Hiên Viên Hối biết Triệu Hủ dĩ nhiên đã bôi qua thuốc cho mình, khó tránh khỏi trên mặt có chút không nhịn được, kéo tay áo Triệu Hủ: “Ta rốt cuộc là Vương gia, ở bên ngoài cho ta chút mặt mũi?”

Triệu Hủ chưa mở mắt, trên mặt lại lộ ra ý cười, ôm người vào trong ngực: “Chỉ có từng ấy tiền đồ.”

Hiên Viên Hối ngượng ngùng cười, dặn dò Thủ Ninh ngoài trướng: “Truyền lệnh xuống, hôm nay bản vương bị bệnh, không đi luyện binh.”

“Đúng rồi, thư hòa ly đâu? Còn giữ không?” Triệu Hủ đột nhiên nói.

“Đốt rồi.” Hiên Viên Hối nhàn nhạt nói: “Bảo sách bảo ấn cũng sẽ không trả lại ngươi, dù sao cũng sắp phải đổi thành phượng ấn.”

Triệu Hủ nghịch tóc của y: “Hôm nay ngươi không dậy thật?”

Hiên Viên Hối lại nằm xuống, chơi xấu nói: “Nội sự bất quyết hỏi Tư Đồ, ngoại sự bất quyết hỏi Thẩm Mịch, tiểu vương không làm mà cai trị. Có dậy hay không thì liên quan gì?”

“Ngươi.” Triệu Hủ kết tóc của hai người thành một cái đồng tâm kết.

“Nữ công của Vương phi ngày càng tinh tiến.”

“Nhị vị điện hạ, có thư từ Túc Châu.” Thủ Ninh khó khăn bẩm báo.

Hiên Viên Hối túm túm góc áo Triệu Hủ: “Nghe giọng điệu của hắn, khẳng định hắn đoán được.”

“Ừ.” Triệu Hủ miễn cưỡng nói: “Động tĩnh hôm qua của ngươi, chỉ nghe thấy cũng hiểu, còn cần đoán?”

Hiên Viên Hối đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: “Đưa vào đi.”

Thủ Ninh khom người tiến vào, đầu cũng không dám nhấc, hai tay dâng thư, chỉ là dư quang vẫn thoáng nhìn Vương phi không chỉnh tề, Vương gia dựa vào Vương phi, cả người vùi trong chăn, chỉ lộ ra cánh tay trần.

Triệu Hủ tất nhiên là không quan tâm nhân vật nhỏ như Thủ Ninh đang suy nghĩ gì, trực tiếp đọc tin: “Vương gia, trong thư Thẩm Mịch chủ yếu nói bốn việc, thứ nhất là Âu Huyền tạo thành Thần khí, đã vận tới Lương Châu; thứ hai lương thảo đã điều hành xong xuôi, bên Giang Nam đạo không quản, binh mã vây công Trường An tất nhiên sẽ không bị đói; thứ ba…”

Hiên Viên Hối ngẩng đầu, chỉ thấy Triệu Hủ như cười mà không phải cười: “Chúng ta không hòa ly được, Thôi Tĩnh Hốt công báo khắp thiên hạ, hắn bỏ Hiếu Huệ công chúa.”

“Ha ha, đang yên đang lành làm đại trưởng công chúa, cuối cùng thành nữ tử vô học không tuân thủ nữ tắc, bị cả thiên hạ biết, tội quá thay?” Hiên Viên Hối cười trên sự đau khổ của người khác.

Triệu Hủ cười cười: “Vẫn chưa xong đâu, tiểu Thế tử lúc trước làm con nuôi cho Đặng Kinh Lôi đột nhiên sinh ác sang, hung hiểm một thời gian, cuối cùng tuy là cứu sống, lại thành một đứa ngốc mặt rỗ.”

“May là năm đó bản vương không chọn hắn, một nam tử tuấn lãng, làm sao lại độc như thế này.” Hiên Viên Hối cảm khái vô hạn.

Triệu Hủ liếc mắt nhìn y: “Dù sao người ta cũng đã bỏ vợ, Vương gia có muốn nạp hắn làm thiếp? Như vậy đi, để ta cùng với hắn làm Nga Hoàng Nữ Anh như chuyện xưa.”

Hiên Viên Hối hừ lạnh một tiếng: “Người nào đó đánh bàn tính sợ là để ta cùng hắn làm Nga Hoàng Nữ Anh đi? Rốt cuộc là lang kỵ trúc mã, lại có giao tình cùng ở Vĩnh Hưng phường nghe múa ngắm hoa, ở trường thái học ngâm gió ngợi trăng, như ta đây là ép mua ép bán, tự mình làm thiếp cũng so không bằng.”

Triệu Hủ hôn y thật sâu, ngăn chặn miệng y, cười nói: “Vương gia tốt của ta, ngươi cất bình dấm chua đi.”

“Việc thứ tư đâu?” Hiên Viên Hối giãy dụa đứng dậy, Triệu Hủ mặc áo vào cho y.

Triệu Hủ cười cười: “Thứ tư, chính là Chỉ Cức truyền lời đến, nói Nhu Nghi quận chúa viết thư tới, đã quyết định động thủ.”

Ý cười trên mặt Hiên Viên Hối nhạt đi: “Đáng tiếc đệ đệ của nàng, cũng may còn một người, chỉ cần còn sống, coi như xới ba tấc đất ta cũng phải tìm ra. Bên Kim Thành vương, ta cũng phái người đi tìm, đáng tiếc… Năm đó ở Thái Nguyên, Đặng thị ra tay quá sạch sẽ, dễ là không lưu lại hậu nhân. Bây giờ tính toán đâu ra đấy, tôn thất có vương tước thời Đức Tông, cùng lắm còn lại hơn mười người, bài trừ phụ tử, sợ cũng chỉ có bốn, năm nhà.”

“Vậy đều phong vương đi.” Triệu Hủ nhàn nhạt nói.

Hiên Viên Hối không tỏ rõ ý kiến: “Cấp tước vị là được, phiên thì không cần.”

Thấy Triệu Hủ vẫn không vui như cũ, Hiên Viên Hối đến gần ôm hắn: “Đã là hậu tộc, một chức thừa ân công tất nhiên là không thể thiếu, tử đồng không cần sầu lo.”

Triệu Hủ lặng lẽ nhìn y, nắn bóp mặt y: “Hiên Viên Tiểu Tứ, không nghĩ tới ngươi còn hơi có tiềm năng hôn quân.”

____________________________________-

Tác giả có lời muốn nói: điên đảo long phượng vừa có ý tứ điên loan đảo phượng cũng chỉ phu thê phản phượng đè ép long.

Nga Hoàng và Nữ Anh là hai chị em con vua Nghiêu cùng làm vợ Thuấn sống hòa thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.