*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt Chỉ Cức vẫn nhàn nhạt: “Vậy làm phiền Vương phi khai căn.”
Triệu Hủ nở nụ cười, giấy bút trong tay rồng bay phượng múa mà viết mấy hàng chữ, Bạch Hồ bên cạnh nhận lấy, cung cung kính kính hai tay trình cấp Chỉ Cức.
Chỉ Cức mắt không thể thấy, chỉ chạm tay vào nhưng chẳng thể đọc được bất kì chữ gì, gương mặt lạnh lùng lộ ra chút ý cười: “Vương phi từ bi.”
Hiên Viên Hối không tiện tiếp lời, chỉ yên tĩnh ngồi một bên nghe câu đoán ý, bây giờ thấy sự tình đàm luận không sai biệt lắm, mặt Chỉ Cức có vẻ mệt mỏi, nhân tiện nói: “Bóng đêm thâm trầm, chúng ta vẫn là cáo từ trước, miễn làm lỡ giờ tiên sinh nghỉ ngơi.”
Chỉ Cức gật gật đầu, Triệu Hủ thuận thế đứng dậy: “Không tiễn.”
Lúc bước ra khỏi cửa, Hiên Viên Hối quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Chỉ Cức vẫn giống như tượng đất dựa vào đầu giường, không có nửa phần sinh khí.
“Ngươi vừa mới viết, là phương thuốc thật …”
Triệu Hủ nhíu mày: “Nói chung có thể chữa bệnh, có phải là phương thuốc thật không có can hệ gì?”
“Thực sự là không hiểu nổi người đọc sách các ngươi, một hai lời là có thể nói rõ sự tình mà nhất định phải cố làm ra vẻ bí ẩn, cả ngày lải nhải.” Hiên Viên Hối thấp giọng lầm bầm.
Triệu Hủ cũng không tính toán với y: “Việc Chỉ Cức đã xong, ngày mai viết thư cho Bạch Chỉ, bảo hắn đưa người tới.”
“Chỉ là vận chuyển nhiều người như vậy, dọc đường quan trông coi thành nếu hỏi, làm sao che mắt?”
Dùng tay áo lau mặt ngáp một cái, Triệu Hủ nhảy nhẹ lên xe ngựa: “Ngày mai lại nói, Vương gia còn không về?”
Hiên Viên Hối bước qua, lôi kéo ống tay áo hắn: “Che che giấu giấu, bên trong tất có cách, đàng hoàng nói nhanh!”
Không muốn đáp lời y nên Triệu Hủ dựa gối giả bộ ngủ, Hiên Viên Hối gấp đến độ không chịu được, càng lải nhải bên tai hắn: “Nói đi nói đi, cũng không phải chuyện cơ mật, sao lại không chịu nói?”
Bị y làm phiền, Triệu Hủ đành phải giữ y ngồi yên: “Được được được, sợ ngươi rồi. Đến Túc Châu, ta sẽ để người khác đứng ra, mua Lưu Tiên cư, cùng với mua cái…”
“Cái gì?”
Cặp mắt xanh của Hiên Viên Hối trừng lên tròn xoe, dáng vẻ thiên chân vô tà, Triệu Hủ trái lại không nói ra miệng, lẩm bẩm: “A, khách sạn.”
Hiên Viên Hối xì một tiếng bật cười: “Thanh lâu cứ nói là thanh lâu, làm vẻ gượng ép như vậy, trái lại khiến người khác cảm thấy Thập Cửu Lang bộ dạng khả nghi, chẳng lẽ Thập Cửu Lang bất lộ
(nhại chân nhân bất lộ), lại chính là khách quý đầu bảng của Xuân Phong lâu ở kinh thành?”
“Nói cái gì vô liêm sỉ.” Triệu Hủ lấy chân đạp y: “Còn nhỏ mà ma mãnh, cung quy nghiêm ngặt, mấy lời vớ vẩn này là ai nói cho ngươi, đáng bị kéo ra ngoài một trượng đập chết.”
Hiên Viên Hối ngẩng đầu nói: “Hoàng tử bình thường đến tuổi của ta đã sớm biết mấy cái này, ta cũng là được Độc Cô mẫu phi quản nghiêm, làm ra vẻ sư tử Hà Đông, cái kiểu này nha…”
Nhìn y buông tay đầy vẻ đắc ý, Triệu Hủ quả thực giận không chỗ phát tiết, vừa muốn nói lại, đã nghe thấy Thủ Ninh ngoài xe bẩm báo: “Thẩm đại nhân lúc trước đưa thiếp mời cầu kiến, hai vị không tại, hắn đã xin cáo từ trước.”
“Thẩm Mịch? Đã trễ thế này, hắn tới làm cái gì?” Hiên Viên Hối ngừng tâm trạng quậy nháo, nhíu mày không nói.
Triệu Hủ lập tức phân phó: “Lo lắng cái gì, còn không mau gấp rút lên đường?”
Lúc hai người vừa về đến vương phủ, thấy Thẩm Mịch, đồng thời yên lòng.
Thẩm Mịch mặt đầy hỉ khí, tiến lên chắp tay nói: “Chúc mừng nhị vị điện hạ.”
“Ồ?” Hiên Viên Hối nhất quán nhìn mặt Thẩm Mịch, chỉ nhàn nhạt nói: “Có chuyện vui gì vậy?”
Thẩm Mịch lấy ra một ống giấy thếp vàng từ trong tay áo, miệng ống dùng sáp phong kín, trên thân ống mờ mờ mấy chữ dị tộc.
Hiên Viên Hối vừa thấy, hai mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên nhận ống giấy thếp vàng, từ giữa lấy ra một miếng giấy bằng da dê, đọc nhỏ.
“Xem ra là tin tốt từ dân tộc Hồi Hột.” Triệu Hủ nhìn dáng y mừng rỡ, cũng lộ ra sự hớn hở đi tới nhìn.
Thẩm Mịch cười nói: “Không sai, buổi chiều ta đi Lưu Tiên cư dùng bữa, bỗng có một Hồ cơ tới gần, ngồi trên chân ta tùy ý trêu đùa. Ta vừa kịp phản ứng lại, trong lồng ngực đã bị nhét vào cái vật này, may là trái phải không có người khác, không thì để phu nhân ta nghe thấy, ta sẽ chịu không nổi.”
Vì đã quen thân, Triệu Hủ không nể mặt mũi mà cười nhạo: “Khó trách ta nghe Bạch Thược nói Thẩm đại nhân có danh sợ vợ, ta căn bản không tin, bây giờ xem ra, hắn vẫn còn nói hàm súc.”
“Triệu Thập Cửu!” Hiên Viên Hối giương mắt nhìn hắn, cả giận nói: “Quân quốc đại sự ngươi không để ý, trái lại đi truy tìm ngọn nguồn nội trạch nhà người khác, nói chuyện say sưa, ngươi không cảm thấy mất thể diện.”
Triệu Hủ mím môi cười, giả vở làm dáng vạn phúc: “Lang quân lời ấy sai rồi, ta vốn là Túc vương phi triều đình sắc phong, ta không quan tâm việc nội trạch, đi quản quân chính đại sự, đấy mới là tham công tiếc việc, làm trái nữ tắc cơ. Vương gia trước còn nói ta hiền thục hiền đức, làm sao bây giờ lại cảm thấy ta là bà tám rồi?”
Hắn một nam nhân gần tám thước làm dáng phụ nhân, thực sự khó coi vô cùng, Thẩm Mịch không đành lòng trông thấy mà quay đầu đi chỗ khác, trong lòng cực kì hối hận hôm nay đến đây lúc đêm khuya.
Hiên Viên Hối khóe miệng co quắp nghẹn ra một câu: “Vương phi hôm nay phát điên bệnh có mấy phần nặng lắm rồi, ngươi sao không tự bắt mạch cho mình đi?”
Triệu Hủ thản nhiên nói: “Thầy thuốc không tự chữa được bệnh.”
“Nói chính sự đi, Vương gia.” Thẩm Mịch coi như chưa thấy, ho nhẹ một tiếng.
Hiên Viên Hối mở tờ giấy kia ra, phía trên viết mấy dòng chữ dân tộc Hồi Hột thẳng hàng ngay ngắn: “Bọn họ hết mức đồng ý, Ba Lý Khôn Hồ phía đông, Thiên Sơn bắc lộ phía nam, biển cư diên phía bắc, chỗ đất ấy chúng ta có thể hưởng dụng. Khả Hãn thậm chí còn nói, hắn có thể mệnh người chăn nuôi ở đây vì chúng ta che dấu.”
“Bọn họ định giá là?”
Hiên Viên Hối tối sầm mặt lại: “Thời gian ta làm Túc vương, mỗi năm mua 3 vạn con ngựa; đại sự thành, mỗi năm mua mười vạn con ngựa, một ngựa đổi ba mươi cuốn lụa là.”
Triệu Hủ trầm ngâm nói: “Bây giờ sẵn sàng ra trận, việc mua bán này ngược lại cũng không thiệt thòi, nhưng sau này nếu đại cục đã định, trong nước yến thanh
(thanh bình yên ổn), cần nhiều chiến mã như vậy để làm gì? Như thế này, Vương gia nói cho bọn họ biết, thời gian ngươi làm Túc vương, một năm mua 5 vạn, đợi đến khi thiên hạ ổn định, cùng bọn họ làm lại sinh ý khác, nhưng tuyệt không dưới ba triệu cuốn lụa là.”
“Chuyện này…” Thẩm Mịch có chút chần chờ.
Triệu Hủ không để ý lắm: “Mọi người, đều là người đọc sách chính kinh, không giống ta nhìn thấy hết cả những thứ mê muội hỗn tạp. Hồi Hột có không ít vật tốt, chưa chắc chỉ có mỗi ngựa, yên tâm, đến lúc đó chúng ta cũng không thiệt thòi được.”
Thấy hắn bình tĩnh như thế, Hiên Viên Hối cũng yên lòng: “Thôi cứ như vậy đi.”
Thẩm Mịch cúi người hành lễ: “Đến bây giờ, mật thám hay là dân tộc Hồi Hột đều vì Túc Châu, ấn định vì Vương gia mưu tính làm việc. Sau này, chỉ cần giấu tài, từ từ đồ cường, không tới ba năm tất có tiểu thành, nếu có mười năm, lo gì thiên hạ không ổn định?”
Triệu Hủ cũng hành lễ: “Thẩm đại nhân nói không uổng, lần này xác thực thật đáng mừng.”
Hiên Viên Hối nâng hai người dậy: “Thỉnh hai vị giúp ta.”
Thẩm Mịch nói: “Vạn tử không từ.”
Triệu Hủ liếc y một cái, cười cười, vẫn chưa nhiều lời.
Kéo tay hắn qua, Hiên Viên Hối thở dài một tiếng: “Làm hết sức mình nghe mệnh trời, chỉ cầu tổ tông che chở!”
_________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: quyển thứ nhất END
Túc vương trận doanh cơ bản tập kết xong xuôi
Ta ngày mai bắt đầu xuất ngoại chơi thế nhưng không ảnh hưởng đổi mới tồn cảo có trong rương
Bình luận chờ ta trở về trả lời sau (nếu như có)
Lời của ê dit to: mới xong 1/7 truyện, vốn định tự post tự đọc mà có người đọc cùng làm có động lực, không dám không lấp hố. Cảm ơn mọi người vì đã đọc và like nhé dù edit chưa tốt lắm.Làm dáng vạn phúc: