Đợi Năm Nào

Chương 45



Triệu Hủ ngồi bên cạnh Hiên Viên Hối, vội vàng cẩn thận cầm lấy tay y. Vào giờ phút này, nhi nữ tình trường, lo được lo mất gì đó đều trở thành hy vọng xa vời.

Hắn không thể không tiếp thu hiện thực trước mắt, tương lai không xa sẽ phải tự bỏ đi thân phận Túc vương phi, trở thành mưu sĩ dưới trướng Túc vương, sau đó, quân thần chừng mực.

Năm ấy, thời khắc này hắn tha thiết ước mơ.

Mà bây giờ, hắn chỉ cảm thấy thất vọng mất mát.

Hiên Viên Hối rên lên một tiếng, Triệu Hủ nhanh chóng bắt mạch, thấy y đã chuyển biến tốt hơn mới yên lòng.

Vừa mở mắt, Hiên Viên Hối lập tức theo bản năng co khóe miệng như muốn cười, Triệu Hủ lấy ngón tay điểm môi y: “Không có người khác, không cần như vậy.”

Đôi môi Hiên Viên Hối giật giật, lại nhắm mắt, cả người hơi run.

Triệu Hủ đang muốn đứng dậy bỗng bị Hiên Viên Hối kéo giữ: “Đi đâu?”

Cười khổ mà kéo tay y ra, Triệu Hủ lấy khăn thấm ướt nước, nhẹ nhàng lau chùi mặt y.

“Ngươi ở nơi này, ta còn có thể đi nơi nào?”

Hiên Viên Hối từ phía sau lưng ôm lấy hắn: “Thập Cửu Lang, ta sợ…”

Từ lâu rồi y không gọi hắn là “Thập Cửu Lang”, thường là Vương phi ơi, Vương phi à, chẳng lẽ chuẩn bị lên con đường đoạt vị rồi nên muốn rũ sạch can hệ?

Triệu Hủ không khỏi ngẩn người, mới nói: “Vương gia là lo lắng nương nương cùng Nhị điện hạ phải không?”

Hiên Viên Hối lắc đầu: “Bằng vào việc ta biết rõ độc phụ kia, Nhị ca tuyệt đối sẽ không sống yên.”

“Ý của ngươi là, Phần vương bây giờ đã… Còn quý phi nương nương?”

“Lúc trước việc di chiếu đã gây ra huyên náo sôi sục, nếu như mẹ con họ đồng thời có việc gì bất trắc, vô liêm sỉ như bọn chúng, cũng không thể không cân nhắc một chút. Dù sao.” Hiên Viên Hối cười trào phúng: “Đặng Diễn cũng được, Đặng Tường cũng được, đều muốn làm Vương Mãng rồi.”

Mấy ngày nay để tránh làm người khác nhận ra y sớm biết được tin tức, Hiên Viên Hối vẫn như thường lệ ăn thịt uống rượu, cũng không có bất kỳ khác thường gì. Nhưng Triệu Hủ trong lúc vô tình bắt gặp một lần, Hiên Viên Hối tự móc họng mình nôn đồ đã ăn ra…

Triệu Hủ lúc đó chỉ liếc mắt nhìn y, lặng lẽ bảo nhà bếp nấu cho y chút canh tốt cho dạ dày.

Nửa tháng trôi qua nhanh, sắc mặt Hiên Viên Hối dần vàng như nghệ, đôi mắt xanh thẳm cũng dần tràn đầy màu xám nản lòng.

“Bọn họ chắc sẽ không bắt mẫu phi tuẫn táng đâu?” Hiên Viên Hối hai mắt vô thần.

Triệu Hủ cười lạnh: “Tuẫn táng là ác tục, thời Vĩnh Gia đã bị phế trừ, ta cũng không tin Đặng đảng có gan này, chỉ là nếu cố ngụy tạo ra việc tuẫn tình…”

Hiên Viên Hối dùng canh xong quay về giường nằm, lấy tay che mắt: “Ngươi nói xem, phụ hoàng trước khi lâm chung đã suy nghĩ chuyện gì? Liệu có trách ta vô năng không?”

Triệu Hủ lặng lẽ nửa ngày, thấp giọng nói: “Hết ngày hôm nay thôi, Vương gia cũng không thể cứ suy sụp tinh thần như vậy mãi.”

“Suy sụp tinh thần…” Hiên Viên Hối khổ sở nói: “Người khác để tang, hận không thể không ăn không uống, ngày ngày đẫm máu với nước mắt, mà ta thì sao? Không thể thấy lão nhân gia người một lần cuối còn chưa nói, ngay cả dìu linh giữ đạo hiếu cũng không thể, đã vậy còn uống rượu ăn thịt tiệc tùng hành lạc, ngươi nói cõi đời này có thể có nhi tử nào so với ta vô trung bất hiếu hơn không?”

Biết kia là khúc mắc của Hiên Viên Hối, Triệu Hủ cũng không nói thêm gì nữa, từ trong tay áo lấy ra chuỗi hạt gỗ hồng hột tím, nhẹ nhàng đưa cho Hiên Viên Hối.

“Viên cuối cùng kia không tìm được, vừa vặn ngày trước tiên đế từng thưởng ta một viên dạ minh châu, kích thước thích hợp, ta đã tự tay dùng thiên tàm ti xâu lại cho ngươi một lần nữa, ngươi xem có được không?”

Hiên Viên Hối nhận lấy, kinh ngạc nhìn nửa ngày, vươn tay ra: “Vương phi giúp ta đeo vào đi.”

Triệu Hủ chưa từng thấy hai chữ này lại dễ nghe như vậy, liền ngồi ở bên cạnh y, vòng ba vòng tràng hạt quanh cổ tay y.

Dây vẫn dài như vậy, nhưng bây giờ đeo vào lại lỏng lỏng lẻo lẻo…

Triệu Hủ rũ mắt xuống, nắm cổ tay y, hồi lâu không nói.

Làm phu thê bốn năm, hai người từ lâu ngầm hiểu vu tâm, Hiên Viên Hối lập tức rõ ràng, giờ khắc này Triệu Hủ rất không thoải mái. Khó giải thích được, trong lòng y cũng dâng lên mấy phần oan ức —–

Chẳng lẽ, người làm con, mà ngay cả việc khổ sở vì cha mẹ mất đi cũng không thành?

Nghĩ như vậy, sắc mặt y cũng âm trầm, khiến Thủ Ninh luôn luôn ở bên hầu hạ trong lòng cả kinh.

Tựa hồ lưu ý đến gã, Triệu Hủ nhàn nhạt dặn dò: “Lui ra đi.”

Thủ Ninh như được đại xá mà lui ra, bên trong từng đợt yên tĩnh lúng túng bao phủ lên bọn họ.

Triệu Hủ buông tay y ra, lui về phía sau hai bước, xa cách nhìn y.

Hiên Viên Hối cau mày, không rõ vì sao.

“Sau này, ta nên hướng ngươi hành lễ như thế nào đây?”

Đồng tử Hiên Viên Hối khuếch đại, y không biết Triệu Hủ đến cùng gần đây lại suy nghĩ cái gì, từ đầu năm đến bây giờ tâm sự vẫn nặng nề, xem ra, đây cũng là nút thắt giữa bọn họ.

Quân thần chừng mực, tôn ti có khác biệt.

Hay là ngang hàng luận giao, gọi nhau huynh đệ.

Hoặc là cũng không đúng, huynh đệ đâu đủ để miêu tả cho hết hình dáng giao tình giữa bọn họ?

Dưới cái nhìn của y, giữa bọn họ, so với huynh đệ càng thân cận hơn, so với tri giao càng thân quen hơn, có thể nói là cảm thiên động địa, rung động đến tâm can.

Hiên Viên Hối không khỏi đắc ý thầm nghĩ, cùng ngủ chung chăn thì có làm sao? Vẫn cổ chi giao thì có làm sao? Cao sơn lưu thủy thì có làm sao?

Bọn họ vẫn là quan hệ cùng nằm một giường, cùng uống một chén, cùng khai một phủ, cùng trị một châu.

Nhìn như vậy, sau này bọn họ cũng nên cùng giang sơn, cộng thiên hạ.

Y sao có thể ngồi trên điện cao, để Triệu Hủ giống như người khác nằm rạp dưới mặt đất, nơm nớp lo sợ?

Y không thể, y không đành lòng…

Nhìn sắc mặt âm trầm của Triệu Hủ, y không thể không thừa nhận, y cũng không dám…

“Chắp tay thở dài?” Hiên Viên Hối thử dò xét nói, thấy Triệu Hủ vẫn không đáp lời, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chúng ta không cần những hư lễ kia, không cần lễ ra mắt.”

Thấy y cẩn thận từng li từng tí một như thế, Triệu Hủ tự nhiên hối hận, không nói tới sự tồn tại của Hoài Tông đối với Hiên Viên Hối có bao nhiêu ý nghĩa, hiện tại dù sao hắn cũng là người thân cận nhất của Hiên Viên Hối, lúc này không an ủi nhiều hơn, lại vì tâm tư tiểu nhi nữ của mình mà cố tình gây sự, thật là càng sống càng ấu trĩ…

Triệu Hủ đành cười, bước tới ôm lấy Hiên Viên Hối: “Nghe nói ở các nước Tây Vực có kiểu hành lễ như thế này.”

“Hoàn toàn là nói bậy.” Hiên Viên Hối dụi dụi trên cổ hắn, nhất thời cảm thấy giống như một vết thương bị rách đang không ngừng chảy máu bỗng được dùng kim sang dược tốt nhất chữa lành: “Nếu như người người đều thân thiết như chúng ta, thì đã có thiên hạ đại đồng.”

“Cho nên, Vương gia tốt nhất chỉ nên làm lễ như thế này với ta, đối với người khác khó tránh khỏi lỗ mãng.” Ngón tay Triệu Hủ khẽ vuốt ve trên cổ y: “Sau này, Vương gia chỉ được ở trước mặt ta cười, ở trước mặt ta mắng, ở trước mặt ta khóc, ở trước mặt ta đau…”

Hiên Viên Hối vừa muốn phản bác, chợt nghe hắn ôn nhu nói: “Không, ta chỉ mong có ngày, Vương gia không phải đau khổ, không gặp tai nạn nữa, mỗi ngày đều vui mừng không ngớt, không lúc nào không cười vui vẻ, dù cho không phải đối với ta, ta cũng hài lòng.”

Mũi Hiên Viên Hối đau xót, nắm lấy vạt áo hắn: “Nói gì vậy…”

Triệu Hủ lấy tay che lên đôi mắt y, đúng như dự đoán, lòng bàn tay một mảnh ướt đẫm.

“Có ta ở đây…”

Hắn ôm vai còn run nhẹ của Hiên Viên Hối, hôn một cái lên mu bàn tay của chính mình.

______________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Vương gia muốn nôn cũng chính là muốn bí mật tận hiếu không ăn thức ăn mặn, mặt khác Vương gia EQ không phải quá cao lại còn là thê quản nghiêm, đại gia ta không muốn ghét bỏ y

Lời của tui: tui tìm thấy cái chương này đang làm dở nên  zợ._. Đừng ghét bỏ tui

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.