Đợi Năm Nào

Chương 52



Lửa lớn Trường An dập chưa được mấy ngày, nạn dân chưa được an bình, tân đế đã vội như thiêu thân.

Hiên Viên Hân vốn là do phụ nữ Đặng thị sinh ra, sau đó mẹ đẻ mất sớm được nuôi dưỡng dưới gối Đặng thái hậu, vì vậy Đặng thị vui vẻ dìu hắn kế vị, hắn cũng nguyện ý cấp các loại quyền uy với tiền đề không khiêu khích thể diện của Đặng thị.

Nhưng ngày hôm đó, cả đêm Hiên Viên Hân ngủ không yên vì tình hình tai nạn mà buồn rầu, đành đi lại chung quanh cung một lát, không ngờ tại một góc tường cung hoang vắng bắt gặp một ma ma già.

“Nương nương, bây giờ người có thể an tâm mà đi rồi!” Nhũ mẫu kia nước mắt lưng tròng ngồi đốt tiền giấy, đáng thương khó tả.

Ngăn trở hoạn quan định quát lớn, Hiên Viên Hân chậm rãi tiến lên: “Ngươi đang tế tự ai?”

Nhũ mẫu thấy trang phục của hắn, biết là vạn tuế, bèn sợ hãi xin tha không thôi.

“Nếu như ngươi nói thật, trẫm sẽ thứ cho ngươi vô tội.”

Nhũ mẫu lưu ý thần sắc của hắn, ánh mắt hơi mê man, sau từ từ thanh minh, dường như nắm chắc chủ ý, cung cung kính kính dập đầu: “Lão nô thỉnh an bệ hạ.”

Hiên Viên Hân vung tay, lại nghe ma ma già vứt câu kế tiếp: “Lẽ nào bệ hạ không nhớ rõ lão nô?”

Hiên Viên Hân yên lặng nhìn bà hồi lâu, ký ức xa xưa dần nổi lên trong lòng: “Ngươi là Lý má má?”

Lý má má dập đầu khóc không ra tiếng: “Bệ hạ còn nhớ tới lão nô, lão nô chính là chết ngay cũng cam lòng.”

Lý má má này vốn là nhũ mẫu của Hiên Viên Hân, khi hắn còn bé luôn ở bên người hầu hạ, chỉ là sau này muốn xuất cung đoàn tụ với người nhà nên mới mất tin tức, nay tình cờ gặp ở đây, khiến Hiên Viên Hân mơ hồ có loại cảm giác bất an.

“Lão nô muốn nói lời này, vốn tưởng rằng không có ngày được ra ngoài ánh sáng, không nghĩ tới còn có thể tự báo cho bệ hạ chuyện hôm đó…” Đúng như dự đoán, Lý má má phun ra đến nơi đến chốn chuyện cũ năm xưa.

Có một khuê tú họ Trần, mẹ là tiểu thư Đặng thị, trong cuộc tuyển tú năm đó bị Đặng hoàng hậu chọn lựa. Vì nàng mỹ mạo hiền thục nên khá được tiên đế sủng hạnh, không lâu sau được phong làm chiêu nghi. Sau đó, nàng có thai ngay sau Độc Cô quý phi, nhất thời phong quang vô hạn.

Nhưng nàng dù sao cũng là một tài nữ thông minh nhanh trí, dần dần, nàng bắt đầu nhận ra được không đúng, biểu tỷ Đặng hoàng hậu đối với việc nàng mang thai hiển nhiên quan tâm quá mức thân thiết, ngày ngày bảo thái y đến thỉnh an mạch chưa đề cập tới, còn thỉnh thoảng tự mình thăm dò xem xét. Liên tưởng tới triều cục, nàng có ý suy tính cho tương lai vận mệnh của mình.

“Nương nương để lại di vật cho bệ hạ, lão nô đã thu thập thoả đáng, chờ một ngày có thể giao cho bệ hạ, xem ra đến lúc rồi.” Lý má má vui mừng cười với Hiên Viên Hân.

Hiên Viên Hân vốn hơi nghi hoặc một chút, nhưng khi hắn nhìn thấy khóa vàng có khắc ngày sinh tháng đẻ của hắn, quần áo thêu tỉ mỉ, sách học vỡ lòng, còn có một tượng khắc hình phụ nữ đoan trang, đã tin đến tám phần.

Khi hắn biết tin Lý má má treo cổ tự tử qua đời, tám phần đã trở thành hoàn toàn.

“Thật thật giả giả, rất là khó phân biệt, huống hồ chuyện này vốn là thật.” Một đêm mưa thu hạ xuống, Triệu Hủ và Hiên Viên Hối hiếm khi ở trong vườn xem múa, trôi qua nửa ngày nhàn nhã.

Hiên Viên Hối nhíu mày: “Nhũ mẫu này là do Chỉ Cức tìm tới? Bà ta là nhũ mẫu của Hiên Viên Hân, vì sao nguyện ý giúp đỡ?”

Hai người bọn họ đang dựa vào đình nghe vũ, Hiên Viên Hối gần đây càng ngày càng lười tự ngồi, toàn thân đều dựa trên người Triệu Hủ.

Triệu Hủ tự nhiên cầu cũng không được, mặc cho y dựa, thỉnh thoảng đút trái cây cho y ăn dâng nước trà cho y uống, trong mắt ngoại nhân vợ chồng Túc vương là ân ái thiên hạ vô song, Túc vương phi là hiền huệ độc nhất vô nhị.

“Điện hạ chỉ biết một mà không biết hai, Lý má má này tuy là thân tín của Trần chiêu nghi, nhưng vì một đời không được xuất cung, đối với người trong cung vốn là yêu hận chồng chất, thêm vào bây giờ Chỉ Cức tìm được con trai ngoài cung của bà ta, phát hiện con trai bà là một tay nghiện cờ bạc, bèn dùng lợi dụ dỗ.”

“Vì trả hết nợ cho con, bà cũng không đếm xỉa đến tính mạng?” Hiên Viên Hối khá là hoài nghi.

Triệu Hủ lột vỏ nho đút quả vào miệng y, cười nói: “Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, đứa con trai kia ba mươi tuổi vẫn chưa cưới được vợ, còn cờ bạc đến không chỗ dung thân, chủ nợ đang uy hiếp muốn lấy tính mệnh của hắn, ngươi nói Lý má má có thể không hoảng loạn sao?”

Hiên Viên Hối than thở một tiếng: “Nếu có mẫu thân tốt như vậy, ta sẽ ngày ngày hầu hạ, làm tận hiếu đạo, đứa con trai này cũng quá ngỗ nghịch rồi.”

Thấy sắc mặt y phiền muộn, Triệu Hủ biết y nhớ tới mẹ đẻ mất sớm, bèn động viên: “Điện hạ bây giờ có thành tựu, Thuận quý phi ở trên trời có linh, tất nhiên cũng nhẹ lòng, huống hồ Độc Cô quý phi còn sống, Vương gia muốn tận hiếu, nên liên lạc nhiều hơn.”

Hiên Viên Hối gật đầu: “Không sai, những ngày gần đây ta bận bịu luyện binh, công việc to nhỏ giao cho ngươi không đề cập tới, phía Độc Cô mẫu phi e còn phải làm phiền ngươi thay ta làm trọn hiếu tử.”

“Con dâu tận hiếu với mẹ chồng, đây còn không phải là cần thiết sao? Chỉ là xưa nay mẹ chồng con dâu khó xử, nếu như ta và quý phi có kẽ hở gì, vẫn xin Vương gia khoan thứ.”

Hiên Viên Hối những năm này làm vẻ vương gia sợ vợ hoang đường, đã sớm nhập diễn quá mức, không hề nghĩ ngợi nói: “Ta tự nhiên thiên về giúp ngươi.”

Triệu Hủ liếc y, đối với lời không cần mặt mũi này cũng không coi là thật, trở lại đề tài: “Nói chung, bây giờ Hiên Viên Hân cùng Đặng đảng đã sinh bất đồng, chúng ta tạm thời bàng quan, lúc cần thiết, kéo sang Thôi Tĩnh Hốt.”

Đặng đảng tính toán khiến Hiên Viên thị triệt để thất thế, tự mình thay vào.

Hoàng đế chỉ muốn thoát khỏi Đặng đảng, tự lập môn hộ, thuận tiện gọt đi phiên vương Hiên Viên Hối chướng mắt.

Hiên Viên Hối muốn để cho hoàng đế đánh mất dân tâm, tự mình danh chính ngôn thuận lên kế vị.

Triệu Hủ lại mơ hồ cảm thấy, e sợ con đường cửu ngũ của Hiên Viên Hối sẽ không thông thuận như vậy ——

Hiên Viên Hân ngồi lên ngôi vị hoàng đế còn không vững, nếu như hắn có dòng dõi, Đặng đảng hoàn toàn có thể tiếp tục nâng đỡ một tiểu hoàng đế nghe lời; huống chi, Đặng Tường thật sự chờ nổi?

Cảm giác này rất mãnh liệt, đại vị của Hiên Viên Hối sợ không phải kế tục từ tay Hiên Viên thị, mà là giành được từ tay Đặng thị.

Những năm này mặc dù không thể nói là vạn sự trôi chảy, nhưng so với ban đầu nghèo rớt mùng tơi, bó tay toàn tập, Hiên Viên Hối cũng khá đắc ý, vì vậy giữa hai lông mày mơ hồ có chút thiếu niên ngông cuồng.

“Điện hạ.” Triệu Hủ để ly xuống, nghiêm mặt nói: “Thôi Trường Ninh gian xảo, ngươi cũng không thể trúng kế mượn đao giết người của hắn.”

Hiên Viên Hối mờ mịt nói: “Lời ấy nghĩa là sao?”

“Binh lực của thiên hạ Cửu Châu này, ngươi cũng biết Hiên Viên Hân có thể điều hành bao nhiêu, Đặng thị thực tế đã kiểm soát bao nhiêu?”

Hắn nghiêm túc, Hiên Viên Hối cũng nghiêm túc: “Làm thiên tử, Hiên Viên Hân ít nhất có thể điều hành hai mươi vạn quân, mà Đặng thị…”

Sắc mặt y trắng bệch, Triệu Hủ biết y khéo luyện binh, so với mình càng giỏi đạo cầm binh, giờ khắc này đã nghĩ rõ ràng khúc mắc trong đó.

“Từ lúc Thái hoàng thái hậu cùng Đức Tông giữ lại quy củ, thiên tử và Phiêu Kị Đại tướng quân mỗi người giữ một nửa Hổ Phù, trên thực tế không có Hổ Phù của Đặng Tường, Hiên Viên Hân nhiều nhất chỉ có thể điều động Ngự lâm quân! Đại họa lớn nhất của chúng ta, xưa nay đều chỉ có Đặng thị!”

“Không sai, bằng vào chúng ta có thể làm như thế nào?” Hiên Viên Hối từ trước đến nay luôn rõ ràng, Triệu Hủ hơi vui mừng chờ y trả lời.

Hiên Viên Hối nhìn khóe miệng hắn cười yếu ớt, cũng thả mềm âm thanh: “Anh chị em cùng cha khác mẹ quan hổ đấu, mượn lực lượng Đặng thị, cắt hai cánh của tân đế, dùng đao của tân đế tước huyết nhục Đặng thị, cuối cùng dùng danh Hiên Viên thị, được lòng người thiên hạ!”

Từng chữ từng câu y nói đầy cay nghiệt, Triệu Hủ lại cảm thấy dễ thương đáng yêu khó tả, không chút nghĩ ngợi khẽ vuốt lên mặt y, ở trên môi y xoa xoa miết miết.

____________________

Tác giả có lời muốn nói: Thuận quý phi là thụy bào của mẹ Hiên Viên Hối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.