Đời Này Không Đổi Thay

Chương 23: Chương 12.2




Không biết bao lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng lịch kịch và tiếng Ma Nhĩ sủa ầm ĩ, Hạ Tiêu giật mình tỉnh giấc. Cô ta ngồi dậy, phát hiện trời đã sáng, còn mình đang nằm trên sofa, áo khoác của Phương Thạnh đắp ngang người.
Hạ Tiêu lập tức chạy ra ngoài. Nhìn thấy Phương Thạnh đã đi một đoạn khá xa, cô ta gọi to một tiếng nhưng đối phương không quay đầu.
Ma Nhĩ mừng tíu tít, chạy ra ngoài cổng. Người giúp việc nhắc Hạ Tiêu: “Xe của Đại đường chủ đã về đến Lan Phường.”
Nghe nói Diệp Tĩnh Hiên đã trở về, Hạ Tiêu lập tức đi theo bọn họ. Trong sân thoang thoảng mùi hương hoa, không biết từ phương nào bay tới, khiến không khí rất dễ chịu. Hạ Tiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cô ta chẳng còn cách nào khác ngoài tiếp tục đi theo Diệp Tĩnh Hiên. Bởi vì cô ta đã không thể quay về cuộc sống bần hàn trước kia, cũng không muốn bán rẻ bản thân cho kẻ khác. Cô ta hiểu tại sao Phương Thạnh lại luôn tỏ ra xa cách, bởi dù là vật thế thân có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào thì cô ta vẫn là người phụ nữ của Tam ca. Việc duy nhất Phương Thạnh có thể làm chỉ là đắp áo cho cô ta mà thôi.
Mấy chiếc ô tô dừng lại ngoài cổng. Phương Thạnh đi ra nghênh đón. Anh ta lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo hơn người khác, nói với Diệp Tĩnh Hiên: “Em bảo người chuẩn bị xe lăn rồi.”
Diệp Tĩnh Hiên “ờ” một tiếng, đi sang cửa bên kia bế Nguyễn Vi ra ngoài. Chân trái của cô gần như không thể hoạt động, anh gọi Phương Thạnh mau đẩy xa lăn tới.
Nguyễn Vi lắc đầu: “Em không muốn ngồi.”
Biết Nguyễn Vi để ý đến chuyện này, nếu là bình thường anh sẽ chiều theo ý cô. Nhưng cô vừa bị thương, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, anh thật sự không yên tâm nên hạ giọng dỗ dành: “Sân ở đây rất rộng, phải đi bộ một đoạn mới đến nhà. Em chịu khó ngồi một lát, anh sẽ đẩy em.”
Cô nhất quyết không chịu. Diệp Tĩnh Hiên chẳng nói chẳng rằng định bế cô lên xe lăn. Nguyễn Vi lập tức nhảy lò cò sang một bên, cất cao giọng: “Em không phải là người tàn tật, không cần ngồi xe lăn.”

Phương Thạnh giải thích: “Chúng tôi không phải có ý đó. Bởi vì bên trong có mấy bậc cửa, không dễ bước qua. Tam ca cũng chỉ lo cho chị mà thôi.”
Nguyễn Vi sống chết không chịu nhượng bộ: “Em có thể đi được.”
Diệp Tĩnh Hiên đành đỡ người cô: “Thế thì anh đi cùng em.”
Nguyễn Vi nghiến răng, chầm chậm di chuyển về phía trước. Nhà cửa ở Lan Phường được thiết kế theo kiến trúc truyền thống, có sân rộng và hành lang dài. Mấy lần đến đây, cô đều không cảm thấy xa, bây giờ bị thương mới phát hiện chẳng dễ đi chút nào.
Qua việc Nguyễn Vi bấu chặt tay mình, Diệp Tĩnh Hiên biết chân cô rất đau. Rõ ràng bình thường ngoan ngoãn vâng lời, thế mà trong chuyện này cô lại rất cố chấp. Thấy trán cô lấm tấm mồ hôi cuối cùng anh không nhịn được, liền bế ngang người cô lên.
Giữa ban ngày lại ở trước mặt đàn em, Nguyễn Vi đương nhiên không chịu cho anh bế, nói mình vẫn đi được. Đúng lúc hai người lên bậc thang, Diệp Tĩnh Hiên vỗ lưng, uy hiếp cô: “Đã đau còn cứng đầu? Em mà không nghe lời, anh thả tay bây giờ.” Nói xong, anh chau mày, lại ho khù khụ.
Biết anh vẫn chưa khỏi bệnh, Nguyễn Vi không dám động đậy, cuối cùng vòng qua cổ anh. Tối qua Diệp Tĩnh Hiên ngủ rất ít, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bế cô như thế này tốn khá nhiều sức lực. Nghĩ đến đây, Nguyễn Vi áp mặt vào cổ anh, nói nhỏ: “Để em ngồi xe lăn cho anh đỡ mệt.”
Diệp Tĩnh Hiên cười, cúi xuống chạm vào mặt cô. Nguyễn Vi áp má mình và má anh, thì thầm: “Em chỉ cần anh đừng xảy ra chuyện gì nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên đặt Nguyễn Vi xuống đấy, quay người cõng cô. Phương Thạnh ở bên cạnh giật mình, lập tức ngăn cản: “Tam ca, không được đâu. Để em cõng cho.”
Nguyễn Vi cũng không dám. Nhưng cô vừa định mở miệng, Diệp Tĩnh Hiên đã kéo tay cô, đồng thời cất giọng bực dọc: “Em mau lên đi!”
Nguyễn Vi không dám chọc giận người đàn ông này, đành để mặc anh cõng về phòng ngủ của mình. Tất cả mọi người ở xung quanh đều cúi đầu, chẳng ai thốt ra lời.
Trước kia, bố Diệp Tĩnh Hiên rất chiều con trai, thậm chí còn nói rõ, trong nhà chỉ có thằng con này nên miễn hết các loại phép tắc, lễ lạt. Bình thường vào ngày Tết, trẻ con phải đi chúc Tết các bậc trưởng bối, riêng Diệp Tĩnh Hiên không cần cúi đầu. Nếu biết anh cõng người khác, chắc bố anh sẽ đội mồ sống dậy, trừng phạt mọi người mất.
Ma Nhĩ chạy tới, mừng rỡ lăng xăng quanh hai người, cùng họ đi vào trong. Nguyễn Vi ôm cổ Diệp Tĩnh Hiên, áp người vào lưng anh. Cô đột nhiên gọi: “Tam ca!”
Diệp Tĩnh Hiên nhìn thấu suy nghĩ của cô nên cất giọng dịu dàng: “A Nguyễn, anh không cho phép em ấm ức. Em không muốn ngồi xe lăn thì thôi, bất cứ người nào cũng không thể miễn cưỡng em.”
Trong lòng tràn ngập nỗi chua xót, cô ôm anh càng chặt hơn. Diệp Tĩnh Hiên mỉm cười, liếc qua cổ tay cô. Mấy ngày vừa qua cô không đeo vòng cao su nên nơi đó có vết sẹo mờ mờ.
Anh nói: “Em đừng làm tổn thương bản thân nữa. Không ai có thể gánh chịu thay em, ngay cả anh cũng không thể đau hộ em được. A Nguyễn, anh không lợi hại như vậy, việc anh có thể làm chỉ là không để em chịu ấm ức mà thôi.”

Hôm nay, trời nắng đẹp như ở tỉnh Nam. Diệp Tĩnh Hiên cõng Nguyễn Vi, đi chầm chậm về phía trước. Cô chợt có cảm giác quay về quá khứ. Ngẫm lại mới thấy, loáng một cái đã mười mấy năm trôi qua. Vào thời khắc này, bản thân cô chẳng còn gì tiếc nuối, bởi vì ít nhất trên đoạn đường này, hình bóng của hai người kề sát vào nhau.
Đáng tiếc, đường dài đến mấy cũng có tận cùng. Nguyễn Vi chợt nhìn thấy một người đang đứng ở hành lang phía xa xa. Dù chỉ thoáng qua, cô cũng nhận ra đó là Hạ Tiêu. Tuy nhiên, cô không mở miệng nhắc Diệp Tĩnh Hiên. Sau quá nhiều chuyện xảy ra, cô không nỡ phá vỡ giây phút ấm áp này.
Hạ Tiêu vội vàng đuổi theo bọn họ. Cô ta đã chờ gần một ngày một đêm, không ngờ cuối cùng lại đợi được cảnh Diệp Tĩnh Hiên cõng người khác về nhà. Vì quá đỗi kinh ngạc nên Hạ Tiêu không kịp suy nghĩ, cứ thế chặn đường Diệp Tĩnh Hiên. Tuy nhiên, anh coi như không nhìn thấy cô ta. Lập tức có người mời cô ta tránh sang một bên.
Hạ Tiêu không thể tưởng tượng sẽ có ngày Diệp Tĩnh Hiên cúi đầu, cam tâm tình nguyện cõng một người phụ nữ. Với tính cách và địa vị dưới một người, trên vạn người của anh trong Kính Lan Hội thì việc anh cõng Nguyễn Vi đúng là điều khó tin vô cùng.
Hạ Tiêu theo dõi bọn họ, nhất thời quên mất mình định nói chuyện gì với Diệp Tĩnh Hiên. Cô ta đứng ở ngoài sân, nhìn anh đưa Nguyễn Vi về phòng ngủ của mình. Anh đã một ngày một đêm không vào phòng nên cánh cửa tự khởi động chương trình bảo vệ bằng dấu vân tay. Diệp Tĩnh Hiên bảo Nguyễn Vi ấn ngón tay của mình vào.
Người phụ nữ nhợt nhạt như không bao giờ ra ngoài ánh sáng đó tỏ ra lưỡng lự, anh liền dỗ cô. Sau đó, Nguyễn Vi nửa tin nửa ngờ chạm tay vào, cánh cửa mở ra ngay tức thì.
Chứng kiến cảnh tượng này, chút hy vọng còn sót lại trong lòng Hạ Tiêu đã tan biến hoàn toàn. Kể từ ngày đi theo Diệp Tĩnh Hiên, cô ta đã biết luật lệ của nơi này. Không ai được phép vào phòng ngủ của anh ngoài đàn em thân tín nhất là Phương Thạnh và người chuyên dọn phòng. Người trong bang hội kể cả Hội trưởng muốn gặp Đại đường chủ, cũng đều được mời sang thư phòng.
Không chỉ mình Hạ Tiêu kinh ngạc, ngay cả Nguyễn Vi cũng bất ngờ: “Tại sao ở đây lại lưu dấu vân tay của em?”
“Em từng đến đây nên anh cho người quét và lưu lại.” Diệp Tĩnh Hiên thả cô xuống, dìu cô vào trong: “Lưu dấu vân tay để em tiện ra vào. Bởi vì phòng của anh là nơi an toàn nhất.”
Trước kia Hạ Tiêu không để ý, bây giờ cô ta mới chợt nhận ra, giọng nói của mình rất giống Nguyễn Vi. Cô ta nhớ tới một câu châm ngôn: Chúng ta nên quý trọng người trước mặt. Đáng buồn là cô ta ở trước mặt Diệp Tĩnh Hiên, nhưng lại không ở trong trái tim anh.
Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi đi vào phòng, Ma Nhĩ hớn hở chạy theo bọn họ. Nguyễn Vi bước rất chậm, làm Ma Nhĩ sốt ruột. Diệp Tĩnh Hiên vỗ đầu nó, ra hiệu nó hãy ngoan ngoãn. Nguyễn Vi cười, cúi xuống ôm Ma Nhĩ, cọ cọ cằm an ủi nó. Chú chó quả nhiên nằm xuống.
“Em cứ chiều làm nó sinh hư. Lần trước anh nhốt nó trong phòng mấy tiếng đồng hồ, nó liền gặm đồ tứ tung.”
Hạ Tiêu vẫn đứng ngoài sân, dán mắt vào bọn họ. Mỗi khi Nguyễn Vi ở đây, con người Diệp Tĩnh Hiên trở nên mềm mại hơn nhiều. Việc họ ở bên nhau khiến một nơi lạnh lẽo như Lan Phường cũng có hơi ấm của gia đình. Hạ Tiêu từ từ lùi lại phía sau. Trước kia cô ta cảm thấy, thà Diệp Tĩnh Hiên không để ý còn hơn là thỉnh thoảng anh đối xử tốt với cô ta. Anh là người buồn vui khó đoán nên càng cố tình đối xử tử tế, cô ta càng thấy bất an. Hôm nay cô ta mới hiểu, không phải anh không biết tỏ ra dịu dàng, mà là anh chẳng thèm bố thí cho cô ta.
Hóa ra yêu một người sẽ có thái độ khác hoàn toàn. Anh không nỡ ném Nguyễn Vi ra ngoài đường, không nỡ để cô quỳ ở góc phòng, không nỡ để cô ngủ ở sofa lạnh lẽo cả đêm.
Phương Thạnh bước tới đưa Hạ Tiêu ra ngoài. Cô ta không do dự, cũng không đòi ở lại, chỉ quay đầu liếc qua đôi nam nữ ở trong phòng.
Xét cho cùng, con người chỉ có hai loại, dựa vào số phận hoặc là bản thân. Kể từ giây phút đặt chân lên chiếc du thuyền bẩn thỉu đó, Hạ Tiêu đã biết rõ, trong cuộc đời này, cô ta chỉ có thể là loại người thứ hai.

Tựa hồ nhìn ra thái độ bất thường của cô ta, Phương Thạnh nói: “Tam ca đã dặn, sau này trừ khi có người đi đón cô, bằng không, cô không được phép tự động đến Lan Phường.”
“Nguyễn Vi vừa về, anh ấy đã lập tức muốn tôi biến mất.” Hạ Tiêu cất giọng đều đều. Trong lúc chờ ô tô chạy tới, cô ta dựa vào bờ tường, ánh mắt trở nên xa xăm: “Thật ra hôm nay là sinh nhật tôi nên tôi mới đến tìm anh ấy.”
Phương Thạnh lặng thinh. Khi ô tô chạy đến, anh ta đột nhiên mở miệng: “Cô chờ tôi một lát.”
Hạ Tiêu ngồi lên xe. Năm phút sau, Phương Thạnh từ bên trong đi ra ngoài, trên tay cầm một cái hộp nhỏ.
Hạ Tiêu nhìn anh ta bằng ánh mắt dò hỏi. Phương Thạnh ngồi vào ghế lái phụ rồi quay người đưa cái hộp cho cô ta. Bên trong là một chiếc bánh ga tô không kem trông rất bình thường.
Sau khi đưa bánh cho Hạ Tiêu, Phương Thạnh lại ngồi thẳng người, từ đầu đến cuối không nói một lời. Người của Kính Lan Hội đều biết giữ chừng mực, tài xế tập trung lái xe, chẳng mảy may quan tâm đến hành động của Phương Thạnh.
Trong ô tô đặc biệt yên tĩnh. Hạ Tiêu cầm cái hộp, tựa người vào cửa xe, vài phút sau mới hỏi anh ta: “Anh thích ăn bánh ga tô không kem à? Tôi thấy trong phòng anh có rất nhiều vỏ hộp.”
“Anh còn thích đồ gì nữa?”
“Phương Thạnh…”
Bất kể Hạ Tiêu nói gì, anh ta đều như không nghe thấy. Lúc xuống xe, Hạ Tiêu hạ giọng: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được bánh ga tô sinh nhật.”
Phương Thạnh khách sáo gật đầu, đáp lại: “Không phải ý của tôi, là Tam ca bảo tôi mang cho cô.”
Thì ra nói dối là bản năng của con người, ngay cả người như Phương Thạnh nói cũng rất trôi chảy. Hạ Tiêu nở nụ cười ngọt ngào với anh ta: “Nhờ anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến anh ấy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.