Đời Này Không Đổi Thay

Chương 3: Chương 1.2





Nguyễn Vi ngồi bệt xuống vệ đường. Có người đi đến hỏi cô có cần giúp đỡ nhưng bị bộ dạng của cô dọa chạy mất. Xung quanh rất đông người nhưng không thấy hình bóng quen thuộc đó.
Nguyễn Vi đã trải qua ba năm sống vật vờ như thế. Hoa tường vi nở bao nhiêu mùa, đến mái tóc của cô cũng đã dài, nhưng mỗi lần tưởng có tia hy vọng, kết cục chỉ là ảo giác mà thôi.
Mọi người xung quanh túm tụm, thảo luận xem có nên báo cảnh sát hay không: “Người phụ nữ này hình như bị điên hay sao ấy. Trên cổ tay cô ta có vết thương kìa.”
Lúc này, Nguyễn Vi mới phát hiện miếng băng dán rơi từ lúc nào. Cô liền ôm lấy cổ tay, đột nhiên cảm thấy bản thân nực cười.
Sau biến cố ở Phương Uyển, mọi người đều sợ cô bị điên. Nếu điên được thì tốt biết bao, cô sẽ chỉ nhớ mỗi chuyện bản thân yêu anh, cô có thể sống trong quá khứ và có thể… gả cho anh.
Nguyễn Vi thất thểu đứng dậy. Đồ trong túi xách rơi tung tóe khiến cô phải cúi xuống nhặt. Chân vô cùng đau nhức nên động tác trên tay này càng lộ rõ nhược điểm.
“Chắc là bị bạn trai đá rồi. Chân cô ta thế kia, người đàn ông nào thích cơ chứ? Chắc chắn đối phương đòi chia tay, cô ta không chịu nổi đây mà… Con người không nên đòi hỏi nhiều, cứ tìm một đối tượng cũng có khiếm khuyết là xong ngay.”
Nguyễn Vi nghiến răng lê chân quay về đường cũ. Không còn trò vui để xem, người qua đường nhanh chóng giải tán. Chiếc ô tô đỗ bên lề đường nổ máy, từ từ bám theo cô.

Buổi trưa, khi Nghiêm Thụy đến cửa hàng hoa, Nguyễn Vi đang cầm hộp cơm, nhét đầy thức ăn vào miệng. Anh liền đi tới vỗ vai cô: “Nguyễn Vi! Hãy nhìn anh, thả lỏng một chút.”
Nguyễn Vi vẫn xúc cơm vào miệng, ánh mắt vô hồn. Nhận ra điều bất thường, Nghiêm Thụy không ngừng gọi tên cô. Cuối cùng, cô cũng bừng tỉnh, một lúc sau mới thở phào: “Em… Có phải em lại lên cơn rồi không?”
Hồi mới đến thành phố Mộc, tuần nào cô cũng phải đi điều trị tâm lý. Biến cố ở Phương Uyển khiến cô mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, lúc lên cơn thường khó tập trung tinh thần, dần dần phát triển sang khuynh hướng tự ngược đãi bản thân. Cùng sống dưới một mái nhà nên cô không thể giấu diếm Nghiêm Thụy. Cuối cùng, nhờ sự chăm sóc của anh, cô mới từng bước thoát khỏi bóng đen quá khứ, không cần dựa vào điều trị tâm lý nữa.
Ba năm qua, không ít người nói Nghiêm Thụy thích cô. Nhưng Nguyễn Vi không hiểu mình có gì đáng để anh thích. Hồi mới gặp, cô giống một người điên, bề ngoài có vẻ đáng thương, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi. Thậm chí ban đêm, cô còn cầm dao rạch da mình.
Cô tưởng Nghiêm Thụy sẽ tống cổ mình ra khỏi cửa. Đây cũng là lẽ thường tình, anh chỉ cho thuê nhà, không ngờ gặp phải người bị bệnh thần kinh. Nhưng anh tỏ ra hết sức dịu dàng và ân cần, cuối cùng còn chủ động giúp cô tìm bác sĩ tâm lý.
Ban đầu, có lẽ xuất phát từ phong độ của người đàn ông có giáo dục nên anh mới chăm sóc cô, không nhẫn tâm để một người phụ nữ bệnh tật, yếu ớt lang thang ở bên ngoài. Cho tới bây giờ, Nguyễn Vi vẫn không hiểu rõ nguyên nhân, cũng không dám nhắc tới.
Mặc dù thấy cô ôm cổ tay nhưng Nghiêm Thụy không hề đả động tới. Cô khỏi bệnh đã lâu, trừ khi chịu sự đả kích nào đó, bằng không, cô sẽ không đau đớn như vậy. Biết những lúc như thế này không thể ép cô, nên anh đi pha cốc trà sữa cho cô, đồng thời bảo hai hôm nay không có tiết, có thể ở bên cô.
“Hay là chúng ta đi du lịch? Thời điểm này, sinh viên đều tổ chức du xuân. Em muốn đi đâu, ngày mai anh sẽ dẫn em đi.” Nghiêm Thụy cất giọng ôn hòa, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
Nguyễn Vi ngẩng đầu nhìn anh. Hôm nay anh mặc sơ mi kẻ ca – rô, vì vừa đi làm về nên vẫn đeo kính trắng. Trong lòng rất áy náy, cô uống một ngụm trà, do dự vài giây rồi lên tiếng: “Anh cứ về trước đi. Tối này em không về, anh nhớ khóa chặt cửa. Nếu nhận được thứ đề tên em thì hãy vứt đi.”
“Sao thế?” Nghiêm Thụy hơi ngạc nhiên.
Cô lắc đầu, không chịu giải thích. Thấy cô cứ như vậy cũng không ổn, Nghiêm Thụy kéo cô đi uống trà chiều. Cô đành đi theo anh.
Vừa ra ngoài cửa, chân lại bắt đầu co rút, cô đau đến mức không đứng vững. Nghiêm Thụy giơ tay nhưng cô không cho đỡ. Biết tính cố chấp của cô, anh đành thôi, cuối cùng ôm vai để cô tựa vào người mình: “Xe đỗ ở đằng kia.”
Hai người vừa đi qua siêu thị nhỏ ở bên canh. Nguyễn Vi chợt linh cảm điều bất thường. Cô liền giơ tay đẩy mạnh người Nghiêm Thụy. Tiếp theo là tiếng súng nổ, cửa kính sau lưng họ bị bắn trúng. Nơi trúng đạn cách Nghiêm Thụy chỉ một bước chân. Đường phố trở nên hỗn loạn. Nghiêm Thụy định kéo Nguyễn Vi chạy đi nhưng cô giằng khỏi tay anh, nhìn sang bên kia đường tìm kiếm. Quả nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông từ chiếc xe ô tô màu đen bước xuống. Nguyễn Vi run rẩy, ngồi xổm xuống đất, không rời mắt khỏi người đàn ông đó. Cho đến khi nhìn rõ, cô phát hiện đó không phải là Diệp Tĩnh Hiên.
Đã có người báo cảnh sát. Nghiêm Thụy giục cô rời đi, người ở trong siêu thị la hét, ngồi sụp xuống đất. Tất cả trở nên hỗn loạn trong giây lát.
Nguyễn Vi nhìn chằm chằm người đàn ông, cảm thấy hơi quen. Cho đến khi đối phương tiến lại gần, cô mới nhớ ra, anh ta là một trong những đàn em của Diệp Tĩnh Hiên năm xưa, tên Phương Thạnh.
Phương Thạnh cúi đầu chào cô: “Chị Vi!”

“Anh ấy…” Nguyễn Vi lắp bắp hồi lâu nhưng không thể thốt ra lời, viền mắt đỏ hoe.
“Hôm nay tôi đến thăm chị Vi. Năm xưa Tam ca từng tuyên bố, ai dám động đến chị Vi, sẽ không đi nổi hai bước.” Phương Thạnh nói một câu đầy ẩn ý, mắt liếc qua Nghiêm Thụy.
Anh ta là người may mắn thoát chết trong vụ Phương Uyển. Nguyễn Vi biết anh ta hận mình nhưng dường như không có ý trả thù.
“Anh… Xin anh hãy nói cho tôi biết… Có phải anh ấy vẫn còn sống không?”
Phương Thạnh cung kính đứng đó, sắc mặt không đổi: “Năm xưa chị Vi ở gần Tam ca nhất, chắc phải biết rõ hơn tôi chứ.”
Nguyễn Vi như bị siết chặt cổ họng, không thể thốt ra lời. Phương Thạnh chợt đổi giọng, an ủi cô: “Có bọn tôi ở đây, sẽ không ai có thể làm tổn thương chị.”
Nghe ra ý tứ trong câu nói của anh ta, Nguyễn Vi định hỏi thêm nhưng tiếng còi hụ xe cảnh sát mỗi lúc một gần. Phương Thạnh lập tức quay về ô tô, nhanh chóng rời đi. Hiện trường chỉ còn lại viên đạn đến bất thình lình và những mảnh kính vỡ rơi trên mặt đất. Nguyễn Vi không thể tiếp tục gắng gượng, liền bất tỉnh nhân sự.
Nguyễn Vi được Nghiêm Thụy đưa đến bệnh viện. Nhưng vừa tới phòng cấp cứu, cô liền tỉnh lại, sống chết không chịu ở bệnh viện mà bảo anh đưa đi lánh nạn.
Không rõ cô đang trốn tránh điều gì, nhưng Nghiêm Thụy biết, người đàn ông hôm nay không phải hạng bình thường. Do đó, anh không hỏi nhiều, tìm một khách sạn, nghỉ ngơi qua đêm nay trước.
Tâm trạng của Nguyễn Vi đã dần ổn định nhưng sắc mặt vẫn rất tiều tụy. Nghiêm Thụy hỏi gì, cô cũng không chịu nói. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô bắt đầu lo lắng: “Em xin lỗi, đều do em cả. Anh đi cùng em, chỉ e sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.”
Nghiêm Thụy cười. Sự cố xảy ra hôm nay đúng là đáng sợ, anh chưa từng trải qua bao giờ. Anh ngồi xuống sofa cạnh cô, hỏi nhỏ: “Rốt cuộc em đã gặp chuyện gì trong quá khứ? Hãy nói cho anh biết đi!”
Trước kia, Nguyễn Vi đã kể sơ qua cảnh ngộ của mình. Nhưng cô chỉ nói, người yêu thanh mai trúc mã qua đời ngay trước khi kết hôn, cô không thoát khỏi ám ảnh của quá khứ nên mắc bệnh về tâm lý. Đây là câu chuyện bi thương nhưng hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, mấy ngày nay, người của Kính Lan Phường rõ ràng đã tìm ra cô và có thể âm thầm giải quyết cô bất cứ lúc nào.
Bây giờ còn không nói thật, ngộ nhỡ liên lụy đến Nghiêm Thụy, có chết cô cũng không thể chuộc tội. Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng: “Là em hại chết anh ấy. Thật ra, em không phải là người như anh nghĩ. Em rất đê tiện, lợi dụng anh ấy xong còn khiến anh ấy thiệt mạng…”
Nghiêm Thụy lên tiếng an ủi, Nguyễn Vi tiếp tục giải thích: “Anh ấy là xã hội đen. Chắc anh từng nghe qua về Kính Lan Hội rồi chứ? Anh ấy bị em hại chết nên bọn họ muốn tìm em trả thù. Nghiêm Thụy, những chuyện này khác hoàn toàn cuộc sống của anh, em không thể liên lụy đến anh.”
Kính Lan Hội là tổ chức hắc đạo có nguồn gốc từ xa xưa, được truyền qua bao đời. Cho đến đời chủ nhân trước là Hoa tiên sinh, nó đã trở thành bá chủ của giới xã hội đen, có cơ sở ở khắp nơi. Hội trưởng và những nhân vật chủ chốt nhất của tổ chức sống tại khu Lan Phường ở thành phố Mộc.
Nghe nói chuyện này có liên quan đến Kính Lan Hội, Nghiêm Thụy ban đầu tỏ ra kinh ngạc nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh. Anh tựa hồ suy nghĩ xem lời nói của cô có bao nhiêu phân chân thực. Nguyễn Vi sốt ruột, bảo anh mau rời đi. Chỉ cần không ở bên cô là được an toàn.
Tuy nhiên, Nghiêm Thụy không còn ở độ tuổi manh động. Anh tỉnh táo hơn cô nhiều, không ngừng an ủi cô, có lẽ đây chỉ là sự cố ngẫu nhiên. Sau đó, anh ép cô đi ngủ.

Nguyễn Vi nằm xuống giường, anh liền chỉnh ánh sáng tối một chút. Cô đột nhiên ôm chặt chiếc gối bên cạnh, tựa như tìm kiếm cảm giác an toàn. Cô định mở miệng nhưng Nghiêm Thụy làm động tác “Suỵt”, không cho cô lên tiếng. Sau đó, anh cúi người, nhẹ nhàng ôm cô: “Đây chỉ là cơn ác mộng. Anh và em, cả cửa hàng hoa và nhà chúng ta mới là chân thực.”
Giọng nói của anh vô cùng dễ nghe, khiến cô chợt nhớ tới bức ảnh từng được xem. Đó là hình ảnh mặt biển buổi sáng sớm, trên ngọn hải đăng phía xa xa chỉ có một đốm sáng. Đốm sáng tựa như sự dịu dàng của Nghiêm Thụy rọi vào cuộc đời cô.
Trong lòng đau xót khôn nguôi, Nguyễn Vi lắc đầu: “Em tận mắt chứng kiến anh ấy bị bắn. Cảnh tượng đó…. Nếu không phải do em truyền tin, anh ấy sẽ không chết.” Cô nhìn vào mắt Nghiêm Thụy: “Em sẽ bị ám ảnh suốt đời. Em không giống những người anh gặp mỗi ngày, em cũng không đáng được rủ lòng thương.”
Cuộc sống của Nghiêm Thụy vốn theo một quỹ đạo nhất định. Trong tương lai, có lẽ anh sẽ cưới một người vợ hiền hậu, sống bình yên đến hết cuộc đời. Ai bảo anh cưu mang cô gái tâm lý có vấn đề này, ai bảo anh không đành lòng? Sự xuất hiện đột ngột của Nguyễn Vi khiến cuộc sống của anh bị đảo lộn hoàn toàn. Nhưng có những chuyện một khi đã hồ đồ thì rất khó quay đầu.
“Tất nhiên em không giống bọn họ rồi.” Nghiêm Thụy thở dài, buông tay để cô nghỉ ngơi. Anh không dám rời đi mà kéo ghế ngồi cạnh. Nguyễn Vi nhắm mắt một lúc vẫn không ngủ nổi. Chợt nhớ bữa tối hai người hầu như chưa ăn gì, anh hỏi cô có đói không.
Nguyễn Vi ngẫm nghĩ rồi trả lời anh: “Anh mua giúp em chai trà sữa.”
“Được.”
Sau khi Nghiêm Thụy rời đi, cô liền xuống giường, đến bên cửa sổ, dõi theo hình bóng anh cho đến khi anh đi vào cửa hàng tạp hóa ở cuối phố. Sau đó, cô nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Cô vốn định một mình rời đi để không liên lụy tới Nghiêm Thụy. Nhưng sự việc xảy ra đột ngột, cô không kịp mang hành lý nên đành mạo hiểm về nhà một chuyến.
Nguyễn Vi thở hắt ra, vội vàng tìm kiếm chìa khóa, một giây cũng không dám chậm trễ. Khó khăn lắm mới mở được cửa, trong nhà tối om, cô lần mò công tắc điện. Ngọn đèn vừa bật sáng, chiếc chìa khóa trong tay Nguyễn Vi liền rơi xuống đất.
Một người đang ngồi ở sofa quay lưng về phía cửa ra vào. Người đó dường như đã đợi trong bóng tối một lúc lâu. Nghe thấy tiếng động, anh cũng không quay đầu ra.
Vào thời khắc này, Nguyễn Vi bỗng trở nên bình tĩnh. Cô lê từng bước chậm chạp về phía trước. Đường nét của người đàn ông đang ngồi ở kia đã khắc sâu trong tâm trí và giấc mơ của cô, suốt đời không thể nào quên. Cô lấy hết dũng khí, thốt ra hai từ khiến lồng ngực dội từng cơn đau buốt: “Tĩnh Hiên….”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.