Đời Này Kiếp Này

Chương 17



“Thủ Thủ hôm nay đi rồi.”

Đợi một lúc, trong điện thoại vẫn không có tiếng trả lời, Diệp Thận Khoan lại nói: “Tôi vốn dĩ còn trông chờ cậu sẽ đuổi theo đến sân bay cơ đấy. Trước đây tôi cảm thấy tôi đủ khờ dại rồi, bây giờ thì đã có cậu làm đệm cho tôi.”

Kỷ Nam Phương trầm lặng 1 lúc, bật cười: “Thế à? Tôi lại thấy cậu ngốc hơn tôi đấy.”

Diệp Thận Khoan cũng cười, nhưng chỉ cười 1 cái rồi nói: “Ngày tháng rồi sẽ qua, Nam Phương à, quên đi thôi.”

Gác điện thoại rồi, Kỷ Nam Phương chỉ cảm thấy Diệp Thận Khoan thật sự khờ dại hơn anh, bởi lẽ trước đó cậu ta đã nói rõ ràng rằng: “Trước đây tôi cứ nghĩ rằng việc dễ nhất trên đời này, chính là lãng quên. Sau này tôi mới hiểu ra, thì ra lãng quên mới là việc khó nhất trên đời.”

Bản thân cậu ta đã không làm được, tại sao vẫn còn cố làm?

Kỷ Nam Phương không về nhà, mà anh trở về khu chung cư. Thực ra từ lúc Thủ Thủ đi, anh cũng không hề về lại nơi đó, dường như có chút sợ sệt, lúc nào cũng cảm thấy như cô vẫn còn ở nơi đây, bản thân anh vẫn còn nhìn thấy bóng hình cô. Thực ra trong căn nhà trống trải, vẫn sạch sẽ không bụi bặm như trước kia, bình hoa đã thay bó hoa tươi khác, quản lý tòa nhà làm đâu ra đấy gần như luôn khiến nơi này vĩnh viễn trong trạng thái sạch sẽ ngăn nắp. Anh đứng ở cửa phòng khách nhìn một vòng, dường như thở phào, chẳng hề có bất kỳ vết tích nào, anh nghĩ tương lai nếu như không được nữa thì thay đổi một loạt nội thất trong nhà vậy, hoặc sửa sang lại toàn bộ, nhưng lúc này đây anh chỉ cảm thấy uể oải.

Anh đi tắm, kết quả vì quá mệt, nước ấm lại dễ chịu thoải mái, cuối cùng đánh một giấc trong bồn tắm. Lúc sực tỉnh thì nước đã nguội lạnh, lạnh đến nỗi anh phát run, bật dậy thay nước ấm hơn, sấy tóc rồi về phòng ngủ.

Anh do dự chốc lát, cuối cùng ngồi xuống bên giường. Anh ngồi xuống nhẹ nhàng, hình như sợ mình sẽ kinh động 1 cái gì đó.

Khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày đó, anh từng hàng đêm ngồi ở đây, dè dặt từng li từng tí, sợ cô sẽ khóc mà tỉnh lúc nửa đêm.

Những lần cô khóc rất nhiều, khiến lòng anh quay quắt, trọn vẹn từng đêm một ấy, anh vẫn tưởng, mình ích kỷ giữ cô ấy, hay là buông tay đi thôi, để cô đi tìm hạnh phúc.

Chiếc giường mặc dù to, nhưng không mềm lắm, Thủ Thủ từng nói không thích chiếc giường nay, mỗi lời cô nói, vậy mà anh rất nhớ. Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, ngoài ô cửa sổ là khung trời âm u, mưa xào xạc đáp xuống, nhưng cách ô cửa kính dầy 2 lớp, tiếng mưa không vọng được vào.

Hút xong điếu thuốc, càng thêm cảm giác chẳng có việc gì làm, anh nằm lại trên giường, trên gối lại phảng phất một mùi hương, là mùi thuốc tẩy, anh gắng gượng bản thân nhắm mắt ngủ, nhưng chỉ ngủ được một chốc một lát đã trở mình.

Anh bật dậy, quyết đi ra ngoài ăn tối, thế nên mở cánh cửa tủ quần áo, tìm quần áo trong khi tư tưởng vẫn để đâu đâu. Có vài bộ vừa được tiệm giặt là đem đến, quản gia sắp xếp gọn gàng, phân loại rồi treo lên. Từng hàng áo sơ mi, vest, áo khoác ngắn dài, lễ phục, lại mở thêm một cánh cửa tủ nữa, nhưng đều không phải.

Anh mở ngăn tủ nhỏ, quần tây và cà vạt được treo ngay ngắn. Từng ngăn từng ngăn toàn là kẹp cà-vạt, gấu tay áo và phù hiệu, nhìn thì trăm thứ bà giằng, nhưng lại không hề có thứ anh cần tìm.

Anh mở ra cánh cửa tủ cuối cùng, ô tủ ấy treo áo ngủ. Tủ khóa dưới hơi rít, anh mạnh tay mới kéo ra được. Thì ra là ở đây. Bộ áo ngủ hình gấu kẻ caro màu xanh da trời mát rượi, trên cổ có thêu 3 chữ nhỏ xíu YSS. Lúc còn học ở trường nội trú cô có thói quen, đó là tất cả quần áo, bao gồm cả đồ lót đều thêu chữ cái viết tắt tên mình lên, sau này tất cả các bộ quần áo của cô, đều có thêu 3 chữ cái đó. Cô ở đây chỉ vài ngày, cũng không để lại thứ gì, chỉ có bộ quần áo này lúc đó gửi đi giặt là, đến khi tiệm giặt là gửi lại, cô đã đi mất rồi.

Anh nhìn bộ áo ngủ, cầm lên xem, dưới bộ quần áo còn đặt một chiếc khăn. Hoa văn trắng trên nền đen, đẹp vô cùng, bao nhiêu năm rồi, mà không hề phai màu. Bởi vì tơ tằm rất khó nhuộm, thế nên lúc đó anh đã xem qua rất nhiều tư liệu, cũng từng thử rất nhiều cách. Sau cùng phải gọi điện cho giáo sư hướng dẫn luận án thạc sĩ của mình, giáo sư chỉ cho anh không ít phương pháp, sau cùng thành phẩm được nhuộm đẹp mỹ mãn, như thể là màu in. Anh không muốn đến xưởng chế bản thế nên đã tự mình làm.

Anh vẫn còn nhớ, đính hôn với Thủ Thủ xong lúc đó là đầu xuân, hoa đào ngoài cửa sổ vừa bung nở, cả cây đỏ thắm. Anh ngồi bên cửa sổ vẽ mẫu, một trái tim, lại thêm một trái tim, vẽ lên vô số những hình trái tim. Nếu như vẽ không được đẹp, anh sẽ vò đi vẽ lại từ đầu, lại vẽ lại từ đầu.

Bao năm rồi, xưa nay anh còn chưa từng chuyên tâm đến thế, trong lòng chỉ đang nghĩ, nếu như anh tặng cô, cô nhất định sẽ hiểu.

Anh khom người trước ngăn tủ rất lâu, đến nỗi đầu gối dần dần mỏi nhừ, đứng không còn vững.

Vết nứt ở xương chân, dường như cũng như vết cứa trong tim anh, bao lâu rồi, cho đến bao lâu rồi, vẫn âm ỉ nhói đau.

Qua một lúc, anh tìm túi giấy, qua quýt nhét bộ quần áo cùng chiếc khăn vào, anh xách túi giấy qua phòng bếp, nhồi tất cả vào thùng rác.

Anh dựa mình bên kệ bếp, lại châm thêm một điếu thuốc, ai mà biết vừa rít hơi đầu tiên đã sặc, ho đến không ngừng, đành dập đầu thuốc. Anh lại ngồi xuống mở nắp thùng rác, vừa ho vừa lấy túi giấy ban nãy ra, anh lôi bộ quần áo đã nhăn nhúm dúm dó cùng chiếc khăn ra.

Anh về phòng ngủ, cẩn thận trải phẳng áo ngủ lên giường, khăn quàng cổ cũng vuốt cho phẳng phiu, đầu ngón tay dường như còn cảm nhận được sự mềm mại, giống với hương thơm có vị ngọt dịu từ cô. Anh ngồi một lúc, cuối cùng lấy áo ngủ của chính mình ra, anh lồng chiếc áo ấy bên ngoài bộ áo ngủ hình gấu kẻ ca rô kia, rồi lấy cả chiếc khăn đặt xen giữa 2 bộ quần áo, bởi vì, mỗi một trái tim trên đó, đều là tự tay anh vẽ lên.

Anh biết hành động này hoàn toàn vô nghĩa, nhưng 2 bộ quần áo lồng vào nhau, dường như 1 người đang ôm trọn lấy một người, thân thiết không khoảng cách, thực ra bởi vì cô không thích nên anh hình như chưa từng được ôm cô như thế.

Hai năm trước, toàn quốc công chiếu BrokebackMountaincủa Lý An, trong nước không xem được, vừa hay anh có việc đến Hồng Kông, thế là cô cũng đi theo, chỉ để xem bộ phim ấy.

Lúc phim chiếu đoạn Ennis ôm chiếc áo của Jack, cô khóc đến nức nở, anh đưa khăn giấy cho cô, chỉ cảm thấy rõ tức cười: “Đến nỗi thế không?” Cô lau đôi mắt đã khóc đến đỏ quạnh, hung hăng trợn mắt với anh: “Anh thì hiểu cái gì?”

Thực ra anh hiểu chứ, dù cho cô vĩnh viễn cũng sẽ không tin việc anh hiểu.

Bởi vì hết cách, thế nên chỉ đành dùng đến cách này, hèn mọn như thế, dè dặt như thế, dường như 2 con người luôn ở bên nhau, dường như 2 con người đã thật sự ở bên nhau. Cũng như những tưởng niệm tuyệt vọng, thực ra vốn dĩ đã là những tham vọng không thể nào đạt được.

Đời này kiếp này, mãi không biệt ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.