Đời Này Kiếp Này

Chương 7



Buổi tối có bữa cơm gia đình nho nhỏ, rất nhiều khách khứa, đều là người quen thân nhiều đời, đến mừng thọ ông ngoại cô

Thủ Thủ không nghĩ Kỷ Nam Phương cũng tới, anh đưa mẹ anh đến, mẹ anh vừa nhìn thấy cô đã vui mừng: “Ôi, Thủ Thủ con bé càng lớn càng xinh đẹp này.”

Cô lên tiếng: “Chào dì Trần ạ.” rồi cũng gọi: “Chào anh Ba.”

Sau đó nhân lúc trưởng bối đang nói chuyện, cô tiện thể chuồn đi. Kỷ Nam Phương lại cũng theo cô ra ngoài, cô có chút tức tối, bỗng nhiên xoay người lại: “Anh theo em làm cái gì?”

Điệu bộ cô lúc tức giận rất thú vị, giống lúc còn nhỏ tranh cãi với anh lại cãi thua, thực ra cũng chỉ là mạnh đầu miệng. Anh đành cười: “Mấy ngày nữa anh mời em ăn cơm nhé, đi ăn bào ngư được không?”

Chỉ một câu như thế, cô đã buông lòng nhẹ nhõm. Xem ra hôm đó anh thật sự say rồi, thế nên mới nhất thời hồ đồ. Thôi bỏ qua đi, xét tình nghĩa anh em bao nhiêu năm qua, cô tha thứ cho anh vậy.

Cô liền mừng rỡ nói: “Không được, anh mời khách ăn cái gì mà bào ngư chứ, nghe đã ngấy rồi, em muốn ăn lẩu Nghi Mông.”

Bữa cơm này chung quy vẫn chưa được ăn, bởi vì đợt cuối năm, đài truyền hình vô cùng nhiều việc, ai nấy đều hận mình không có đủ ba đầu sáu tay, Thủ Thủ mặc dù là thực tập sinh, nhưng cô cực kỳ chịu khó, lại không làm cao, đến chủ nhiệm cũng nhìn cô bằng con mắt khác, thế nên nhiệm vụ công việc tương ứng cũng dần dần tăng thêm. Mà Kỷ Nam Phương trước nay thoắt ẩn thoắt hiện là thế, Thủ Thủ một khoảng thời gian không gặp anh, sớm quên béng mất chuyện này rồi.

Những ngày này gặp phải một chương trình, cả tổ chuyên mục bận rộn đến choáng váng mặt mày, đã gần 8 giờ tối mà còn chưa được ăn cơm. Công việc đã cận kề giai đoạn chót, Đường Đường cùng tổ với cô vươn lưng mệt mỏi: “Trời ạ, may mà sắp xong rồi, tớ đói đến nỗi ảo giác……..hình như ngửi thấy mùi thơm của bánh ga tô đây này.”

Thủ Thủ vốn không cảm thấy gì, nghe cô ấy nói câu này, dạ dầy quặn lên co thắt đau âm ỉ. Đúng là đói rồi, cô cũng có chút ảo giác, trong bầu không khí dường như thật sự có mùi bánh kem. Hai người đang ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cửa, cửa vốn không đóng, quay đầu ra nhìn, hóa ra là bảo vệ.

Đỡ một hộp bánh ga tô rất to bước vào, anh bảo vệ đẹp trai tít mắt cười nói: “Tiệm bánh kem gửi đến, theo quy định không được vào, thế nên tôi cầm giúp lên, Diệp tiểu thư, thì ra hôm nay là sinh nhật cô à, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

Đường Đường trước tiên lớn tiếng gào thét, Thủ Thủ cũng ngẩn ra: “Tôi…..quên mất.” Đường Đường nói: “Thật là, bản thân cậu còn quên được!” Thực ra người trong nhà quen lấy lịch âm làm ngày sinh nhật cô, thế nên chính cô cũng quên cả ngày sinh nhật lịch dương của mình.

Đường Đường nhận lấy bánh kem, Thủ Thủ cười đánh tiếng với đồng nghiệp: “Nào nào! Ăn bánh kem nào!”

“Trời ạ, tiểu Diệp hôm nay sinh nhật chẳng nói tiếng nào.”

“Cheese Cake của Kempinski nhé, ôi, người đặt bánh có lòng thật đấy!”

Hi hi ha ha trở nên náo nhiệt, mọi người đều bỏ công việc đấy, vây chung quanh Thủ Thủ, giúp cô châm nến, để cô ước nguyện. Có đồng nghiệp tắt đèn, ánh nến chút sắc hồng mỏng manh, nhảy múa mông lung, phản trên khuôn mặt Thủ Thủ. Thủ Thủ đột nhiên có chút buồn, có lẽ bởi tình cảnh này, dường như đã từng trải qua.

Chỉ có Dịch Trường Ninh tổ chức ngày sinh nhật theo dương lịch với cô, năm ngoái cũng ngày này, Dịch Trường Ninh bận tăng ca, cô gọi điện thoại cho anh, anh “ôi” một tiếng nói: “Anh quên mất.”

Lần trước cô quên sinh nhật anh, cô từng rất chột dạ nói: “Hay là, lần sau anh cũng quên sinh nhật em vậy nhé.”

Anh liếc xéo: “Anh vĩnh viễn không quên được sinh nhật em đâu.”

Kết quả anh lại quên thật cơ đấy, cô sầu não xấp xỉ đến cả một buổi, cho đến khi về đến ký túc xá, mới nhìn thấy một bó hoa súng màu xanh tím thật là to, còn cả bánh kem sinh nhật. Thì ra anh chỉ đùa cô, anh vốn đâu có quên.

Cả gian ký túc nhìn thấy bó hoa súng vận chuyển đường hàng không đến ấy đều hít hà, hàm ý nói: “Người đàn ông này thật lãng mạn quá! Người khác bình thường ghê lắm thì tặng hoa hồng, anh ta lại tặng hoa súng.”

Thư Hi Viên nhìn thấy bánh kem đã thèm rò dãi: “Là kem cả đấy, không ăn ngay sẽ chảy mất!”

Quan Hạ phẩy tay, giúp Thủ Thủ nói lời: “Ăn nào! Ăn nào! Mau lên!”

Mọi người cười nói vui vẻ, đốt xong nến cho Thủ Thủ ước.

Lúc đó đã ước gì nhỉ?

Dịch Trường Ninh, hy vọng anh vĩnh viễn hạnh phúc thế nhé.

Thật ngớ ngẩn quá đi, đời này nào có cái gọi là vĩnh viễn, hạnh phúc chỉ là pháo hoa trời đêm, trong chốc lát mà có biết bao nhiêu lần đổi thay, nở rộ đẹp đẽ lóa mắt, chớp mắt là lụi đi, cũng chẳng còn nhìn thấy nữa.

Dịch Trường Ninh lần đầu tiên tặng cô hoa, cũng là bông súng.

Ngày đó anh mời cô ăn lẩu cá xong, hôm sau Dịch Trường Ninh lại gọi điện cho cô, hẹn cô ăn cơm, cô nói: “Các anh chị vẫn chưa về mà.”

Anh nói: “Anh biết.” Ngừng một chốc lại bảo: “Thực ra anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta gặp rồi nói nhé.”

Thủ Thủ cảm thấy rất kì lạ, không rõ là chuyện gì nhỉ, thế nên đến chỗ hẹn rất đúng giờ, kết quả anh tặng cô một bó hoa súng.

Cô thoải mái “à” nhẹ một tiếng, vừa mừng vừa sợ. Hoa súng phảng phất còn đẫm hạt sương mát lạnh từ ao hồ, vừa vặn hé nở, còn có búp sen đỏ tía xen kẽ, lá xanh ngát tản ra như ý, nhưng mà lòng bàn tay to nhỏ, phảng phất như túm lấy chút mùa hạ ngào ngạt xanh mượt.

Cô không phải chưa từng nhận hoa, lúc ở nước ngoài có bạn nam tặng cô một bó to hoa hướng dương, vàng rực rỡ, chói lọi đến đau cả mắt. Về nước rồi cũng có người tặng hoa hồng, 99 bông, bình thường đến không chịu được, lại không may bị Diệp Thận Khoan nhìn thấy, trêu chọc nói đúng là nhà họ Diệp có gái hoa đương nở

(*chú: câu gốc là Họ Dương có gái hoa đương nở-trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, ở đây tức là nhà họ Diệp có Thủ Thủ đang là con gái tầm mới lớn)

Nhưng chưa có ai từng tặng cô bông súng.

Trong lòng có mảy may mừng thầm, tựa như gió vừa lay động, chú ếch mọp trên lá sen nhảy vọt xuống hồ, tóe lên chút sóng lăn tăn

Cô rất thích, ngắm nghía mãi, nói: “Hoa này không giống như hoa mua ở tiệm.”

Không có giấy kiếng giấy lót bọc gói, cũng không có lá nhỏ xinh cắm kèm, chỉ là mấy lớp lá sen, bó hoa tùy ý như thế, hình như là tiện tay ngắt xuống, khiến cô nghĩ đến chậu tráng men cực lớn, mùa hè trong sân vườn dưới bóng cây hòe tĩnh mịch, bèo xanh phiêu diêu, mà cô còn rất nhỏ, nhón chân, xem ông nội cho cá ăn. Một hai chú cá đỏ thắm, khoan thai phác ra ngọc đen tựa nước, là mảy may kí ức mát rượi từ thời thơ ấu.

Anh nói: “Không phải hoa mua ở tiệm đâu, là trong sân nhà anh có một cái hồ, trồng đầy hoa súng, hôm nay vừa nở một ít, anh sáng sớm ngắt lấy, rồi để ở văn phòng, vẩy nước cả nửa ngày, chỉ muốn tặng cho em.”

Lội sông ngắt hoa sen,

đầm lan cỏ thơm ngát,

hái rồi biết tặng cho ai,

người muốn tặng đang ở nơi xa rồi.

Lời hàm súc như thế, lại động lòng như thế. Cô xưa nay chưa từng nghĩ thì ra người xuất thân ngành kỹ thuật cũng có thể lãng mạn thế này, chính như cô xưa nay chưa từng nghĩ anh gặp mặt đến lần thứ 2 đã bày tỏ.

Anh từng tốt với cô là thế, anh từng yêu cô là thế.

Cô ngân ngấn nước mắt thổi tắt nến.

Đồng nghiệp vỗ tay, mỗi người chia một đĩa bánh kem, Đường Đường nhăn mặt làm trò hề trêu cô, vụng trộm hỏi: “Là bạn trai tặng đúng không?”

Tay cô hơi run rẩy, trên mặt lại cười, Cheese Cake của Kempinski, cô luôn rất thích, cô thỉnh thoảng không về nhà ngủ lại ký túc xá trường, anh thế nào cũng nhớ bảo tài xế đi mua giúp cô, gửi đến tận ký túc.

Rõ ràng là sợ cô buổi tối đói sẽ đau dạ dày, anh lại vẫn cứ nói: “Anh phải tăng ca bụng đói lắm rồi, muốn đi ăn, tiện mua cho em một phần.”

Con gái trong ký túc xá người người chia nhau, người người gào thét: “Bảo Dịch Trường Ninh chịu trách nhiệm đi, chúng tớ đều béo phì cả rồi đây này.”

Lúc đó cô vẫn có chút mũm mĩm như trẻ con, lúc soi gương luôn thấy chán nản, lên hình không hề ăn ảnh chút nào. Ăn ảnh phải là kiểu mặt nhỏ, cỡ lòng bàn tay mới hợp cơ.

Nói cho anh nghe, anh trái phải quan sát rất lâu, mới gật gật đầu: “Phải thêm chút da chút thịt nữa mới đẹp, đẹp nhất là thành lợn con luôn.”

Cô tức lắm, nhảy bổ đến đánh anh, anh vừa cúi đầu đã hôn được cô, anh nói: “Như thế mới không có người cướp em khỏi anh.” Nụ hôn ấy ngọt ngào lắm, ngọt hơn bất kì kẹo bánh nào trên đời này.

Anh đã rời bỏ cô rồi, thế nhưng, anh vẫn nhớ sinh nhật cô, còn tặng cô bánh kem.

Cô rất điềm tĩnh về chỗ ngồi của mình, đặt đĩa giấy xuống mở trình duyệt lên, nhảy ra là đoạn flash chào mừng quen thuộc, sau đó ngẩn một lúc rất lâu, mới ấn chuột vào BBS.

Bất ngờ vô cùng, lại không hề nghe thấy tiếng hệ thống thông báo từ chối, rất nhanh, hoặc có lẽ chỉ 1 giậy, hoặc có lẽ một giây cũng chưa đến, màn hình BBS vừa quen thuộc mà lại xa lạ đã hiện ra.

Tựa như cả thế giới đánh rơi đang rền vang lao đến, tất thảy đột ngột như thế, cô không biết chuyện gì đang xảy ra thế này, chỉ cho rằng bản thân mình đời này đã bị chặn ngay từ trang chủ, nhưng lại kì tích mở được ra diễn đàn—-cô vừa mới ước xong cơ mà, lẽ nào thật sự linh nghiệm ư? Cô bất động đến vài giây, sau đó nghĩ ra, vội vàng tìm kiếm một lượt danh sách đang online của diễn đàn, lại không nhìn thấy “Lệnh Hồ Xung”, bởi vì cô quen gọi anh là đại sự huynh, thế nên anh tự đăng ký một nickname cho mình, đặt là “Lệnh Hồ Xung”, cô còn từng cười hì hì đùa trêu, nói: “Vậy em đăng kí nick cho mình là Tiểu sư muội nhé.”

Anh không trả lời cô, lại đăng ký cho cô cái tên “bát giới”.

Cô biết ý của anh, bởi lẽ Lệnh Hồ Xung và tiểu sư muội, sau cùng là sinh ly tử biệt, không thể nào thành đôi thành cặp, thế nên anh không nỡ đâu.

Nhưng bây giờ Tôn Ngộ Không, cũng không cần Bát giới nữa rồi.

Tây Thiên đường xa xôi vạn dặm, anh lại không cần cô nữa.

Có lẽ là chê cô lười, hoặc có lẽ chê cô ngốc, biết đâu chê cô thật sự khờ khạo, dù sao thế nào cũng không cần cô nữa.

E rằng anh đổi ID rồi, nhưng máy tính của anh nhất định đang bật, phần mềm cũng chưa bị tháo gỡ, nếu không cô không thể kết nối vào BBS được. Cô không tài nào nghĩ được chuyện gì thế này, bởi lẽ liếc mắt nhìn thấy có topic nổi bật khoanh đỏ nổi lên đầu tiên: “Hôn lễ của Dịch tiên sinh.”

Có người đăng ảnh cưới của anh.

Nam California, khách khứa tươi cười rạng rỡ, ánh mặt trời càng hừng hực đến tựa như đâm mù con mắt, váy cưới của cô dâu lại giống tuyết trắng, tan chảy nhanh chóng trong mắt cô.

Cuống họng từ từ dấy lên vị ngọt lợ, là lồng ngực bị đục khoét cho một lỗ, từng ngày từng đêm, chậm chạp đục ruỗng, cuối cùng sụp đổ trong một khắc. Tay nắm chuột bắt đâu run lên chầm chậm, hình như máy móc chuyển trang, từng tấm từng tấm lướt xuống, mỗi một tấm ảnh tựa như một mũi tên, kết thành bó ghim ở hõm tim, đau đến nỗi không cách nào hít thở được nữa. Nếu như đây là ngàn vạn mũi tên xuyên vào tim đau đớn đến tột cùng, cô lại không thể trốn, không thể tránh, chỉ đành bi thương mà nhận lấy, đến khổ sở cũng không thể bật lên rên rỉ. Hốc mắt cứ thế tuôn lên hơi nóng, là cay xè. Cô dâu cười đến là hạnh phúc, có một tấm chụp chung, anh mặc lễ phục màu trắng, anh tuấn lắm, dưới ánh mặt trời sáng lạn vẫn là áo trắng hơn tuyết. Thực ra khuôn mặt có cháy nắng một chút thôi, nhưng vẫn đôi mày sáng sủa ngày nào, con ngươi đen láy xuyên qua lớp màn hình đau đáu nhìn vào cô, hơi gói gọn nét cười chăng, phảng phất còn cái gì đấy như chưa từng thay đổi.

Cô cuối cùng đứng dậy, liêu xiêu mà bước đi, còn quay lại tắt máy tính, lúc ấn phím “delete” cô cũng hiểu ra, mình ở kiếp này, đừng bao giờ đăng nhập thêm một lần nào nữa.

Anh tàn nhẫn thế, dùng cách này để thiêu rụi chút tàn dư tưởng niệm cuối cùng về cô hay sao, đoạn tuyệt thế, bủn xỉn thế, đến kí ức cũng không muốn cho cô được giữ lại chỉ một phần. Cô trong lòng hết lần này đến lần khác nghĩ, sao anh có thể thế này, sao anh có thể tàn nhẫn thế này?

Đường Đường sửng sốt hỏi: “Tiểu Diệp, cậu sao rồi?”

Cô nói: “Tớ khó chịu lắm, tớ muốn về nhà.”

Đường Đường nhìn cô mặt mày bợt nhạt, cả người lung lay chực đổ. Rõ ràng là sinh nhật mà, vừa nãy cắt bánh cô hình như còn vui lắm mà, Đường Đường nghĩ cô bị bệnh rồi, nói: “Vậy cậu mau về đi, với lại không còn việc gì nữa rồi, chỗ nhóm trưởng tớ giúp cậu nói.”

Cô cảm ơn rồi ra về.

Đi ra đến thang máy, Đường Đường đuổi với theo: “Tiểu Diệp, túi cậu này.”

Cô có chút tê cứng nhận lấy, Đường Đường rất lo lắng: “Hay tớ bảo Đại Vĩ đưa cậu về, sắc mặt cậu nhìn tệ lắm.”

Cô nhè nhẹ lắc đầu: “Tớ chỉ….có chút đau…thôi.”

Đường Đương nghĩ chắc cô đau dạ dày, à một tiếng, bảo: “Vậy cậu mau về nhà di, ăn ít đồ nhẹ nhàng nhé, đau dạ dày nhất định phải ăn vào.”

Cô không đau dạ dày.

Nhưng lồng ngực cô, chỗ đó, đau lắm.

Cô thất thểu mò ra cổng chính, bước đến bên đường, lái xe taxi hỏi cô: “Tiểu thư, cô đi đâu?”

Cô nghe đến 2 lần mới hiểu, nghĩ 1 lúc lâu mới nói: “Rạp phim.”

Tài xế đưa cô đến rạp phim gần nhất, cô một mình mua vé, chọn đại 1 bộ phim để xem.

Chỗ ngồi cũng không cao lắm, chỉ thưa thớt một vài khán giả, có đôi tình nhân ngồi trên hàng ghế sau cùng hôn nhau như chỗ không người, mà cô ngồi phía trước, bất động, nước mắt lã chã đày mặt.

Là “Nhật ký công chúa” phần 2, “Hôn lễ hoàng gia”, phim của Disney, một tiểu quốc Châu Âu thoải mái cởi mở, rừng cây tinh tế, lâu đài mơ mộng, gặp gỡ đầy lãng mạn, khoảnh khoắc ấy, bồn nước đồng loạt tóe phun, giống như muôn hoa rực rỡ rộ nở.

Hoàng tử cưỡi ngựa băng băng tiến đến lễ đường, công chúa Mia cuối cùng trong 30 ngày cũng tìm được tình yêu thật sự, từ đó về sau, họ sống trong lâu đài, trải qua một cuộc đời hạnh phúc.

Rõ ràng là phim cho thiếu nhi, mà cô lại lẻ loi ngồi trong bóng tối của rạp, đôi mắt hoen ướt.

Thật chẳng ra thể thống gì, cô lại chỉ biết khóc mà thôi.

Bởi rằng trừ việc khóc ra, cô còn biết bản thân mình làm được chuyện gì nữa nào.

Cô không về nhà, cũng không về ký túc xá, chẳng muốn ăn uống gì, dạ dày trống rỗng, đau đến tê tái. Đứng ở bên đường nhìn quán bar lập lòe bảy sắc cầu vồng, nghĩ đến tên quán bar hình như đã từng nghe ai nhắc qua, chắc là Diệp Thận Khoan.

Hồi trước cô từng cùng bạn học lén lút đi chơi bar, lúc bắt đầu thực tập thỉnh thoảng có đồng nghiệp mời khách, cũng đi quán rượu cho biết. Nhưng quán bar này không giống mấy quán bình thường đã từng đi, không chỉ phải mua vé vào cửa, mà không khí cũng High khác thường, sàn nhảy nam nam nữ nữ, nghìn nghịt chật ních, ánh đèn mê loạn nhạc nhẽo đinh tai nhức óc, đến DJ cũng đang điên cuồng đến cực điểm, dường như yêu ma quỷ quái múa may quay cuồng, hoan lạc cả đêm.

Waiter hỏi cô dùng gì, cô gọi Long Island Iced Tea.

Thực ra cô uống rượu bình thường, lúc ở nước ngoài, Diệp Thận Dung từng lén lút dạy vị thành niên là cô uống Tequila Bang, dùng lót che miệng cốc, trên bàn dồn lại một đống, rồi một hơi nuốt gọn. Kết quả chỉ uống được 2 cốc, cả người đã xiêu vẹo, dọa Diệp tứ công tử xém chút phải đánh số gọi 999.

Gọi Long Island iced tea, thế mà uống rất vào, say đến dễ dàng, say rồi sẽ bật khóc, có lẽ sẽ có một cái cớ chăng.

Uống được 2 ly, chưa say lắm, nhưng ánh đèn ngày càng lập lòe, âm thanh ngày càng lay động, có người lạ ngồi xuống bên cạnh, bắt chuyện cùng cô.

Cô mặc kệ đấy, chỉ chăm chú vào uống rượu. Gã trai đó không nao núng, cô cảm thấy phiền thật, bỏ ly xuống, bước xuống sàn nhảy.

Âm nhạc trên đà bùng nổ, cả đống người đang uốn éo khom gập cơ thể, cô chỉ cảm giác khắp người nóng nực, men rượu bốc lên, bất giác đã hòa theo nhịp điệu mạnh mẽ buông lơi cơ thể.

Cô nhảy đến rất High, trước năm 20 tuổi cô vẫn học ba lê, mặc dù bản thân không thích thú gì lắm, nhưng bà ngoại lại nhăn mặt mày: “Không chăm chỉ học đàn thì thôi, lẽ nào đến cả Ballet cũng không muốn học ư?”

Bà ngoại xuất thân là con nhà quan lại cuối đời nhà Thanh, gia tộc vô cùng lững lẫy, đến thời Dân Quốc vẫn duy trì được gia phong do phương Tây khai sáng, bà ngoại tốt nghiệp Smith College của hiệp hội trường Seven Sisters nổi tiếng. Con gái Thịnh gia đều được bà dạy bảo thành như những nàng công chúa tao nhã, duy có Thủ Thủ là số hiếm, làm bà đau cả đầu.

Sau khi bà ngoại qua đời, bố mẹ công việc bận bịu cũng không có thời gian chăm sóc cô, Thủ Thủ cuối cùng nhân cơ hội này buông xuôi luôn ba lê. Nhưng những năm tuổi thơ được huấn luyện rất bài bản, thân thể cô dẻo dai hơn người bình thường rất nhiều, thế nên một khi đã nhảy nhót, cơ thể tuổi trẻ như đóa hoa tươi bung nở. Chỉ mới 2 bài, dần dần có người chăm chú, có người lại huýt sáo, có người lại vỗ tay, vây lấy cô làm trung tâm.

Thủ Thủ đổ cả người mồ hôi, quay về quầy bar uống rượu tiếp, ly Long Island Iced Tea thứ 3, uống rất nhanh đã hết, thực sự là khát lắm. Vừa nhảy đến quên mình, lúc ngồi xuống mới cảm thấy hơi chóng mặt, thì ra thật sự rất dễ để say, cô sợ mình thật sự sẽ khóc mất, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngậm miệng ly.

Bên cạnh có người ngồi xuống, làm điệu làm bộ hỏi: “Tiểu thư, tôi mời cô ly rượu nhé?”

Đáng ghét thật đấy!

Cô quay mặt hỏi Waiter: “Có phòng riêng không?”

Một mình ở chỗ vắng vẻ nốc tí rượu dù sao vẫn tốt hơn nhỉ?

Đương nhiên là có phòng riêng rồi, Waiter dẫn cô lên lầu, bao phòng ở mức giá thấp nhất, Thủ Thủ dứt khoát khui 1 chai vang, gọi đĩa hoa quả, tự rót tự uống.

Trên tường có màn hình tinh thể lớn cực đại, cô chọn bài, mà lại không hát, từng bài chạy nối tiếp lại từng bài, chỉ để nghe.

Buồn rầu triền miên, yêu hận li tổn, từng câu từng chữ đều gieo vào lòng cô đến rung động.

Dần uống đến choáng váng, biết bản thân mình quá chén rồi, thế là ấn chuông gọi phục vụ đến tính tiền, dù sao cũng là quẹt thẻ, thư kí của Diệp Thận Khoan mùng 1 hàng tháng rất đúng hẹn chuyển khoản cho cô tiền tiêu vặt, mấy người anh họ cũng đều cho cô thẻ phụ.

Tốt thế còn gì, cái gì cũng không thiếu, bao gồm cả tiền.

Cô men theo hành lang đi ra ngoài, bước chân lê lết xiêu vẹo, trong lòng còn đang nghĩ, việc ngày hôm nay nếu như bị bố biết nhất định sẽ đánh đòn cô mất, mặc dù từ nhỏ đến lớn, bố chưa từng động dù chỉ một sợi tóc của cô. Cô là con một mà, lại là con gái duy nhất của nhà họ Diệp nữa chứ, từ bé bất kể là ông nội hay là anh em họ, người người đều coi cô như trâu như ngọc. Những người bên cạnh không cần biết là ai, nhìn cô đều tươi cười săn đón.

Người trên cả thế giới này đều coi trọng bạn, duy độc con người ấy, lại khinh thường bạn cơ đấy.

Con người ta quả nhiên không thể đa cảm, vừa mới đa cảm dù chỉ một tẹo thôi, đến nghĩ ra lời cũng đều trở nên thương tâm. Cô thấy chân mình mềm nhũn, lết không nổi nữa, dựa vào tường nhắm mắt thư giãn, mới có thể tiếp tục bước đi.

Vừa vặn có một phòng mở cửa, có người bước ra, cô uống say rồi, phản ứng có hơi ì trệ, suýt nữa thì đâm phải người ta.

Người đó cũng có tý rượu vào, say khướt hỏi: “Đi kiểu gì đấy hả?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn, ơ này!

Thì ra là Vạn Tổng

Vạn Hồng Đạt hình như còn bất ngờ hơn cả cô, Thủ Thủ phút chốc có kiểu đùa dai đầy sung sướng, đầu lưỡi xoắn lại, nôn ra từng chữ đầy mờ ám: “Là anh à? Này anh còn nợ tôi 108 vạn đấy nhé!”

Ánh đèn mập mờ, rọi vào đôi mắt cô lấp lánh, ánh mắt đong đưa gợi tình, tươi cười như hoa, còn có kiểu xinh tươi động lòng người. Vạn Hồng Đạt đột nhiên cảm thấy cổ họng khô nóng, cười mụ mị nói: “Diệp tiểu thư! Thật khéo! Nào nào, đến phòng chúng tôi ngồi đi!” hắn với tay kéo tay Thủ Thủ.

Thủ Thủ muốn né tránh, nhưng tay chân không còn biết nghe lời, lại bị hắn lôi cánh tay, lôi vào trong phòng.

Cô mặc dù uống hơi nhiều, nhưng trong đầu vẫn còn minh mẫn vô cùng, 1 tay ôm lấy trụ đèn hành lang, lắc đầu nguầy nguậy, ý là không muốn vào cùng gã này đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.