Đời Này Nguyện Cùng Quân

Chương 9: Hai chữ chân tình, là thuốc cũng là độc



Dạ Chấp tựa hồ còn có đôi chút bối rối, hắn cứ ngơ ngác nhìn Lý Tố Khanh, một đôi con ngươi chất chứa điều gì đó khó nói thành lời.

Lý Tố Khanh nở nụ cười bất đắc dĩ, đương lúc xoay người rời đi thì lại bị Dạ Chấp tóm lấy góc áo.

“Ôi chao, sao đấy?” Lý Tố Khanh chớp chớp mắt, chỉ thấy Dạ Chấp đứng bật dậy lo lắng hỏi han tình hình của y, “Anh… Thân thể anh có bị làm sao không?”

“Không sao.” Lý Tố Khanh nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Dạ Chấp, y vẫn như trước dịu dàng trấn an, không để hắn phải lo lắng.

“Hiện tại đã biết tôi mới chính là môn chủ thật sự của Thất Tuyệt Môn, em… Em có còn muốn ở bên tôi không hả Dạ nhi?” Cho dù Dạ Chấp không đề cập tới, Lý Tố Khanh vẫn muốn nói cho rõ chuyện này.

“Tôi cũng là một trong những đệ tử ở Thất Tuyệt Môn, vậy thì thế nào?” Dạ Chấp lộ ra vẻ khó hiểu. Quả thật, khi biết Lý Tố Khanh mới chính là môn chủ thật sự của Thất Tuyệt Môn hắn vô cùng giật mình, nhưng như thế thì sao?

Trái lại, phải hỏi y mới đúng…

“Chẳng phải luật lệ ở Thất Tuyệt Môn là…” Dạ Chấp nghĩ đến luật lệ ở Thất Tuyệt Môn, tất cả đệ tử phải đoạn tuyệt hết thảy thất tình lục dục, cho dù có là môn chủ cũng không ngoại lệ, thậm chí còn khắc nghiệt hơn.

Lý Tố Khanh kìm lòng không đậu nở nụ cười, “Tôi là môn chủ chân chính của Thất Tuyệt Môn, em còn sợ mấy cái luật lệ đó làm khó tôi ư?” Tuy rằng đã có vô số người chết trong tay của Dạ Chấp nhưng tính tình của Dạ Chấp vẫn cứ thật thà như vậy, chẳng biết người như hắn có thích hợp làm sát thủ hay không nữa.

“Khụ khụ.” Lý Tố Khanh bỗng nhiên ho dữ dội, một luồng tanh ngọt xộc lên bắn thẳng vào lòng bàn tay của y.

Màu máu tươi chẳng phải là màu đỏ xinh đẹp thường thấy mà là một loại đỏ sậm, thoạt nhìn cứ như là bị trúng độc vậy.

Dạ Chấp còn chưa kịp phản ứng mà thân thể Lý Tố Khanh đã mềm nhũn, nếu không phải Dạ Chấp nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ lấy y thì e rằng y đã ngã thẳng xuống mặt đất rồi.

“Ầy, tôi giấu kín thân phận, sống ẩn dật ở đây hơn mười năm chẳng qua là để điều dưỡng thân thể, thật sự không thể ngờ chỉ dùng có một chút nội lực thôi mà đã thành ra thế này.” Lý Tố Khanh mỉm cười bất lực, không phải vì muốn che mắt người khác nên y mới giả vờ ốm yếu mà sự thật là cơ thể y vốn đã suy nhược sẵn rồi, lý do tại sao Dạ Chấp không phát hiện ra y có nội lực cũng là vì vậy.

Mặc dù Lý Tố Khanh không mất hết công lực nhưng lại trở thành một kẻ chỉ cần sử dụng nội lực là sẽ bị trọng thương trở thành phế nhân. Bằng không cái gã vốn chỉ là một con rối ở Thất Tuyệt Môn kia làm sao có thể dễ dàng nắm trong tay Thất Tuyệt Môn được chứ.

Bởi vì tình huống vừa rồi quá nguy cấp, y mới buộc phải dùng đến nội lực.

“Anh… Anh còn nuôi ý định trở về Thất Tuyệt Môn?” Dạ Chấp nghe ra được hàm ý trong lời nói của Lý Tố Khanh, cuộc sống ở thôn nhỏ này quá bình yên phẳng lặng, theo lý mà nói thì cần gì đến võ công.

Song, đã hơn mười năm trôi qua mà Lý Tố Khanh vẫn muốn khôi phục lại võ công, điều đó chứng tỏ y có ý định quay trở về Thất Tuyệt Môn, lấy lại thân phận môn chủ vốn dĩ thuộc về mình.

“Đã hơn mười năm rồi, dù tôi có thật sự là môn chủ của Thất Tuyệt Môn đi chăng nữa thì hiện tại với tôi, mọi thứ coi như không còn dính líu gì nữa.” Lý Tố Khanh thản nhiên cười, huống hồ với tình trạng lúc này của y vốn không thể chống lại được sự chém giết tranh đấu bên trong chốn giang hồ.

Thế nhưng, một Lý Tố Khanh đã từng hô mưa gọi gió chốn giang hồ đột nhiên lại trở thành một kẻ suy nhược ốm yếu, bất kể là ai cũng sẽ muốn khôi phục lại như lúc ban đầu mà thôi.

“Làm sao? Em sợ tôi trừng phạt em?” Lý Tố Khanh hỏi đùa một câu.

Dù gì chiếu theo luật lệ của Thất Tuyệt Môn, Dạ Chấp xác thực phải bị trừng phạt.

Dạ Chấp giật mình, tựa hồ không ngờ Lý Tố Khanh sẽ nói ra điều này, “Tôi…” Nếu Lý Tố Khanh thật sự muốn trừng phạt hắn…

“Ngốc quá.” Lý Tố Khanh cốc nhẹ vào trán Dạ Chấp, “Nếu trừng phạt em, vậy thì tôi cũng phải tự phạt chính mình à?”

Y ho nhẹ vài tiếng, để cho Dạ Chấp vốn đang siết chặt lấy cánh tay mình phải buông ra, chỉ nghe y nói, “Em đi đi, còn về chuyện em biết thân phận của tôi, em muốn tiết lộ cũng không sao, tôi sẽ không giết em.”

Lý Tố Khanh không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, khác hẳn với vẻ dịu dàng thường ngày, Lý Tố Khanh của hiện tại trông thật lãnh đạm hờ hững, cứ như thể cuối cùng y cũng chịu bóc trần bản chất thật của mình.

Dù là như vậy, Lý Tố Khanh vẫn tránh không khỏi tự cười nhạo bản thân, y rốt cuộc đã hiểu tại sao người sáng lập ra Thất Tuyệt Môn lại phải đặt ra nhiều luật lệ quái gở đến thế.

Bởi vì nếu thật sự rơi vào lưới tình, là thuốc hay là độc quả thật không thể nói trước được. Mà y của lúc này, có lẽ là rơi vào trường hợp không thể không uống độc dược.

Rõ ràng biết chỉ cần ở cạnh nhau thêm một phút nữa thôi là sẽ dẫn đến tình cảnh chết không chỗ chôn nhưng lòng vẫn vui vẻ chịu đựng.

Khoảnh khắc Lý Tố Khanh xoay người cũng là lúc y nhịn không được lặng lẽ nở nụ cười đắng chát mà Dạ Chấp lại chẳng thể nhìn thấy biểu cảm ấy.

Ban đầu, Lý Tố Khanh tiện tay nên mới cứu Dạ Chấp một mạng, suy cho cùng y đã làm thầy thuốc ở nơi này hơn mười năm dù cho biết kẻ này là người trong giang hồ nhưng y vẫn lựa chọn cứu hắn.

Có lẽ ngay từ đầu, mặc kệ Dạ Chấp là đệ tử của Thất Tuyệt Môn hay là học trò của những môn phái khác thì y cũng không nên cứu hắn.

“Tố Khanh, em nói rồi mà, em sẽ không rời bỏ chàng.” Dạ Chấp lớn tiếng nói với bóng lưng của Lý Tố Khanh.

Giọng điệu của Dạ Chấp kiên định tới mức khiến cho Lý Tố Khanh phải dừng lại bước chân.

“Cho dù chàng chiếu theo luật lệ của Thất Tuyệt Môn đến trừng phạt em, em cũng quyết không rời bỏ chàng.”

Như những gì Yến Uyển từng nói, có lẽ là do trước đây Dạ Chấp chưa từng nếm qua hương vị của ái tình, huống hồ Lý Tố Khanh lại thật lòng đối đãi không màng vụ lợi mới có thể làm cho Dạ Chấp lún sâu đến như vậy. Dù rằng biết rõ đó là độc dược nhưng hắn vẫn tình nguyện uống hết.

Mà ở tại phương diện này, Lý Tố Khanh và hắn giống hệt nhau.

Thế nên, Lý Tố Khanh không biết liệu Dạ Chấp có thích hợp để trở thành một sát thủ hay không. Bởi lẽ có đôi khi hắn thật sự quá nghiêm túc và cố chấp đến đáng sợ.

Tuy nhiên, nếu nhìn nhận điều này theo một hướng khác, có lẽ Dạ Chấp lại là người thích hợp để làm sát thủ nhất, bởi vì một khi đã xác định thì quyết không thay đổi.

Hiện tại Dạ Chấp kiên quyết muốn ở cùng Lý Tố Khanh, lúc đầu hắn sợ môn chủ sẽ gây ra điều gì bất lợi cho y còn bây giờ nhân tố mà hắn sợ hãi đã không còn nữa, thế thì tại sao hắn phải rời bỏ y?

Chỉ vì Lý Tố Khanh là môn chủ chân chính của Thất Tuyệt Môn?

Nếu mà nói như vậy, hắn cũng là một trong những đệ tử của Thất Tuyệt Môn, dù cho thân phận của Lý Tố Khanh là gì thì cũng đâu liên quan tới hắn?

“Được thôi.” Lý Tố Khanh xoay người lại, đối diện với Dạ Chấp.

Chỉ thấy y nở nụ cười khẽ như mọi khi, thái độ đối với Dạ Chấp cũng chẳng thay đổi, “Dạ nhi, muốn ở bên cạnh tôi thì em phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”

“Em biết.” Dạ Chấp gật đầu.

“Tốt. Vậy trước tiên cứ chiếu theo luật mà trừng phạt em.” Lý Tố Khanh lên tiếng.

“Chàng muốn phạt thế nào cũng được.” Dạ Chấp trả lời theo quán tính.

Ngay khi vừa dứt câu, Dạ Chấp mới hỏi lại trong thấp thỏm: “Chàng phải quay về Thất Tuyệt Môn ư?”

“Có về hay không để bữa khác tính tiếp, trừng phạt em trước đã.” Lý Tố Khanh cười khẽ, “Nếu bằng lòng chịu phạt vậy em vào phòng đi, ngoan ngoãn nằm trên ghế quý phi sau đó cởi quần áo ra.”

“…” Dạ Chấp.

Rồi chuyện này thì liên quan gì đến trừng phạt?

Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.