Đời Người Bình Thản

Chương 10



Nhà mới nằm trên một con đường náo nhiệt, phía trước là một cửa hàng, phía sau có phòng nhỏ, phòng này thuê một tháng một ngàn đồng. Nếu không nhờ tiền lời lúc trước bán quần áo, thì đúng là không thuê nổi phòng này. Mạnh Ngọc Cương cũng bị dọa sợ, không nhờ vợ ông lấy tiền ra thì cũng không dám mướn.

Phía sau chỉ có 2 phòng nhỏ, ở bên ngoài có một phòng bếp đơn giản, người một nhà bắt đầu cuộc sống mới như vậy.

Lý Thiến dùng tiền lời bán quần áo sửa sang lại mặt tiền một chút, nếu đã quyết định làm, bà mua hết tất cả quần áo tồn kho trong xưởng, như vậy cũng thuận tiện hơn. Quản đốc xưởng may gặp cơ hội tốt như vậy, thuyết phục Lý Thiến, còn giao ước sau này có hàng tồn kho sẽ bán hết cho Lý Thiến, sợ Lý Thiến đổi ý còn đề nghị ký hợp đồng. Lần đầu tiên gặp tình huống này Lý Thiến có hơi lúng túng, may mắn có Mạnh Yên nghĩ cách giúp bà, liệt kê thêm vài điều khoản có lợi cho mình.

Quản đốc rất hài lòng với chuyện lần này, cho người lái xe đưa hàng tới cửa, tiết kiệm giúp Lý Thiến không ít việc. Kể từ ngày bà bận rộn chỉnh lý quần áo, Mạnh Yên còn đề nghị tìm thêm hai xưởng may để bảo đảm nguồn cung cấp. Cả ngày bận rộn công việc, dù có mệt mỏi nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Bên cạnh là tiệm vải, làm ăn lâu năm. Do một cặp vợ chồng họ Giang mở ra, trong nhà chỉ có một đứa cháu trai. Con trai hằng năm làm việc ở bên ngoài, mấy năm trước con dâu vì bất mãn chồng không quan tâm việc trong nhà, tức giận đòi ly hôn.

Mặc dù trong nhà có tiền nhưng lại vắng ngắt. Cũng may là cháu trai hiểu chuyện, ngoan ngoãn hiếu thảo.

Thật khéo là cháu trai nhà họ Giang – Giang Vũ lại cùng tuổi với Mạnh Yên, Mạnh Ngọc Cương cho con gái chuyển đến trường tiểu học chung với Giang Vũ. Vợ chồng nhà họ Mạnh tới cửa hỏi thăm, xin Giang Vũ giúp đỡ cho Mạnh Yên.

Nhà họ Giang vui vẻ đồng ý, hàng xóm mà, vừa vặn có thể quan tâm lẫn nhau, dặn dò Giang Vũ vài tiếng. Hai đứa bé quan sát nhau hồi lâu, Mạnh Yên thấy đứa bé kia dáng dấp sạch sẽ, nhỏ bé, nhìn bộ dạng có thiện cảm, cười cười nhìn hắn. Giang Vũ cũng nở nụ cười, hai người tiến tới nói chuyện với nhau một chút đã trở nên quen thân.

Trường tiểu học ở trung tâm cách nhà bọn họ chỉ 5-6 phút đi bộ, mỗi buổi sáng Giang Vũ và Mạnh Yên cùng nhau đến trường, cũng không cần người lớn đưa đón. Điều này làm cho vợ chồng nhà họ Mạnh thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ lo lắng thay đổi môi trường, Mạnh Yên sẽ không thích ứng, không nghĩ cô còn dễ dàng thích ứng hơn bọn họ. Không quá lâu, trong trường học, giáo viên và bạn bè cũng có ấn tượng không tệ với người bạn học mới này.

Hai vợ chồng họ Mạnh bắt đầu thi triển quyền cước, cửa hàng quần áo của Lý Thiến nhờ quần áo mới mẻ độc đáo còn có thái độ phục vụ khách hàng nhẹ nhàng, nhiệt tình mà khách quen cũ ùn ùn đến ủng hộ. Còn Mạnh Ngọc Cương tuy rằng sáng sớm bán cá vất vả, nhưng từng ngày từng ngày tiền buôn bán lời không ít. Không tới ba tháng đã có hơn 10.000 đồng gửi ngân hàng, điều này khiến cho bọn họ vô cùng vui mừng, dù sao đối với bọn họ mà nói điều này quả là một kỳ tích. Có thành quả lại càng hăng hái hơn, mỗi ngày dậy sớm bận rộn đến mức không kịp mang giầy.

Mỗi ngày sau khi Mạnh Yên làm xong bài tập cũng giúp mẹ một tay, tuy Lý Thiến lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cô, nhưng thiết kế của cô thật sự rất khác biệt, bình thường chỉ cần treo tác phẩm của cô lên, lập tức sẽ được bán đi. Cho nên Mạnh Yên lại cam đoan lần nữa, hãy để cho cô giúp một tay. Người một nhà tuy rằng vất vả, nhưng trong lòng cũng rất kiên định.

Nhà họ Mạnh và nhà họ Giang chung sống rất hòa hợp, hai nhà có gì tốt cũng sẽ bưng một chén qua. Mạnh Yên vừa khéo léo lại nghe lời, một tiếng ông nội Giang, bà nội Giang cũng khiến hai ông bà xem cô như cháu gái mà yêu thương. Cha mẹ nhà họ Mạnh cũng rất yêu quý Giang Vũ, hai nhà gần gũi giống như người cùng một nhà.

Lễ mừng năm mới lúc nhà họ Giang tặng vài vật liệu may mặc, nhà họ Mạnh cũng bánh ít đi, bánh quy lại tặng ba bộ quần áo hợp thời. Đừng nói bà nội Giang chỉ vui mừng, mà cả ngày mặc đi khoe cho mọi người.

Năm mới mặc dù Mạnh Yên không muốn về nhà nhưng không chịu nổi yêu cầu của ba mẹ nên đành trở về một chuyến. Bà nội vẫn lạnh lùng với cô như trước, cô cũng lười không để ý tới.

Mạnh Ngọc Cương thấy khó chịu trong lòng, mấy tháng đã trôi qua, bà nội cũng đã tha thứ cho ông nhưng vẫn lạnh nhạt với vợ con ông, điều này khiến cho ông càng thêm đau lòng cho bọn họ.

May mắn bọn họ chỉ ở lại ba ngày rồi trở về thị trấn, không thể vì lễ mừng năm mới mà ngừng buôn bán, sau lễ mừng năm mới, ngược lại buôn bán còn tốt hơn ngày thường.

Chuyển tới trường học mới sau kỳ thi học kỳ lần I, nhìn phiếu điểm xuất sắc của Mạnh Yên, ba mẹ rất hài lòng, con gái mình thông minh, khéo léo ngoan ngoãn không nói, mà thành tích học tập lại rất tốt, còn có thể thiết kế quần áo, còn biết nghĩ ra cách kiếm tiền. Bọn họ càng yêu thương con gái mình hơn, chỉ cần cô muốn thứ gì lập tức mua cho cô. Dĩ nhiên đó cũng nhờ sinh hoạt được nâng cao, có tiền có của.

Một năm có 3 tháng nóng nhất, bên ngoài nắng gắt như lửa. Lý Thiến nhìn con gái ngoan ngoãn canh giữ cửa hàng quần áo không khỏi nói, "Tiểu Yên, nghỉ hè rồi đi ra ngoài chơi với các bạn học một chút hay tìm Giang Vũ chơi đi, không cần đứng lâu trong tiệm quần áo.

Mạnh Yên nâng khuôn mặt tươi cười lên."Không sao, bên ngoài nóng như vậy, con cũng không thích ra ngoài chơi."

"Vậy con vào trong nghỉ ngơi đi."

"Không cần, mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi, con ở đây coi chừng." Mạnh Yên biết mấy ngày nay mẹ bận rộn sửa sang lại quần áo, buổi tối chắc chắn không có thời gian nghỉ ngơi.

"Này..." Quả thật Lý Thiến rất buồn ngủ, nhìn cửa hàng, còn có chút lo lắng.

"Nếu có người đến mua quần áo con gọi mẹ."

"Vậy được rồi." Lý Thiến nhìn bên ngoài, lại nhìn trên đường không có người qua lại, gật đầu cười.

Mạnh Yên cầm bản thơ Đường, dựa trên ghế, gần quạt máy thổi, nhàn nhã gác hai chân lên. Đang xem hăng say, cửa tiệm bị đẩy ra, "Tiểu Yên."

"Phương Phương? Sao cậu lại tới đây?" Mạnh Yên giật mình, cả người cô ướt đẫm như mới rớt xuống sông. Mặt bị phơi nắng đỏ bừng, sao lại tới lúc nào ?

"Cậu đến một mình sao?"

Sau khi nhà họ Mạnh chuyển đến thị trấn, Phương Phương có tới chơi hai lần. Mỗi lần đều do ba Mạnh đưa cô tới, còn chuyện cô tự tới một mình thì đây là lần đầu tiên.

"Tiểu Yên." Lâm Phương Phương chạy lại ôm lấy Mạnh Yên khóc lớn.

"Xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, mau nói cho tớ nghe." Mạnh Yên vỗ phía sau lưng cô an ủi.

"Tiểu Yên, ba tớ không cần mẹ tớ nữa." Phương Phương khóc thở hổn hển.

Lòng Mạnh Yên khẽ chấn động, không ngờ chuyện này vẫn diễn ra?

Qua hồi lâu, tiếng khóc Phương Phương nhỏ dần. Mạnh Yên lấy ghế cho cô ngồi, "Mau ngồi xuống, tớ lấy nước cho cậu." Chạy vội xuống phía sau, lấy chậu nước rửa mặt.

"Tiểu Yên, phía trước có chuyện gì vậy?" Lý Thiến đẩy cửa phòng ra hỏi, sao bà lại nghe tiếng khóc trong giấc ngủ nhỉ ? Nghe tiếng không phải là Tiểu Yên nhà bà nhưng mà âm thanh lại truyền tới từ trong tiệm quần áo..

"Mẹ, Phương Phương đến đây, nhà bọn họ đã xảy ra chuyện."

"Sao lại thế này?" Trong lòng Lý Thiến quýnh lên.

Mạnh Yên không kịp nói chi tiết, Phương Phương ngồi một mình trong tiệm quần áo, cô lo lắng."Mẹ, mẹ đi hỏi thăm Phương Phương đi, con chuẩn bị nước cho Phương Phương lau mặt.

Lý Thiến vội vàng đi đến phía trước, bà thật sự rất thích Phương Phương.

Mạnh Yên cầm chậu nước tới, Phương Phương đã kể cho Lý Thiến nghe, Lý Thiến tức giận mắng người đàn ông bội bạc kia, có lầm không ? Vợ phải khổ cực trồng trọt, con gái ở nhà làm việc nhà, người đàn ông đó ở bên ngoài ngoại tình, ngay cả con cũng đuổi đi, thật là lòng lang dạ sói, lương tâm bị chó tha đi.

Để Phương Phương lau mặt xong, đưa nước đá cho cô, thấy cô khát khô uống hết một hơi mà hai mẹ con Lý Thiến không ngừng chua xót, trời nắng nóng, đi một hồi lâu mới tới đây. Ngay cả tiền xe cũng tiếc rẻ, thật sự là một đứa ngốc.

"Vậy bây giờ sao ? Mẹ con đâu?" Lý Thiến hỏi.

Phương Phương bình tĩnh lại, rơi lệ nói, "Ba mẹ còn đang cãi nhau, con sợ nên chạy đến đây." Trong giọng nói Phương Phương vẫn còn vẻ sợ hãi.

"Lần sau không nên tự ý đi như vậy, trên đường rất nguy hiểm." Lý Thiến sờ đầu tóc ướt đẫm của cô, trong lòng lo lắng. Vì sao lỗi của người lớn lại để trẻ con gánh lấy.

"Thím ơi, làm sao bây giờ?" Phương Phương ở trong này được an ủi một chút, ngẩng đầu lên xin giúp đỡ.

"Đừng sợ, chú và thím đi trước xem sao, con ở đây với Tiểu Yên nha." Lý Thiến là một người nhiệt tình, rất thông cảm cho mẹ con Phương Phương, muốn giúp hai người một tay.

"Tiểu Yên, mẹ ra ngoài có việc, các con cứ đợi trong này."

Bà lo lắng cho hai cô bé nhưng không thể dẫn theo, không thể làm gì khác hơn.

"Dạ, mẹ." Mạnh Yên gật đầu.

Lý Thiến ở chợ tìm Mạnh Ngọc Cương, Mạnh Ngọc Cương vừa nghe việc này, cũng gấp gáp nhảy dựng lên, thu dọn đồ đạc, đi cùng Lý Thiến về nhà, mấy năm làm hàng xóm, cũng có tình nghĩa, sao có thể nhìn thấy chuyện bất bình mà không quan tâm chứ ? Cho nên có thể nói mọi người rất nhiệt tình.

Trở lại trong thôn đã thấy, tất cả mọi người vây quanh nhà họ Lâm, ba Lâm quần áo rách nát ngồi trên băng đá bên ngoài, bên cạnh có mấy người đàn ông khuyên giải, trên đất tất cả đều là mảnh vụn chén bể, bình thủy bừa bãi.

Mặt mũi mẹ Lâm đầy nước mắt khóc to, trong miệng còn chửi đồ không có lương tâm, cẩu nam nữ. Có mấy cô dì an ủi bà, có mấy người còn xúc động khóc.

Hai vợ chồng nhà họ Mạnh nhìn cảnh này đau đầu, nhìn nhau, tiến đến khuyên nhủ.

Mạnh Ngọc Cương phản đối, ba Lâm quyết tâm muốn ly hôn, còn nói vợ mình lôi thôi, không có tình thú, không sinh con trai cho ông.

Mạnh Ngọc Cương tức giận, người này cũng không nhớ lại năm đó mặt dày mày dạn quấn quít lấy vợ mình thế nào, cưới vào cửa, liều mạng ra ngoài làm ăn, bây giờ lại nói khác, còn muốn ly hôn. Lúc trước làm gì có nói lôi thôi gì ? Không sinh con trai gì chứ ?

Ba Lâm cắt đứt lời của những người bên cạnh, "Mấy người không cần khuyên nữa, tôi đã quyết tâm, ly hôn."

Mạnh Ngọc Cương tức giận trừng mắt, "Vậy con gái anh thì sao?"

"Cho cô ta." Ba Lâm không hề do dự mà nhanh chóng nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.