Đời Người Bình Thản

Chương 16



Mạnh Yên thừa dịp tinh thần bà ta hoảng hốt, thừa thắng xông lên, thần bí sát lại gần nói, "Chị à, em nói cho chị nghe bí mật này, chị không thể nói cho người khác nha.”

Trong lòng tiểu tam cực kỳ kinh ngạc, ngây ngẩn gật đầu,”Được, không nói với người khác.”

"Em nghe nói bà nội để cho ba em ly hôn cưới người khác, bà ta một lòng một dạ muốn có cháu trai. Còn nữa sau khi cưới vào cửa nếu lại sinh con gái sẽ bắt ly hôn. Tiếp tục kết hôn với người khác, chừng nào sinh được con trai mới thôi.” Mạnh Yên dừng một chút, nhỏ giọng nói,”Còn có, sau khi vào cửa thì suốt ngày gây sức ép với con dâu, nói vợ là máy móc sinh con, cho dù bà nội em nói như vậy, ba em cũng không dám trả lời lại câu nào.”

"A..." Lần này mặt tiểu tam trắng bệch muốn té xỉu, "Nhưng mà chị họ..." Chuyện sinh con trai con gái người nào có thể khống chế chứ!

"Bác gái sinh được con trai, trong nhà còn có tiền, nên bà nội em mong chờ về già sẽ có người chăm sóc. Chẳng qua đã là như thế, còn nói xấu sau lưng bác gái không biết bao nhiêu lần khiến cho người trong thôn đều chỉ vào lưng bác gái mắng đó.” Mạnh Yên hiểu ý của bà ta, nhàn nhạt giải thích.

Tiểu tam há miệng thật to, nhìn lại bà nội Mạnh đang lăn lộn trên đất cùng vẻ mặt Mạnh Ngọc Cương lo lắng, cầu xin tha thứ, hai chân run rẩy đi ra khỏi cửa nhà bác cả. Loại người như thế có đánh chết bà cũng không thể gả vào đây, đây không phải là muốn mạng của bà sao? Một mẹ chồng khóc lóc om sòm, một đứa con trai có hiếu với mẹ như vậy, nếu bà gả đến đây thì những ngày sau của bà còn tốt đẹp sao?

Mạnh Yên đưa mắt nhìn bà ta rời đi, giải quyết được mối nguy trước mắt, cảm giác rất sung sướng. Cho dù thấy một màn trên đất kia, cô cũng cảm thấy trò vui này rất đáng để thưởng thức.

Chờ Mạnh Ngọc Cương an ủi bà ta xong thấy con gái không có ở đây, bèn đến nhà Phương Phương. Vừa rồi, Mạnh Yên xem xong trò vui kia cũng chán rồi, phải đến nhà bạn tốt.

"Tiểu Yên." Mạnh Ngọc Cương vừa muốn nói lại thôi, bây giờ không có cách nào đối mặt với vẻ mặt bình tĩnh của cô.

Mạnh Yên nhìn ông một cái thản nhiên nói, "Ba ba, thời gian không còn sớm, chúng ta nên giúp Phương Phương làm xong chuyện đi.”

Mạnh Ngọc Cương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng gật đầu đồng ý.

Hai đứa bé một trước một sau ngồi trên xe đạp, Mạnh Ngọc Cương chở hai cô bé đến nhà ba Lâm.

Vừa đến đó đã thấy Mỹ Ngọc – vợ sau của ba Lâm đang ôm con gái ra sân phơi nắng. Thấy người tới, sắc mặt bà ta trở nên khó coi,”Tại sao lại tới đây?”

Mạnh Ngọc Cương cười trừ nói, "Chị, anh Lâm có ở đây không?"

"Ông ấy không có ở đây, có chuyện gì?" Gương mặt Mỹ Ngọc cứng nhắc, không cố kỵ mà nhìn chằm chằm bọn họ.

Mạnh Ngọc Cương đẩy Phương Phương tiến lên, Phương Phương do dự hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi, "Lúc nào ba con trở về?"

Bà ta ngẩng đầu, thái độ căm ghét, thô lỗ nói,”Làm sao tôi biết?”

"Nhưng mà..." Toàn thân Phương Phương run lên, sợ hãi lùi về sau từng bước.

"Không có chuyện gì thì về đi.” Mỹ Ngọc nhìn cửa,”Chớ đến nhà chúng tôi, vừa thấy đã đủ phiền rồi.”

Mạnh Ngọc Cương có hơi tức giận,”Chị, sao lại nói chuyện như vậy, con bé vẫn còn nhỏ.” Anh Lâm thật là có mắt như mù, sao lại đi chọn người phụ nữ này…

Mỹ Ngọc lạnh nhạt nhìn lướt qua, "Anh có quan hệ gì không, tự nhiên lại đi xen vào chuyện của nhà người khác, ăn no rảnh hơi?”

Mạnh Ngọc Cương bị bà ta nói vậy, lại ngượng ngùng không muốn tranh cãi ồn ào với người phụ nữ này, ngây người đứng một bên không nói ra lời.

Mạnh Yên kéo kéo tay áo Phương Phương, ý muốn cô nói rõ ràng. Nhưng cô bé lại sợ hãi, không dám mở miệng. Xem ra thua thiệt không ít vào tay người phụ nữ này.

Lúc mọi người đang im lặng, phía sau cửa có một người đàn ông đầu đầy mồ hôi đang xoăn tay áo,”Mỹ Ngọc, con đâu? Bế ở bên ngoài có nóng không?”

"Anh Lâm.” Mạnh Ngọc Cương gọi. Rõ ràng ở nhà? Ngay cả việc này cũng gạt người, thật không biết người phụ nữ này nghĩ thế nào?

Ba Lâm quay đầu lại, sửng sốt mấy giây, miễn cưỡng cười nói, "Mạnh Ngọc Cương, sao anh lại tới đây? Mau vào bên trong ngồi.”

Mỹ Ngọc nhét con vào trong ngực ông ta, la ầm lên,”Ngồi cái gì mà ngồi? Việc nhà làm xong chưa?”

Mặt ba Lâm đỏ tới mang tai, "Em nhỏ giọng chút, có bạn anh ở đây."

"Bạn bè cái gì?" Mỹ Ngọc như đòi nợ, trợn to hai mắt quát,”Anh lo tiếp đón bạn bè cũng không để ý mẹ con tôi?”

"Nói nhảm gì đấy?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi khổ cực mới có thể ở cùng anh, anh lại nói vậy, lại bỏ mặc mẹ con chúng tôi.” Mỹ Ngọc làm bộ muốn giành lại con,”Được lắm, chúng tôi lập tức đi, tuyệt đối sẽ không làm vướng mắt anh.”

"Anh làm sao lại bỏ mặc mẹ con em chứ, em và con đều là người quan trọng nhất của anh mà.” Ba Lâm kéo bà ta lại nhỏ giọng an ủi.

...

Hai người này lời qua tiếng lại, mặt Mạnh Ngọc Cương chuyển từ trắng thành xanh, gương mặt Mạnh Yên tức giận, Lâm Phương phương lại nâng khuôn mặt thương tâm khổ sở lên.

Bây giờ Mạnh Yên không nhịn được thốt ra, "Bác Lâm, hai người có gì muốn nói thì hãy nói sau đi, trước hết để cho Phương Phương nói hết đã.” Để cho đôi cẩu nam nữ này thân mật không biết phải đợi tới khi nào? Cô cũng không có kiên nhẫn xem màn biểu diễn buồn nôn của họ.

Ba Lâm nghe thấy toàn thân cứng nhắc, quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn con gái, "Chuyện gì?"

"Ba ba, Con. . . Con. . . Học phí. . ." Phương Phương thật sự rất muốn rời đi, nhưng nghĩ đến không có tiền học phí, bước chân của cô lại nặng nề.

"Cái gì? Lại muốn tiền? Lần trước không phải đã cho con 100 đồng sao? Sao còn xin nữa?” Ba Lâm trừng mắt, nhíu lông mày lại,”Hay con xài tiền lung tung?”

Phương Phương sợ hãi, toàn thân run rẩy ấp úng,”Con không có, tiền đó…Nộp tiền học chính còn có phụ thu…” Cái gì cũng cần tiền, 100 đồng có thể sử dụng được bao nhiêu!

"Được rồi, được rồi, không cần dài dòng nữa." Gương mặt ba Lâm không nhịn được, "Ba không có tiền, cho con 20 đồng."

Khóe mắt Phương Phương chua xót, chất lỏng ấm ấm sắp chảy xuống,”Ba, học phí cần 260 đồng.” Tại sao mỗi lần cô xin tiền cũng đều đáng thương như vậy?

"Cái gì?" Mỹ Ngọc hung dữ kêu lên,”260 đồng, mày nghĩ ba mày mở ngân hàng à? Không có, chúng tao không có tiền.”

"Ba ba."

"Phương Phương, ba đúng là không có tiền, sữa bột cho em con một tháng phải hơn 50 đồng.” Ba Lâm không thèm để ý tới, mắt thấy ba con Mạnh Ngọc Cương mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận,”Một nhà ba người chúng ta còn phải dùng tiền để ăn cơm, mua quần áo, thật sự ba không có tiền.”

"Đối với chuyện học phí của con..." Phương Phương khó chịu cực kỳ, cùng là con gái nhưng đối xử lại khác nhau như vậy.

Mỹ Ngọc cười lạnh nói, "Không phải mày còn mẹ mày sao? Tại sao phải bắt ông ấy chi tiền? Không có chuyện đó đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.