Đời Người Bình Thản

Chương 2-1



Ngày thứ hai phải đến trường học, sáng sớm sau khi ngủ dậy Mạnh Yên ăn điểm tâm do mẹ làm, Lý Thiến lột quả trứng hôm qua ra dằm với nước tương làm đồ ăn cho cô.

Sau đó Lâm Phương Phương tới tìm cô, "Tiểu Yên, cậu đã hết bệnh chưa? Có muốn cùng đi học không?"

Mạnh Yên sững sờ nhìn bạn tốt, không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Tớ khỏe rồi, chờ tớ một chút, tớ đi lấy cặp sách."

"Nhanh lên một chút, không thôi sẽ trễ học." Dung mạo Lâm Phương Phương tương đối thanh tú, khóe miệng có nốt ruồi nhỏ.

"Nhanh mà nhanh mà." Mạnh Yên nhanh chóng cầm chén cháo trắng ăn sạch, đi vào gian phòng ôm cặp sách đi ra ngoài."Đi thôi."

Lâm Phương Phương vươn tay nhỏ bé ra, "Tớ cầm cặp sách giúp cậu.”

"Không cần, Phương Phương, tớ có thể." Mạnh Yên cười rộ lên, trên tâm lý cô là người lớn sao có thể để cho trẻ con giúp mình xách cặp chứ. Nhưng mà Lâm Phương Phương đối xử với cô rất tốt.

"Phương Phương thật ngoan." Lý Thiến nhìn thấy một màn này khen ngợi cô, hai đứa bé này bằng tuổi, nhưng Phương Phương lại hiểu chuyện hơn con gái của bà, quả nhiên là con cái nhà nghèo phải lo liệu việc nhà sớm. ( thật ra thì nhà họ Mạnh cũng là người nhà nghèo ).

Ba của Lâm Phương Phương đi làm ở bên ngoài, chỉ có mẹ sống với cô. Ngày thường mẹ Lâm ở ngoài ruộng, không có thời gian chăm sóc con gái. Lâm Phương Phương tự học cách chăm lo cho bản thân mình, mới 10 tuổi đã có thể tự nấu ăn, chờ mẹ về nhà cùng ăn, đúng rồi còn có thể giặt quần áo.

Lâm Phương Phương được Lý Thiến khen có hơi ngượng ngùng, lẩm bẩm nói, "Tiểu Yên cũng rất ngoan." Cô không theo kịp thành tích của Mạnh Yên.

Lý Thiến cười không nói gì, tuy con gái của mình còn nhiều khuyết điểm, nhưng trong mắt mình vĩnh viễn là tốt nhất.

"Đi nhanh đi, Phương Phương." Mạnh Yên đeo cặp trên lưng, kéo tay bạn tạm biệt mẹ.

Lúc hai cô đến cửa trường học, Mạnh Yên nhìn về phía cửa trường học sững sờ, trường học vừa nhỏ vừa xưa như vậy lại là trường cũ của cô? Đơn giản không thể tin được, ôi chào, lục lại trí nhớ của mình, lúc cô 10 tuổi thật sự học trường cũ nát như vậy, sau này trải qua nhiều lần mở rộng sửa chữa xây mới biến thành to lớn sang trọng.

"Tiểu Yên, sao không đi vào?" Lâm Phương Phương tăng lực trong tay nhắc nhở cô.

Mạnh Yên đã tỉnh hồn lại, nhìn thấy các bạn học làm nhiệm vụ bên cửa bắt đầu kiểm tra, vội vàng đi vào, vô cùng may mắn, thiếu chút nữa thì tới trễ.

Chạy một đoạn đường vào trong lớp, các bạn học cũng đã ngồi rồi, lớp trưởng đứng trên bục chuẩn bị đọc bài, thấy các cô đi vào chào hỏi, "Mạnh Yên cậu đã hết bệnh chưa?"

"Ừ, mình khỏe rồi." Mạnh Yên vừa nói vừa vào ngồi vào chỗ, thành tích của cô rất tốt, tính tình nhã nhặn, quan hệ với mọi người trong lớp không tệ. Chẳng qua tất cả những thứ đó cũng dựa theo thành tích, chỉ cần thành tích học tập tốt, thầy cô và các bạn học cũng sẽ thích mình.

Hai người lấy sách từ trong túi ra, theo sự điều khiển của lớp trưởng bắt đầu đọc chậm, một ngày chính thức bắt đầu.

Nhìn các bạn học xung quanh, những thứ vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô cảm thấy chút thân thiết, lại thấy được bộ dạng còn bé của bọn họ thật không tệ. Tối thiểu thấy bọn họ trong đầu sẽ hiện ra khuôn mặt khi bọn họ lớn lên, thật là vô cùng thú vị.

Mạnh Yên vừa đọc vừa buồn cười, cô thật sự phải bắt đầu học tập, lại còn học thứ đơn giản như vậy, làm cho cô không biết nói gì.

Cô chủ nhiệm vừa mới bước vào là cô giáo dạy xã hội, tràn đầy nhiệt tình, hòa mình với những học sinh này. Các học sinh cũng không sợ cô, nhưng rất kính trọng cô.

Khiến Mạnh Yên nhức đầu chính là quy định đọc bài sáng sớm mỗi ngày của giáo viên chủ nhiệm, ngày ngày đều phải đọc, còn luân phiên đọc, giống như chơi trò chơi nấu ăn. Quá mức trẻ con, nhưng không có biện pháp nào, bây giờ cô là trẻ con, chỉ có thể chờ lớn lên.

Trong giờ học Tưởng Thi Vũ mặc một bộ đồ mới màu đỏ chót đã chạy tới nói với cô, "Mạnh Yên, cậu đã khỏe chưa?"

Trong mắt Mạnh Yên hiện lên một tia nghi ngờ, “Mình khỏe rồi, cám ơn." Trong trí nhớ, bạn học này giống như luôn có địch ý với cô, sao hôm nay đột nhiên có lòng tốt hỏi thăm?

"Thế thì không cần, mình sợ cậu bệnh nặng, không thể thi đấu với mình." Tưởng Thi Vũ cao ngạo liếc mắt, phủi bụi bặm trên tay áo, "Cậu cũng đừng quên ước định của chúng ta."

"Ước định?" Mạnh Yên không rõ.

"Cậu đừng giả vờ không biết, chúng ta hẹn sẽ so thành tích cuối kỳ với nhau."

"À, chuyện này, mình nhớ rồi."

"Vậy thì tốt, đến lúc đó tôi nhất định sẽ hơn cậu." Cô ta kiêu ngạo tự mãn giống như khổng tước [1] xòe đuôi.

[1] con công

Mạnh Yên nhún bả vai một cái, "Không sao cả."

"Cậu..." Những lời này kích thích cô ta, cô ta đưa ngón trỏ lên nói to, "Cậu đừng nên đắc ý, tôi tuyệt đối sẽ không thua cậu.”

"Ừ." Mạnh Yên thản nhiên gật đầu.

Những lời này lại càng chọc tức cô ta, mặt cô ta đỏ lên, chỉ về phía cô thật lâu, mới dậm chân ném một câu, "Cậu chờ đó."

Wow, như vậy mà cô ta cũng tức giận, Mạnh Yên im lặng nhìn trời, chẳng qua cảm thấy cô ta quá ấu trĩ nên lười nói.

Lâm Phương Phương bên cạnh cười trộm, "Tiểu Yên, cậu lại chọc cậu ta tức hộc máu rồi.”

"Tớ không làm gì hết." Mạnh Yên vô tội chớp mắt.

"Cậu đó." Lâm Phương Phương buồn cười kéo đuôi tóc của cô, "Sau này cậu ít để ý tới cậu ta đi, vẻ kiêu căng của cậu ta càng ngày càng cao rồi."

"Cậu ta thật đúng là nhàm chán, sao lại nhằm vào tớ chứ?" Mạnh Yên thật sự buồn bực không rõ trong lòng, sao không tìm người khác lại rảnh rỗi bới lông tìm vết cô chứ? Chẳng lẽ là cô ta có vấn đề?

Nghe nói nhà Tưởng Thi Vũ rất giàu, ba cô ta là thôn trưởng, có tiền có quyền. Giáo viên trường học và bạn học cũng nể cô ta, cho nên ở trong trường cô ta dương dương tự đắc vô cùng.

"Còn không phải do lần trước giáo viên chủ nhiệm dán bài văn của cậu chứ không có dán bài của cậu ta, cậu ta ghen tị." Lâm Phương Phương biết rõ nội tình, trong lòng có chút bất an.

"Không được người đố kỵ là kẻ tầm thường, chứng minh tớ không phải là kẻ tầm thường. Cũng được, cứ để cho cậu ta ghen tị với mình." Trong lòng Mạnh Yên lập tức trở nên vui vẻ, không để ý nữa cầm sách. Mùi vị ghen tị này tuy khó chịu, nhưng cứ để cô nàng này hưởng thụ nhiều một chút, ai bảo số mệnh cô tốt như vậy.

Lâm Phương Phương thấy bộ dạng không để tâm của cô, im lặng chăm chú nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.