Buổi chiều thứ tư không có tiết học nên sáng sớm Mạnh Yên đã xin phép với Lý Thiến muốn đến nhà họ Giang chơi.
Hai người giao ước hẹn nhau ở địa điểm rồi cùng đi.
Lúc này thành phố S vẫn chưa trở nên sầm uất, rực rỡ như kiếp trước, chẳng qua nhiều kiến trúc kinh điển trên đường vẫn rất khác biệt, Mạnh Yên vừa đi vừa nhìn không chớp mắt.
Diệp Thiên Nhiên đi được một đoạn thấy cô không đuổi theo. Không thể làm gì khác hơn là lui về dắt tay của cô đi, ”Nhìn cái gì chứ ? ” Ánh mắt anh chợt lóe lên sợ người phía sau bị bỏ lại.
"Nhìn những ngôi nhà kia. ” Mạnh Yên chỉ vào một ngôi nhà tiêu chuẩn, ”Thật là đẹp, đã trải qua nửa thế kỷ mà vẫn còn đẹp như vậy. ” Điều này khiến cô khẽ ca ngợi, khi đó người xây dựng được đã rất xuất sắc, mặc dù bây giờ nhìn cũ nhưng vẫn rất chói lọi.
"Đẹp thì đẹp, nhưng mà đây là nhà của người khác, em có cần phải nhìn đến mất hồn vậy không ? ” Diệp Thiên Nhiên tức giận trợn mắt nhìn cô, ngay cả xe trên đường cũng không thèm chú ý. .
Vẻ mặt Mạnh Yên say sưa tưởng tượng, ”Sau này em cũng muốn mua nhà như vậy, chắc chắn sống ở đó rất hạnh phúc. ”
"Vậy em nghĩ cách kiếm tiền đi, anh đoán nhà này rất đắt. ” Diệp Thiên Nhiên cười thầm trong lòng, nha đầu này suy nghĩ xa vời.
"Cho nên muốn từ hôm nay trở đi phải cố gắng kiếm tiền. ” Mạnh Yên thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm được.
Mạnh Yên đã sớm chuẩn bị nên rút tiền trong ngân hàng ra để trong cặp sách, khi cô lấy tiền ra đưa cho người bán, Diệp Thiên Nhiên mở to hai mắt, nếu sớm biết, anh sợ rằng không có tâm trạng cười cười nói nói với cô như vậy. Dám để số tiền lớn trong cặp cũng không sợ bị người khác lấy mất sao ?
Anh không biết Mạnh Yên kéo anh đi chính là xem anh như người bảo hộ. Cũng bởi vì có anh bên cạnh nên cô mới có lá gan như vậy.
"Cô bé, con muốn dùng số tiền này để mua chứng khoán sao ? ” Gương mặt người bán thừ ra, ngây người nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
"Đúng vậy." Mạnh Yên gật đầu, người thu tiền kỳ lạ này sao lại không thu tiền chứ ? ” Có hạn chế gì sao ? ”
"Người lớn nhà con có biết không ? ” Người bán lại hỏi tới, tiền này không phải lén ăn trộm chứ ?
"Đương nhiên biết, nếu không làm sao có tiền chứ ? ” Mạnh Yên có chút không nhẫn nại, cần phải hỏi cẩn thận như vậy sao ?
"Đều mua hết ? Cũng chưa chắc sẽ kiếm được tiền. ” Người bán nhắc nhở, thành thật mà nói, trong lòng của ông cũng e dè với chuyện mới mẻ này.
"Đã biết, chú à, có thể bán cho con không ? ” Mạnh Yên hơi khó chịu, người này thật dài dòng. “ Con muốn gấp đôi. ” Chẳng qua cô biết ông ấy có ý tốt, cho nên cũng nể mặt ông.
"Tất cả đều muốn gấp đôi ?" Người bán lại lần nữa ngây ngẩn cả người.
"Đúng vậy." Mạnh Yên chắc chắn như đinh đóng cột gật đầu.
Người nọ do dự nửa ngày, môi giật giật, làm xong tất cả thủ tục đếm đi đếm lại mấy trăm tờ rồi mới đưa cho cô.
Mạnh Yên lại đếm một lần nữa rồi cẩn thận bỏ vào trong cặp. Vòng vo đảo mắt, ”Anh họ, anh có muốn mua mấy tờ không ? ” Cũng không uổng công một chuyến, để cho anh kiếm được chút tiền tiêu vặt.
"Anh ? Quên đi. ” Diệp Thiên Nhiên hất mặt, ”Anh không biết chuyện này cũng không hứng thú. ” Anh nhìn cô hồi lâu, cảm thấy kỳ quái không biết trong lòng cô đang thật sự suy nghĩ chuyện này thế nào ?
Mạnh Yên khuyên anh, "Coi như chơi một chút cũng được."
Diệp Thiên Nhiên vốn định từ chối nhưng không biết sao lại thay đổi chủ ý, móc ra 500 đồng trong túi.
"Cũng muốn gấp đôi sao?” Người bán vừa trải qua cảm giác kinh ngạc nên lúc này cũng không còn quá sửng sốt.
Diệp Thiên Nhiên nghĩ một chút chưa kịp quyết định thì Mạnh Yên ở bên cạnh kêu lên,”Dĩ nhiên.” Anh không lên tiếng thì cứ cho là vậy đi.
Người bán này thấy hai đứa bé, một đứa cố chấp một đứa im lặng, nghĩ thầm trong nhà chắc chắn có tiền, ai có thể dễ dàng lấy 10.000 đồng chứ. Nghĩ như vậy, càng cẩn thận ân cần, làm xong thủ tục cũng đưa cho Diệp Thiên Nhiên. Diệp Thiên Nhiên cũng không đếm lại, tiện tay bỏ vào túi.
Làm xong chuyện lớn, Mạnh Yên thở phào nhẹ nhõm cũng không có tâm tư đến chuyện đi dạo,”Anh họ, anh muốn đi dạo sao?” Nếu như anh nói không thì cô không thể nhịn được muốn chạy về giấu đồ đi.
"Không cần, vẫn nên về nhà sớm một chút.” Diệp Thiên Nhiên không yên lòng về cặp sách của cô, vươn tay ra,”Anh cầm cặp sách giúp em.”
"Cám ơn anh họ.” Mạnh Yên vui sướng, hài lòng đưa anh, đưa đồ cho anh giữ là yên tâm nhất. “Chẳng qua sao anh có nhiều tiền như vậy?” Tuy nói bối cảnh nhà họ Giang không tệ nhưng không có khả năng cho anh nhiều tiền tiêu vặt như vậy.
"Ba mẹ anh cho.” Diệp Thiên Nhiên nhàn nhạt liếc cô,”Thế nào? Em có ý kiến?”.
"Không không." Mạnh Yên bối rối vẫy tay, nói đùa, ở chung một chỗ lâu như vậy, ranh giới cuối cùng của người này cô rất rõ, không nên nói chuyện trong nhà của anh. “Em chỉ thấy kỳ lạ, sao anh lại mang nhiều tiền bên người như vậy?”.
"Anh vốn muốn mua vài thứ.” Thấy bộ dạng cẩn thận của cô, trong lòng anh có hơi buồn cười,”Chẳng qua lần sau mua cũng được.” Mang cặp sách này đi dạo phố quá nguy hiểm.
"Cái gì vậy?" Mạnh Yên có chút áy náy, cũng bởi vì cô mà trì hoãn chuyện của anh.
"Em thật là quản nhiều chuyện.” Diệp Thiên Nhiên dùng tay xoa xoa tóc của cô, nhưng anh không cần người khác áy náy.
Mạnh Yên đẩy tay anh ra, bĩu môi. Thật đáng ghét, cô quan tâm anh mà.
Diệp Thiên Nhiên cười hì hì đưa tay bóp miệng cô,”Cũng có thể dùng để treo bình.”
"Đáng ghét, em là thục nữ, anh không thể không lễ phép như vậy.” Người này thật là, thấy trong lòng cô khó chịu, ngược lại anh còn vui vẻ, hả hê.
Diệp Thiên Nhiên cười to lên, "Thục nữ? Con nhóc như em mà cũng tự xưng thục nữ, thật là chết cười mất thôi.”
"Không cho cười." Mạnh Yên tức giận, mặt đỏ bừng, xông lên hung dữ đá một đá, đáng tiếc tay chân anh linh hoạt nên chỉ thoáng qua không đá trúng. “Anh đứng lại cho em.”
"Ha ha ha." Diệp Thiên Nhiên cười càng vui vẻ, cô tức giận giống như con mèo nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
"Diệp Thiên Nhiên, anh…chán ghét, đáng giận…” Mạnh Yên đáng thương đuổi theo không kịp, đứng tại chỗ dậm chân mắng người, nhưng thiếu từ ngữ mắng chửi nên hết lần này đến lần khác chỉ có hai câu này.
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận.” Rốt cuộc Diệp Thiên Nhiên cũng cười đủ rồi, đi tới bên cạnh cô,”Để cho em đá mấy cái trút giận.”
Mạnh Yên rối rắm trừng mắt nhìn anh, tức giận muốn đá anh một đá, nhưng lực đá chỉ rơi trên đùi anh đã giảm bớt lực. Dù sao cô cũng có điểm không tốt, quá mềm lòng. Đá mấy đá xem như hết giận.
"Hôm nay chuyện mua chứng khoán không nên nói lung tung với người khác.” Mạnh Yên bày ra vẻ mặt hung dữ nhìn anh.
Mạnh Yên thấy cả biện pháp làm khó dễ anh cũng không có, làm như không thấy trong mắt anh còn sót lại niềm vui, xoay người rời đi,”Mau trở về thôi.”
Diệp Thiên Nhiên cười cười, nhanh chóng theo sát sau đó.
Diệp Thiên Nhiên đưa Mạnh Yên vào trong cửa tiệm rồi mới rời đi, Lý Thiến vừa buôn bán xong, tiễn khách ra ngoài.
"Tiểu Yên, trở về sớm vậy ? Mẹ cho là con đợi đến tối mới trở về.” Bà vẫn cho rằng con gái chơi ở nhà họ Giang.
"Không có, mẹ, hôm nay con đã làm xong chuyện.” Mạnh Yên chớp mắt nhìn bà.
Lý Thiến bắt đầu không phản ứng kịp, sửng sốt hai giây mới hiểu ra,”Con đã dùng tiền?”
"Dạ.” Mạnh Yên hơi im lặng, cái gì gọi là dùng tiền? Chuyện này có thể gọi là đầu tư được không? Chẳng qua trong khoảng thời gian ngắn khó có thể nói chuyện đạo lý với mẹ cô.
"Con…con thật đúng là…” Lý Thiến không ngờ con gái im lặng không lên tiếng làm xong chuyện, bà còn tưởng rằng không có bà giúp một tay, con gái không làm được chuyện như vậy. “Một mình con đi?”
Đứa nhỏ này trước đó không nói với bà một tiếng, có phải đề phòng sợ bà phiền phức? Tuy bà có suy nghĩ này nhưng cảm thấy không thực tế.
"Không phải, có anh họ theo giúp con.” Mạnh Yên lấy sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân của Lý Thiến trong cặp sách trả lại cho bà.
"Những thứ này làm sao con có?” Lý Thiến càng thêm im lặng, trẻ con gì? Lại tinh ranh như vậy? Những vật này bà nhớ mình đã cất kỹ ở nơi đáng tin cậy.
"Nằm ở ngăn thứ năm trong tủ, ba mẹ không có khóa lại.” Gương mặt Mạnh Yên thản nhiên.
Lý Thiến vỗ trán, vốn tưởng qua thời gian con gái sẽ quên chuyện này hoặc không có bất kỳ giấy tờ để con gái không làm được gì, hôm nay lại…Nghĩ lại, đứa nhỏ này thông minh như vậy, nói không chừng đúng như con bé nói, có thể kiếm đại một khoản.
"Mẹ, những thứ này mẹ cũng cho con giữ đi.” Vẻ mặt Mạnh Yên tươi cười đưa giấy mua cho Lý Thiến.
Lý Thiến cầm lấy mở ra xem, lại tốn 30 đồng, ai thật đắt, a, hi vọng không phải là đồ bỏ. Mua thì đã mua rồi, vậy cũng không có cách nào. Nhanh chóng kẹp vào trong túi cất ở chỗ không thấy được.
"Mẹ, buôn bán được không?" Mạnh Yên nhìn tới nhìn lui trong cửa tiệm.
"Tốt lắm, may nhờ có mẹ Phương Phương giúp đỡ, nếu không thì mẹ thật sự làm không xuể.” Lý Thiến rất hài lòng với Ngân Hoa, tỉ mỉ phụ trách lại không sợ mệt mỏi. Sau khi Ngân Hoa kết hôn vẫn ở cửa tiệm của nhà họ Mạnh giúp một tay, cũng để cho ông bà nội Giang có thời gian nghỉ ngơi.
Về phần cửa hàng vải của nhà họ Giang chỉ cần ông bà nội Giang cũng có thể làm được, chỉ có lúc nhập hàng thì có Giang Hải Thiên sẽ giúp đỡ đi lấy hàng. Thường ngày thì đi theo Mạnh Ngọc Cương buôn bán ở chợ, chẳng qua ông bán gà. Hai người giúp đỡ, buôn bán cũng không tệ lắm.
"Nếu bận quá, thì tuyển người đi.” Mạnh Yên cười nói, ngộ nhỡ cơ thể ngã bệnh cũng không tốt, buôn bán có thể làm lúc nào cũng được nhưng sức khỏe chỉ có một.
"Đừng lo lắng, mẹ vẫn lo được.” Lý Thiến quét cửa tiệm một vòng, tiệm này là tâm huyết của bà. “Chẳng qua phải cần hai người.”
"Sao vậy?" Mạnh Yên có chút kỳ quái.
"Nhà mới của chúng ta không thể để trống vô ích, mẹ muốn mở thêm chi nhánh.” Gương mặt Lý Thiến tự tin,”Chia ra thêm nhóm khách hàng.”
"Chẳng qua nơi đó có vắng quá không?” Mạnh Yên hỏi, trên phương diện buôn bán đã rất lâu cô không hỏi tới.
"Đều là khách quen của mẹ, không sao.” Lý Thiến có lòng tin, bà đã nghiên cứu chuyện này rất lâu. “Ở đây đông khách quen cũ, có thể thay đổi được. Nơi này chủ yếu tìm thêm khách hàng mới.”
Nhìn Lý Thiến mặc một bộ quần áo thời thượng mà nói, vẻ mặt hứng khởi, lòng Mạnh Yên cũng tràn đầy vui vẻ, rốt cuộc mẹ cô cũng tìm được con đường của riêng mình. Không những theo đuổi lý tưởng của mình còn biết suy nghĩ buôn bán. Những năm này các quan niệm kiếp trước cô lặng lẽ truyền cho mẹ rốt cuộc cũng phát triển. Phụ nữ không thể vĩnh viễn vây quanh chồng con, có nghề nghiệp yêu thích của riêng mình còn có thể khiến cho bà lấy được sự tự tin và thỏa mãn. Hơn nữa cũng không khiến cho người đàn ông và những người khác khinh thường bà.
Mạnh Yên mua cho mẹ cô rất nhiều sách quản lý và tạp chí thời trang trong và ngoài nước buộc bà phải dùng thời gian học. Xem ra tâm huyết của cô cũng không uổng phí, Lý Thiến đã tiếp thu những kiến thức học được chuyển hóa thành của mình. Bà cũng không còn…chỉ là người chỉ biết hết giờ làm, vội vàng làm việc nội trợ nữa. Thật sự là quá tốt.