Đời Người Bình Thản

Chương 23



Ngày hôm sau, Lý Thiến chuẩn bị thay Mạnh Yên một bộ váy đơn giản màu xanh, làn váy giống như lá sen mở ra, đi trong gió lay động lòng người. Trên đầu đội chiếc nón rộng màu vàng, dưới chân mang đôi xăng đan có hoa màu trắng.

Mạnh Yên hài lòng nhìn vào gương, không ngừng gật đầu. Da trắng, lông mày đậm, môi đỏ, dù gì cũng là một tiểu mỹ nhân. Những năm gần đây làm đẹp quả nhiên có hiệu quả. Phơi mặt ngoài nắng phơi đồ giữa thời tiết nóng bức nên phải chăm chỉ dưỡng da lại.

"Tiểu Yên, mẹ để đồ ăn trong cặp con rồi đó." Lý Thiến giơ cặp sách lên, tay trái nâng một ly sữa tươi,”Buổi trưa lấy ra ăn.”

"Dạ con biết rồi mẹ.” Mạnh Yên nhận lấy ly sữa uống một hớp.

Lý Thiến quan sát con gái,”Xem ra uống sữa tươi có hiệu quả, da của con trắng ra rất nhiều.” Trong lòng bà đắc ý, con gái của bà rất xinh đẹp.

Trước kia Mạnh Yên ầm ĩ muốn uống sữa, bà nghĩ thầm việc đó không hề gì. Chẳng qua thấy con gái như vậy không thể làm gì khác hơn là cho cô một phần. Lúc ấy Mạnh Yên dùng những lý do như da trắng, tăng chiều cao, bổ sung canxi để thuyết phục bà.

Chẳng qua bà không hề biết, Mạnh Yên không chỉ uống mà còn dùng sữa để rửa mặt.

"Mẹ, mẹ cũng uống một ly đi, nhà chúng ta đâu có thiếu ăn uống.” Mạnh Yên đưa ly không lại cho bà, cười híp mắt nói,”Phụ nữ muốn mình trẻ đẹp phải chăm sóc bản thân thật tốt. Sữa tươi còn có hiệu quả giúp mẹ trẻ ra nữa đó.”

"Phốc." Lý Thiến thấy con gái thỉnh thoảng nói ra những lời lạ lẫm đã thành thói quen, tuy mới đầu nghe thấy hơi lạ, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thấy cũng có lý. “Nhà chúng ta mặc dù không thiếu tiền nhưng cũng để dành để nhập hàng trong kho. Con kiếm được số tiền kia lại để vào bất động sản. Trong nhà cũng không còn dư bao nhiêu.”

Tiệm mới buôn bán rất tốt, đều là khách quen, bình thường các cô, các chị còn có thể dẫn đến khách mới. Bà lại tuyển thêm hai người trong tiệm. Bên tiệm mới có mẹ Phương Phương làm chủ tiệm, tiệm cũ cũng có chủ tiệm, còn bà phụ trách cả hai.

Mấy năm gần đây buôn bán đắt nên quần áo trong kho càng lúc càng nhiều, bà cũng biến nhà mới thành kho hàng. Lại tiếp tục ký hợp đồng với xưởng may, đề ra giá cả. Nói đến đây phải cảm ơn con gái của mình, nếu không nhờ con bé làm chủ nhất định phải ký hợp đồng 3 năm chỉ e là chủ xưởng may đã nâng giá. Bà cũng phải tốn rất nhiều tiền, mấy chỗ xưởng may quần áo hối hận vô cùng, ban đầu cũng chỉ ký hợp đồng một năm.

Tuy nhiên bà cũng muốn tiết kiệm chút tiền để còn buôn bán. Tốt nhất tự mình làm ra thì mới kiếm tiền được. Người khác cũng như vậy, chẳng qua chuyện này có hơi khó khăn, muốn kỹ thuật muốn tài chính muốn tinh mắt phải có đầu óc kinh doanh. Tất cả những thứ này chỉ có thể từ từ, những ý nghĩ còn chưa quen, bà muốn suy nghĩ rõ ràng rồi bàn với người trong nhà.

"Cứ dùng tiền mua sữa đi mẹ.” Mạnh Yên không thích mẹ lúc nào cũng tiết kiệm, trải qua hai kiếp suy nghĩ cũng khác đi. “Mẹ, không nên tiết kiệm. Lúc kiếm tiền thì kiếm, lúc nên tiêu tiền thì tiêu, đừng có xót tiền. Tiền dùng hết còn có thể kiếm về.”

"Con đó, chuyện gì cũng đơn giản như vậy.” Lý Thiến nghe vậy nói.

"Vốn đơn giản như vậy, là do mọi người muốn phức tạp thôi.” Mạnh Yên cười nói,”Mẹ, mẹ bán quần áo, mình phải chú ý hình tượng của mình. Gương mặt vóc người đều phải chăm sóc tốt, người khác mới có thể tin tưởng tiệm của mẹ.” Việc này phải làm được vì vẻ ngoài rất quan trọng.

"Biết rồi, con đã nói rất nhiều lần, mẹ nhớ mà.” Lý Thiến nhức đầu vẫy tay,”Mẹ sẽ lấy thêm hai phần sữa nữa, cho ba con một phần.” Nhưng mà đứa nhỏ này nói rất có lý.

"Thế này mới đúng.” Mạnh Yên nhào tới hôn một cái,”Mẹ, mẹ không nên xem thường con mua căn nhà kia, đến lúc đó sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cho nên mẹ cứ thoải mái tiêu tiền đi, sau này tiền cha mẹ dưỡng lão cũng không thiếu.”

Trừ bỏ cô mua một căn nhà ba phòng ngủ, một phòng khách bên ngoài, những tiền khác cô đều đầu tư vào khu bất động sản. Kế tiếp chính là khi thời điểm sục sôi ngất trời đến thì tiền sẽ cuồn cuộn chảy vào.

"Đứa nhỏ này, cái gì mà thoải mái chứ? Muốn bị phá sản sao.” Ngoài miệng Lý Thiến nói vậy nhưng trong lòng khỏi phải nói vô cùng vui vẻ. Con gái rất hiếu thảo hiểu chuyện. “Con nói cũng đúng, ban đầu may nhờ ba con nghe lời con không ra tay sớm nếu không sau này sao có thế kiếm được nhiều như vậy.”

Đó cũng không phải là một con số nhỏ, đó là tiền mà cả đời vợ chồng bọn họ cũng không kiếm được.

"Đó là đương nhiên, con thích đọc sách là vậy. Trong sách đều có những thứ bổ ích, quan tâm thời sự, quan tâm chính trị là có thể kiếm được nhiều tiền.” Mạnh Yên dùng cớ này để loại bỏ đi sự nghi ngờ trong lòng cha mẹ.

"Coi như con có lý. Đúng rồi, mẹ đặt tạp chí hàng tháng cho con rồi, mẹ đã đến bưu điện đặt mấy cuốn.” Sau này Lý Thiến thường nghe lời của con gái nên từ bị động học tập đã chuyển thành chủ động học tập. Huống chi bây giờ muốn làm việc lớn phải nạp thật nhiều kiến thức.

Mạnh Yên mở miệng, vừa muốn nói chuyện liền bị giọng nói phía ngoài cắt đứt, "Tiểu Yên, cậu dậy rồi sao?" Phương Phương đến.

"Đã dậy, tớ cũng chuẩn bị xong rồi." Mạnh Yên nhìn ra, "Hình như mọi người đến sớm?" Cô đưa tay trái ra, liếc nhìn đồng hồ mới trên tay.

"Ha ha, sớm hơn nửa tiếng." Lâm Phương Phương kéo tay Mạnh Yên, "Chúng ta đi nhanh đi, anh họ và Tiểu Vũ đợi chúng ta ở bên ngoài.

"Tiểu Yên, Phương Phương, các con cẩn thận một chút." Lý Thiến cầm cặp sách đuổi theo, giúp con gái đeo trên lưng, "Nhớ về sớm.”

Lúc này, Lâm Phương Phương mới nhìn thấy Lý Thiến, bận rộn lên tiếng chào hỏi, "Thím à, chúng con đi chơi nha."

"Đi đi, chơi vui vẻ nhưng mà nhớ chú ý an toàn." Lý Thiến dặn dò.

"Dạ, con biết ạ." Hai người dắt tay nhau chạy đi.

Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ ngồi ở trong tiệm không yên lòng nhìn quanh, sao lâu thế vẫn chưa ra?

"Anh họ, Tiểu Vũ, đi thôi." Lâm Phương Phương đứng ở bên ngoài vẫy mạnh tay với bọn họ.

Diệp Thiên Nhiên nói một tiếng với ông nội Giang, rồi mang theo Giang Vũ ra cửa. Anh nhìn Mạnh Yên mấy lần, cảm giác có chút không giống.

Mạnh Yên bị anh nhìn không được tự nhiên, vuốt ve váy viền hoa, "Thế nào? Có vấn đề gì không?"

"Không có, dường như anh chưa bao giờ thấy em mặc váy." Diệp Thiên Nhiên nhìn chằm chằm cô cẩn thận quan sát, "Lần đầu tiên thấy có chút kỳ lạ." Trước kia giống như một cô bé con, mặc bộ y phục này vào lại cảm giác như một cô gái.

Nhắc tới đây, lòng Mạnh Yên đau xót. Các cậu bạn thích nhất kéo đuôi tóc và vén váy các bạn nữ. Mặc dù cô biết đây là cách học sinh tiểu học biểu đạt tình cảm nhưng không có cách chấp nhận được. Không thể làm gì khác hơn là cắt mái tóc dài ngắn lại, bình thường không mặc váy. Như vậy bọn họ không thể làm gì được, hì hì.

"Lúc nghỉ hè thì em mặc thôi, chẳng qua anh ít thấy nên thấy lạ thôi.” Mạnh Yên nghịch ngợm xoay một vòng, làn váy bay bay,”Đẹp không?”

Đột nhiên Diệp Thiên Nhiên không vui khi thấy vẻ mặt cô, bình tĩnh nói,”Cũng bình thường, tạm nhìn được.” Lời này quá miễn cưỡng.

Mạnh Yên đang làm đẹp thì nghe thấy lời này, tức giận giống như quả bóng phồng lên. Hung dữ liếc mắt nhìn anh,”Hừ, anh không có mắt thẩm mỹ gì cả.” Sau đó quay đầu không để ý tới anh.

"Tiểu Yên, cậu không nên tức giận, quần áo của cậu rất đẹp, tớ cũng thích nữa!” Nhờ sự nhiệt tình của Phương Phương vây quanh mà cô bình tĩnh. Mới vừa rồi cô không để ý cô bé nghe được bọn họ cãi nhau.

“Thật sao? Vậy mấy ngày nữa tớ cho cậu mượn mặc.” Lúc này Mạnh Yên mới hóa giận thành vui. Tính tình cô rất thất thường, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Phương Phương hơi gầy hơn cô, nên Phương Phương cũng có thể mặc quần áo của cô

"Ừ, được.” Phương Phương vui vẻ,”Tớ…cho cậu mượn vòng thạch anh.”

"Được rồi." Mạnh Yên gật đầu, vật này là vòng thạch anh mà trước đây Giang Hải Thiên đi công tác mua về, sau đó đưa cho Phương Phương, Phương Phương xem như bảo bối lúc nào cũng mang theo, mùa đông cũng không cởi ra. Thật ra thì cô cũng không để ý nhưng mà cũng không tiện từ chối.

Bên này hai người nói náo nhiệt, bên kia Giang Vũ nhỏ giọng hỏi Diệp Thiên Nhiên, "Anh họ, sao anh lại cố tình chọc giận Tiểu Yên? Cậu ấy mặc đồ rất đẹp." Cậu nhìn chòng chọc Mạnh Yên thật lâu.

Diệp Thiên Nhiên khinh bỉ quét mắt nhìn cậu một cái, "Mắt thẩm mỹ sao vậy? Vậy mà đẹp ư?”

"Đối với anh là vậy nhưng em thấy đẹp mà, hơn nữa dáng người Tiểu Yên cũng đẹp." Giang Vũ đang bước vào tuổi cảm thấy tò mò về người khác phái, gần đây cậu thân cận với hai cô bé này nên nhìn xung quanh cũng cảm thấy không bạn nữ nào đẹp hơn hai cô.

Diệp Thiên Nhiên kỳ quái nhìn cậu, lại quay đầu nhìn hai cô gái đang líu lo kia. "Mắt thẩm mỹ của em không được, quá kém."

"Có thật không? Anh cảm thấy như vậy..." Giang Vũ bắt bắt đầu có chút hoang mang. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của cậu tệ?

"Tiểu Vũ, em còn nhỏ đó! Cả ngày học hỏi chuyện này để làm gì?” Diệp Thiên Nhiên nhíu mày liếc xéo cậu.

Mặt Giang Vũ đỏ lên, ấp úng nói không ra lời, "Em…em không có học hỏi…” Cậu sùng bái anh họ nhất, cũng nghe lời anh họ nhất.

"Không có tìm hiểu là được, nên tập trung học tập mới đúng.” Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt,”Em quên ba em nói sao với em rồi?” Anh quyết định loại bỏ suy nghĩ lung tung của em trai. (suy nghĩ lung tung?)

"Em không có, ba muốn em thi đỗ đại học.” Giang Vũ tủi thân bĩu môi, tại sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy? Cậu có làm gì sai đâu?

Nhà họ Giang trừ mẹ Diệp Thiên Nhiên tài cao học rộng còn lại trình độ những người khác không cao. Mục tiêu lớn nhất của bọn họ chính là mong Giang Vũ có thể học đại học, là một người trí thức.

"Cậu chỉ có một nguyện vọng vậy em phải cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ông, đừng có suy nghĩ về những chuyện khác.” Diệp Thiên Nhiên nghiêm túc dạy dỗ cậu. “Chẳng qua em yên tâm, anh không có nói với người khác, anh cũng sẽ không nói lại với cậu.”

Giang Vũ nghe thấy rất cảm động, chỉ cảm thấy anh họ rất tốt với cậu, ừ ừ, cậu muốn cố gắng học tập thật tốt để hướng về tương lai. Không hề để ý những chuyện lộn xộn như dáng dấp người nào đẹp hay khó coi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.