Đời Người Bình Thản

Chương 25



Ở chỗ quản lý thuyền bè, nộp 10 đồng thế chân, thuê con thuyền nhỏ, từ từ chèo theo con sông. Bốn người vừa đúng mỗi người một mái chèo, Phương Phương và Giang Vũ một hàng, Mạnh Yên và Diệp Thiên Nhiên một hàng. Trong tay nhàn nhã chèo, hai mắt nhìn ra xa.

Phong cảnh hai bờ sông như tranh vẽ, lúc thì bụi cỏ xanh biếc như tấm đệm, lúc thì hoa tươi rực rỡ, chốc nữa lại xanh tươi um tùm, lát nữa thì sông trắng bạc. Tâm tình Mạnh Yên vui mừng khẽ ca thán, cuộc sống như thế đã đủ tươi đẹp.

Chẳng qua cô không có sức, mỏi tay muốn chết, "Em mệt quá." Cô ngừng tay không chịu chèo nữa.

"Rõ ràng em thiếu rèn luyện..." Diệp Thiên Nhiên nhìn lướt qua, muốn nói động cô đi theo bọn họ rèn luyện thân thể.

"Anh họ, đừng càm ràm nữa." Mạnh Yên nhìn lên trời, "Để cho lỗ tai em thanh tĩnh, được không?" Sự lạnh nhạt lần đầu gặp mặt của người này ném đi đâu rồi? Sao lại trở nên dài dòng như vậy?

Diệp Thiên Nhiên rất bất đắc dĩ, anh cũng muốn tốt cho cô, nhưng cô lại không chịu cảm kích."Quên đi, em nghỉ ngơi đi, Phương Phương, em cũng không cần chèo nữa." Nếu hai bên dùng lực chèo không đều đều, dễ dàng bị lượn vòng.

Lâm Phương Phương nghe như trút được gánh nặng vội vàng thả tay chèo ra, cô cũng mệt mỏi chẳng qua không dám nói, thật ra thì cô cũng rất sợ Diệp Thiên Nhiên. Mặc dù cho tới bây giờ anh chưa từng mắng cô.

"Anh họ, mọi người cũng nghỉ ngơi chút đi, bên kia có cây cầu, chúng ta chèo đến đó tránh nắng đi." Mạnh Yên chỉ vào trước mặt, ngày càng ngày càng nóng, da cũng bị phơi cháy mất, dù đội nón cũng không có tác dụng. Sau này không thể ra ngoài chơi lúc trời nóng, cô thật vất vả mới dưỡng da trắng mịn. Ai, ra ngoài thì vui vẻ, lại quên mất điều này.

Diệp Thiên Nhiên liếc mắt thấy mặt cô bị phơi đỏ, theo ý của cô chèo đến cây cầu.

Cây cầu ngăn cản ánh mặt trời, quả nhiên mát mẻ lên, Mạnh Yên lấy nón ngồi quạt.

Lâm Phương Phương nhàm chán ngắm nhìn chung quanh, đột nhiên vươn tay chỉ nói, "Tiểu Yên, cậu nhìn kìa!"

Mạnh Yên nhìn theo ngón tay của cô, cau mày, nhóm bạn học kia cũng mướn chiếc thuyền chèo thuyền qua đây, cách thuyền của bọn họ có mười mấy thước.

Giang Vũ và Diệp Thiên Nhiên cũng nhìn thấy, cũng không hẹn mà cùng nhíu mi. Vốn cũng không muốn để ý tới bọn họ, nhưng bọn họ vẫn còn xuất hiện ở trước mặt.

"Không phải bọn họ theo chân chúng ta chứ." Giang Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, "Sông dài như vậy, chúng ta cũng không thể chiếm lấy."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng Trương Hồng, "Giang Vũ, anh họ, chúng em cũng tới." Ơ, đúng là bọn họ đuổi theo.

Diệp Thiên Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn đông tây không thèm để ý.

Lâm Phương Phương có chút khẩn trương cầm mái chèo lên, "Chúng ta nên rời khỏi đây, không nên để cho bọn họ chạy tới."

Mạnh Yên không khỏi buồn cười nói, "Đến đây thì từ từ chèo đi, có cái gì mà khẩn trương?" Cũng không phải là đi đánh nhau? (hừ, đầu óc chỉ nghĩ chuyện đánh nhau).

"Bọn họ thật thật đáng ghét." Phương Phương bĩu môi, "Tưởng Thi Vũ quái gở đó, tớ không chịu nổi."

Mạnh Yên hả hê, mới phát hiện bạn học Tưởng cũng ở trên thuyền. Thật là kỳ quái, theo tính khí ngày thường của cô ta, không phải là rất kiêu ngạo sao, vậy mà cũng thanh cao chịu đi công viên sao? Lúc này mới phù hợp với hình tượng cao cao tại thượng của cô ta!

Đang lúc bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy thân thuyền bị va chạm mạnh, cả người nhào tới trên người Diệp Thiên Nhiên. Còn chưa kịp thấy rõ tình huống, cả chiếc thuyền cũng lật, người "ùm" một tiếng ngã xuống nước. Phát ra một tiếng thét chói tai, rồi tiếng thét tiếp theo lại vang lên.

Diệp Thiên Nhiên quýnh lên nhanh chóng đưa tay ôm lấy cô, mái chèo trong tay cũng rơi xuống.

Thảm! Cô không biết bơi! Mạnh Yên hoảng sợ nhắm mắt lại không dám nhìn tình huống bi thảm, cả người giống như bạch tuộc ôm lấy eo Diệp Thiên Nhiên.

"Tiểu Yên đừng sợ." Diệp Thiên Nhiên kiểm tra thấy cả người cô gái trong ngực phát run, "Ôm chặt đừng buông tay."

Mạnh Yên khẽ gật đầu, vẫn như cũ không dám mở mắt. Buồng tim đập loạn, trên đầu đổ mồ hôi. Nếu như cứ chết như vậy, bây giờ cô sẽ không cam lòng.

Diệp Thiên Nhiên đổi tư thế, ôm cô vào trong ngực rồi bơi về hướng bên bờ. Ở dưới sông không có sức lực, mất rất nhiều sức mới có thể bơi đến bờ, dùng sức đẩy cô lên bờ.

"Anh họ." Mạnh Yên đến nơi rồi mới dám mở mắt, thấy anh quay người về phía sông.

"Tiểu Vũ và Phương Phương ở chỗ này." Anh quay đầu lại dặn dò một tiếng, lại xoay người bơi đi.

Mạnh Yên nhìn về phía sông, mới phát hiện là thuyền của bọn Tưởng Thi Vũ không biết thế nào lại va chạm thuyền mình, chẳng qua thuyền bọn họ cũng lật, toàn bộ rơi xuống sông. Giang Vũ nắm tay Phương Phương giãy dụa trong nước, hai đầu nhỏ ở trong sông lúc chuyển động lúc chìm.

Mạnh Yên suy sụp, Phương Phương cũng không biết bơi lội giống cô. Về phần Giang Vũ có thể hay không cô cũng không biết. Ngàn vạn lần không thể có chuyện! Nhìn chung quanh, cầu cứu? Nhưng này lúc không có một nhân viên làm việc ở bên bờ. Làm sao bây giờ?

Nhưng mà không sao, Diệp Thiên Nhiên bơi thật nhanh, hai tay kéo bọn họ dậy, quả quyết dặn dò nói, "Tiểu Vũ, buông tay, tự em bơi đi. Anh cứu Phương Phương."

Giang Vũ cứng rắn nghẹn một hơi rốt cuộc buông lỏng, chuyện đột nhiên xảy ra, cậu sợ ngây người. Nếu không phải tay Phương Phương nắm lấy khiến cậu đau đớn, cậu còn không bình tĩnh lại được. Nhưng mà cậu không đủ sức, lại bị Phương Phương sợ hãi kéo, cậu không thể động đậy.

Mạnh Yên khẩn trương nhìn bọn họ, thấy Giang Vũ bơi tới nhanh chóng đưa tay kéo lên. Diệp Thiên Nhiên cũng từ từ lôi Phương Phương bơi tới, Giang Vũ và Mạnh Yên hợp lực đưa bọn họ lên bờ. Lúc này Mạnh Yên mới yên tâm, bốn người xụi lơ trên mặt đất há mồm thở dốc, đang yên đang lành lại gặp chuyện, quá xui xẻo.

Mấy người xui xẻo kia cũng nhanh chóng bơi lên bờ, từng người bị ướt ngượng ngùng ngồi dưới đất. Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi ngẩn người.

La Vĩ mới vừa nghỉ, quay đầu trong lúc vô tình thấy Mạnh Yên một thân ướt đẫm, váy bị ướt nước, lộ đường cong thân thể, đột nhiên mặt đỏ lên ánh mắt lại không chịu rời đi.

Diệp Thiên Nhiên vốn ngồi nghỉ ngơi, lại thấy vẻ mặt La Vĩ ngồi đối diện anh là lạ, theo tầm mắt của anh thấy hình ảnh này. Trong lòng nổi lên một trận lửa giận, hung hăng trợn mắt nhìn cậu, cởi áo sơ mi trên người mặc cho Mạnh Yên.

"Anh họ, sao vậy?" Đang may mắn tránh được một khó khăn Mạnh Yên đột nhiên bị tập kích, không giải thích được nhìn anh.

Diệp Thiên Nhiên không nói tiếng nào giúp cô mặc quần áo tử tế, cài nút lại cho cô, lúc này mới quan sát, tốt lắm, lần này đều che lại hết.

"Anh họ, quần áo rất nặng." Mạnh Yên xoắn ống tay áo, khó chịu cau mày. Quần áo lại ướt vừa nặng, khó chịu muốn chết.

Diệp Thiên Nhiên thấy cô không nhận ra, vuốt vuốt tóc ướt, không muốn giải thích thêm, "Mặc đi." Tầm mắt lại quay lại trên người La Vĩ, ném một ánh mắt lạnh lùng cho cậu.

La Vĩ không hiểu nháy mắt mấy cái, không được tự nhiên quay mặt đi. Trong lòng thầm nghĩ, vì sao Diệp Thiên Nhiên lại có địch ý lớn với cậu như vậy? Chẳng qua cậu... Chẳng qua trong lúc vô tình nhìn thấy... Không thể nào, ngay cả chuyện này cũng muốn để ý ? Sự che chở của anh họ cô cũng quá mạnh mẽ?

"Được rồi, chúng ta trở về thôi, quần áo ướt rất dễ bị ngã bệnh." Diệp Thiên Nhiên dắt tay Mạnh Yên, ngoắc hai người khác. Không muốn để ý tới những người khác, nhất là ánh mắt sắc lang nhìn loạn đó.

Lúc này mấy người khác bị hoảng sợ, không có chuyện ngăn lại bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Nhưng mà không phải bọn họ cố ý muốn đụng thuyền của nhóm Mạnh Yên, không biết sao không thể khống chế nên mới xảy ra chuyện xui xẻo này.

Tầm mắt Mạnh Yên quét qua người Phương Phương, đột nhiên hiểu ra hành động lúc nãy của Diệp Thiên Nhiên. Anh sợ cô bị nhìn thấy? Đổ mồ hôi, bởi vì thân thể này còn chưa trổ mã, cô đối với phương diện này không có để ý quá nhiều. Tự cho là trước kia cô chưa từng có ai để ý vóc người của mình, trước kia mỗi lần đi dạo ở bờ biển đều mặc quần áo chỉnh tề lại chưa từng bị ngã xuống sông. Chẳng qua từ chuyện này có thể nhìn ra, Diệp Thiên Nhiên còn là một người rất cẩn thận và tốt bụng, cũng rất thương cô. Không uổng công cô gọi anh họ nhiều lần như vậy.

"Anh họ, vậy anh không lạnh sao?" Thấy trên người Diệp Thiên Nhiên chỉ có một chiếc áo ba lỗ màu trắng che lưng, Mạnh Yên có chút áy náy, nếu ngã bệnh thì thảm rồi.

"Không sao, anh sẽ không bị bệnh." Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, trong lòng ấm áp.

Đúng là những năm này cô chưa từng thấy anh ngã bệnh xem ra mỗi sáng chạy bộ và luyện tập quyền cước vẫn giúp ích rất nhiều.

Ở chỗ quản lý thuyền bè nói rõ tình huống để nhân viên quản lý kéo thuyền trở lại, rồi lấy tiền thế chân của bốn người trở về nhà. Ai, vốn định chơi vui vẻ một ngày gặp những chuyện này chỉ có thể trở về sớm.

Nhà Mạnh Yên gần đây, cho nên bốn người quyết định đến nhà họ Mạnh trước. Dọc theo đường đi ánh mắt người đi đường cứ nhìn khiến mặt bọn họ đỏ lên, tăng nhanh bước chân đến cửa tiệm quần áo của nhà họ Mạnh.

Cửa bị mở ra, Lý Thiến thấy bộ dạng bốn đứa nhỏ chật vật mà giật mình, vội vàng bỏ lại khách, "Các con sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, đừng nói nữa, bọn con bị rơi xuống sông." Mạnh Yên cong môi thở phì phò.

"Cái gì? Sao lại thế?" Lý Thiến hoảng sợ sờ gương mặt con gái, "Sao lại không cẩn thận như vậy? Có sao không?"

"Mẹ, cả người con không thoải mái, khó chịu." Mạnh Yên cắt đứt câu hỏi của mẹ cô, coi như không nghe thấy nếu cứ tiếp tục chất vấn thật sự cô không chịu nổi.

Lúc này Lý Thiến mới nhớ ra, vội vàng kéo tay con gái nói mọi người vào trong, "Các con mau vào, để thím đi tìm quần áo cho các con thay.”

Mọi người thay phiên tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới ngồi trên ghế sa lon, tiện tay mở TV.

Mạnh Yên thư thái ôm gối, buồn cười nhìn quần áo Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ, ống tay áo cuốn thật cao, ống quần cũng vén lên. Đây là quần áo của cha cô, bọn họ mặc vào giống như trẻ con mặc trộm quần áo người lớn. Đặc biệt rất buồn cười.

Thấy gương mặt cô vui vẻ, Diệp Thiên Nhiên tức giận liếc cô một cái, quay đầu không để ý tới cô.

Lý Thiến bưng mâm tới đây, trên bàn có bốn ly trà gừng, "Uống cái này đi, có thể làm ấm người."

Ba người kia cũng cầm lấy uống, chỉ có Mạnh Yên nhìn chằm chằm ly trà nóng hổi không chịu cầm, cô không thích mùi gừng. Muốn cô uống cái này, không phải làm khó cô sao?

"Tiểu Yên, con xem bọn họ cũng uống rồi, sao con không uống?" Lý Thiến biết con gái không thích nhưng đây là phương pháp vừa nhanh vừa hiệu quả nhất.

Bọn họ không ghét mùi gừng, Mạnh Yên khẽ rên trong lòng. Tội nghiệp lắc đầu, "Trời nóng sẽ không cảm lạnh, con cũng không cần uống.”

"Đứa nhỏ này, nghe lời mẹ đi." Lý Thiến vỗ vỗ đầu của cô dụ dỗ nói, "Nếu ngã bệnh, con phải đi bệnh viện chích thuốc, vậy còn khổ hơn."

Mạnh Yên do dự nhìn chằm chằm ly trà kia, hy vọng có thể đổ nó đi.

"Uống." Diệp Thiên Nhiên cầm ly trà kia đưa cô.

Mạnh Yên nhìn ánh mắt uy hiếp của anh, trong lòng khẽ run run. Người này là người thề không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, đấu tranh với anh chỉ có chết. Nhận lấy ly trà nhắm mắt lại ngửa cổ uống. Ngay sau đó nhíu mày, rất khó uống, một mùi vị kỳ lạ.

Lột một viên kẹo dừa nhét vào trong miệng cô, mùi kẹo ngọt đè ép mùi gừng khó chịu xuống, cô lập tức giãn chân mày, giống người ta thường nói, chỉ dựa vào đe dọa là không được, khi cần thiết nên cho ăn một viên kẹo.

Lý Thiến nhìn thấy hai đứa nhỏ có qua có lại không để ý ai, một tia cảm giác quái dị nảy lên. Này...

Lâm Phương Phương và Giang Vũ đã thấy quen, nên không có phản ứng. Tự nhiên ngoảnh đầu xem tiết mục trên TV.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.