Đời Người Bình Thản

Chương 52-1



Quả nhiên buổi trưa ngày 14/2 Diệp Thiên Nhiên xuất hiện trước mặt Mạnh Yên.

Mạnh Yên vừa mừng vừa sợ, nhào tới ôm cổ anh, "Em còn tưởng rằng anh không trở về chứ." Hại cô sáng sớm đứng ngồi không yên, chỉ sợ anh kịp.

Gương mặt Diệp Thiên Nhiên vui vẻ, "Sao thế? Chuyện anh đồng ý với em tự nhiên sẽ làm được."

Mạnh Yên kéo anh đi vào, "Anh có mệt không? Mau vào. Ba mẹ em cũng đi ra ngoài rồi."

Vừa đóng cửa lại, Diệp Thiên Nhiên liền ôm chặt cô, cúi đầu, đôi môi vội vàng đè lên, hôn lên môi Mạnh Yên. Hồi lâu mới buông cô ra, để cho cô lấy hơi, tay vẫn giữ chặt hông cô như cũ.

Hai người ngồi ở trên ghế sa lon mười ngón tay đan lại, lòng Mạnh Yên tràn đầy vui mừng nhìn anh, "Anh trở về như vậy, ba mẹ không nói gì sao?"

"Không có, dù sao cũng phải đi học." Diệp Thiên Nhiên cúi đầu hôn lên, "Bọn họ cho là anh trở về để chuẩn bị cho học kỳ mới."

"Vậy thì tốt." Mạnh Yên cũng không hi vọng người nhà Diệp Thiên Nhiên ghét cô, "Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Tùy em." Diệp Thiên Nhiên không có ý kiến, chỉ cần có thể thấy cô ôm cô là tốt rồi, về phần những chuyện khác thì sao cũng được.

Mạnh Yên ngước đầu, trên gương mặt nở nụ cười vô cùng rực rỡ, "Vậy trước bọn mình đi dạo phố, chờ đói bụng rồi sẽ ăn một bữa thật ngon." Cô đã sớm nghĩ xong.

"Được, tùy em." Diệp Thiên Nhiên hài lòng ôm lấy cô, đầu tựa vào chai gội đầu.

Mạnh Yên thấy gương mặt anh mệt mỏi, có chút đau lòng, "Vậy anh có muốn nghỉ ngơi một chút không? Muốn ngủ thì đến phòng khách." Trong khách phòng có tràng kỷ, bình thời thì dùng làm ghế ngồi, có khách thì mở ra là cái giường.

"Không muốn nghỉ ngơi." Nhớ cô nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới cô ôm vào trong ngực, anh mới không muốn nghỉ ngơi, "Anh muốn nói chuyện với em chút, những ngày qua anh rất nhớ em."

"Hì hì, em cũng nhớ anh." Hai gò má Mạnh Yên ửng đỏ.

"Anh thấy không hẳn." Diệp Thiên Nhiên cọ cọ mặt cô, bắt đầu tính sổ, "Anh gửi cho em mấy tin nhắn như vậy mà em chỉ trả lời mấy câu." Hại ngày nào cũng nhìn chằm chằm máy BP, chỉ sợ bỏ lỡ tin nhắn của cô, vậy mà, chỉ trả lời 7,8 câu, còn rất đơn giản.

"Chuyện này không thể trách em, muốn trách thì trách Tiểu Vũ và Phương Phương." Mạnh Yên cười híp mắt đẩy trách nhiệm, "Là bọn họ lôi kéo em đi chơi cho nên em mới không rảnh nhắn lại cho anh."

"Nói như vậy là lỗi của họ?" Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn cô nói dối.

"Ban ngày không rảnh, buổi tối thì sao?" Hai tay Diệp Thiên Nhiên đang nâng mặt cô, "Sao không thấy em tìm anh?"

Mạnh Yên đảo mắt, "Ban ngày chơi mệt mỏi, buổi tối về đến nhà thì đi ngủ, làm gì có sức lực?"

Lời này cũng bị cô nói hết, anh còn có thể làm sao? Chỉ có thể hung hăng ôm chặt cô lại hôn lên.

Kỹ thuật hôn của hai người càng ngày càng thuần thục, ít nhất Mạnh Yên đã biết hít thở, sẽ không ngốc nghếch nín thở đến mặt đỏ bừng lên.

Diệp Thiên Nhiên hôn đến ý loạn tình mê, tay dọc theo sống lưng đi xuống.

Mạnh Yên đẩy anh ra, trợn mắt nhìn anh, người này càng ngày càng không đúng mực. Nhưng mà gương mặt cô đỏ bừng, trái lại giống như đang làm nũng. Khiến Diệp Thiên Nhiên lại hôn lại cắn, giở trò.

Cô dám đẩy anh anh, đôi mắt bối rối, "Khát không? Có muốn uống nước không? Có đói bụng không? Em gọi thức ăn đến?" Cũng không biết mình đang nói cái gì, lời nói có chút không mạch lạc. Trong lòng thầm nghĩ, tiếp tục như vậy thật nguy hiểm, nam nữ trẻ tuổi ở chung một phòng, quả nhiên dễ dàng xảy ra vấn đề.

Diệp Thiên Nhiên chưa đủ liếm liếm đôi môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô, "Không cần, anh đã ăn đại trên đường rồi."

Mạnh Yên bị ánh mắt của anh nhìn không chịu nổi, dời tầm mắt lúng ta lúng túng sang chỗ khác nói nhỏ, "Vậy đến phòng khách nghỉ ngơi, sắc mặt anh không tốt. Chờ anh tỉnh ngủ rồi chúng ta đi dạo."

"Anh còn chịu được." Diệp Thiên Nhiên lưu luyến không chịu rời đi.

"Nhanh đi, em cầm chăn ra ngoài." Mạnh Yên không nhịn được vỗ anh một cái, còn nhìn còn nhìn, ghét! Cũng không nhìn lấy ánh mắt nóng bỏng của anh nữa.

Diệp Thiên Nhiên không có cách, không thể làm gì khác hơn là đến phòng khách nghỉ ngơi. Ngủ trong chăn ấm, cảm giác rất hạnh phúc! Chỉ cần nghĩ đến người mình yêu đang ở trong phòng, trong lòng liền dâng lên từng trận ngọt ngào, anh dần dần ngủ, khóe miệng còn mang một vẻ dịu dàng vui vẻ.

Chờ anh tỉnh ngủ ánh nắng đã nhàn nhạt, nhìn thời gian trên đồng hồ chút, đã hơn bốn giờ, vội vàng ngồi dậy.

Mạnh Yên từ trong phòng bếp ló đầu ra, "Tỉnh rồi? Đi súc miệng đi, bàn chải đánh răng với khăn lông đặt trên bồn rửa tay đó."

Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt, "Được." Cô bé này lại có thể ở trong phòng bếp, anh cũng muốn nhìn xem cô nấu thứ gì cho anh ăn?

Mặc dù Mạnh Yên không biết nấu cơm, nhưng nấu mì không thành vấn đề. Nước sôi rót vào canh xương còn dư lại hôm qua, rồi bỏ mì vào, bỏ tiếp trứng gà, rau, chờ nấu chín nữa thì bưng ra. Một tô mì thơm ngào ngạt đã xong.

Chờ anh súc miệng rồi ra ngoài, Mạnh Yên đã bưng tô mì nóng hổi lên, "Ăn đi, ăn lót bụng."

"Có thể ăn sao?" Diệp Thiên Nhiên khó tin nhìn tô mì thơm ngào ngạt xông vào mặt, nhìn cũng không tệ."Cũng sẽ không trúng độc nhỉ?"

"Ghét, sợ cũng không cần ăn." Mạnh Yên tức giận méo miệng, cái con người này, cô hiếm khi nấu ăn lại còn bị xem thường. d-d-l-q-d

Diệp Thiên Nhiên đắc ý cúi đầu nhấp một hớp canh, cầm đũa gắp được một miếng thịt kho tàu, hài lòng gật đầu một cái, "Không tệ, đầy đủ hương vị mặn nhạt." Cô bé này rõ ràng có tiến bộ, mặc dù món này thơm thức ăn đều là đồ còn thừa lại, nhưng mà bỏ vào nước mì rất thơm rất ngon.

"Ăn ngon thật sao?" Mạnh Yên vẫn có chút lòng tin với món mì này, mỗi khi ngán đồ ăn bên ngoài cũng sẽ tự tay nấu một tô.

"Đương nhiên ăn được." Diệp Thiên Nhiên cười trêu nói, "Sau này em cũng không cần nấu ăn, em chỉ nấu mì sợi cho anh."

"Muốn mỹ." Mạnh Yên mắng anh, trong lòng lại rất vui.

Diệp Thiên Nhiên ào ào ăn sợi mì, còn uống hết nước mì không để thừa lại gì, cả người ấm áp thật là thoải mái.

Mạnh Yên đắc ý, xem ra cô vẫn có chỗ dùng được. Sau này không bao giờ ... cho phép người khác nói cô không biết làm việc nhà.

"Anh đi rửa chén." Diệp Thiên Nhiên đè lại tay cô muốn thu dọn, "Anh cũng không thể ngồi ăn không làm gì." Vậy còn có lần sau sao?

"Vậy cũng tốt." Mạnh Yên cũng không muốn ngâm tay trong nước lạnh rửa chén, thuận thế thúc giục anh, "Nhanh lên một chút, em đi lấy túi." <d:d:l:q:d>

Hai người tay trong tay đi dạo ở thành phố, trên đường đều là những cặp tình nhân ngọt ngào lãng mạn, thỉnh thoảng có nữ sinh rạng rỡ đang ôm một bó hồng to tươi đẹp đi qua.

"Em muốn không?" Diệp Thiên Nhiên chỉ vào người ra sức gào to bán hoa hồng.

"Quên đi, vẫn nên mua đồ ăn cho em đi, như vậy còn thực tế hơn." Mạnh Yên phát hiện cô không có nhiều tế bào lãng mạn, những thứ này cô chỉ thích nhìn một chút nhưng không hề muốn.

"Em đó." Diệp Thiên Nhiên không biết nên khóc hay cười, cô bé này chỉ biết ăn thôi. Nhưng mà theo anh, anh cũng cảm thấy hoa hồng không có gì thực tế. Không biết là giữa hai người, người nào ảnh hưởng người nào?

Hai người đi dạo một vòng ở cửa hàng tổng hợp, mua mấy bộ quần áo rồi ra ngoài lúc sắc trời đã tối.

Tìm một nhà hàng Tây ăn bữa tối dưới ánh nến, Mạnh Yên luôn luôn thích ăn ở đây, Diệp Thiên Nhiên cũng bị cô ảnh hưởng mà từ từ thích ăn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong bữa ăn chính lúc đang ăn món tráng miệng, có 1 cặp nam nữ vào cửa, đi tới phía hai người, "Ơ, Mạnh Yên, sao cậu lại ở chỗ này?"

Mạnh Yên hoảng sợ, nuốt vội bánh pudding xoài vào trong miệng, "Đây là. . . ?" Ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen, cơ hội cũng quá hiếm đi. Đây thật sự là một cặp đôi xuất sắc nhưng cô thật sự không nhớ gì cả.

"Tớ là Đường Tiểu Thiên, cậu quên lần trước ở nhà Lâm Phương Phương. . ." Ánh mắt Đường Tiểu Thiên lướt qua trên người bọn họ, trong lòng ê ẩm. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Mạnh Yên có ấn tượng rất tốt, nhưng cô lại không có phản ứng. Từ trước đến nay đều là nữ sinh đuổi theo cậu ta, cậu ta không chủ động theo đuổi nữ sinh, không có để lại cách liên lạc với Mạnh Yên, anh lại ngượng ngùng đi hỏi Lâm Phương Phương. Cứ như vậy, hai người liền mất liên lạc, cậu ta cứ tưởng rằng hai người sẽ bị bỏ qua, cũng không ngờ sẽ gặp ở chỗ này, nhưng người đẹp lại có người thích, điều này khiến cậu ta vô cùng hối hận. Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu nên tích cực hơn. $d^d*l)q(d_

Nghe cậu ta nhắc, Mạnh Yên mới nhớ ra, "Oh, tớ nhớ ra rồi, cậu là bạn học của Phương Phương."

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, không ngờ gặp cậu ở đây." Đường Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng hỏi thăm, "Vị này là?"

"Anh họ của tớ." Mạnh Yên đã qua sớm trải qua hoảng sợ, lúc này đã trả lời tự nhiên, "Cậu và bạn gái cũng đến dùng cơm sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.