Đời Người Bình Thản

Chương 57



Hơn một giờ sau, cuối cùng xe đã tới trường học của Phương Phương.

Phương Phương đã chờ từ sớm ở trạm xe, thấy bọn họ khuôn mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, không kịp chờ đợi hỏi: “Mọi người đều tới? Có mang cho tớ cái gì ăn ngon không đấy?” Cô ăn cơm ở căn-tin gần như không biết mùi vị là gì rồi, có lần còn bắt được con sâu trong đĩa rau cải, làm cô hết muốn ăn uống gì nữa.

Giang Vũ giơ cái túi lớn trong tay lên: “Thịt bò xào ớt xanh, cánh gà om Coca, thịt viên sư tử, tôm càng sốt chua ngọt*.”

*Thật ra QT dịch ra thấy nó nghĩa là “sặc tôm” =.=” Nhờ chị Gồ thì nghĩa là “tôm ngộp thở” T.T oimeoi Mèo lại nghĩ có nhẽ nó là món tôm sốt.

Mắt Phương Phương càng ngày càng sáng, cuối cùng vui quá choáng váng, đến mức nước miếng cũng chảy xuống: “Đều là món tớ thích ăn, thật tốt quá, tớ có thể ăn cho đỡ thèm rồi.”

Khả Nhi đột nhiên lên tiếng khen: “Cô bé này thật đáng yêu.”

Lúc này Phương Phương mới phát giác có nhiều hơn một người tới, hỏi Giang Vũ bên cạnh: “Cô ta là ai vậy?”

Khả Nhi chủ động tiến lên trước, lộ ra mặt nụ cười ngọt ngào: “Em gái nhỏ, chị là bạn tốt của anh A Nhiên, hi vọng về sau chúng ta cũng có thể trở thành bạn.”

Phương Phương không biết ra sao, lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh này trong lòng cũng không thích, lùi về phía sau một bước: “Tôi tên là Lâm Phương Phương, cô có thể gọi tôi bằng tên họ. Tôi không thích người khác gọi tôi là “em gái nhỏ”.”

“Hì hì“. Lần đầu tiên Mạnh Yên nở nụ cười trong ngày hôm nay, Phương Phương thật là bạn tốt của cô, nói với cô ta cũng là câu đó.

Khả Nhi đã sớm biết mối quan hệ giữa mấy người này từ miệng Diệp Thiên Nhiên, muốn lôi kéo Phương Phương về phe của cô ta, nếu như thành công thì đây chính là một sự trợ giúp vô cùng lớn: “Chị. . . Chị chỉ bày tỏ sự thân thiết thôi, dù sao chúng ta đều không phải là người ngoài.”

Phương Phương không cho cô ta một chút tình cảm hay thể diện nào: “Tôi với cô không quen.” Thật là kỳ quái, có loại người lần đầu tiên gặp mặt liền nhiệt tình như vậy sao? Đừng xem gương mặt cô ta đầy thiện ý, cô cảm giác giống như chồn chúc tết gà, không yên lòng.

“Anh A Nhiên.” Khả Nhi hờn dỗi dậm chân một cái, trên mặt có chút đỏ bừng: “Anh xem một chút đi, mặt của em cũng vứt sạch rồi, người ta không thích em.”

“Phương Phương, đừng nói như vậy.” Diệp Thiên Nhiên không nhịn được mở miệng khuyên nhủ: “Nhà của Khả Nhi không ở nơi này, một người lẻ loi rất đáng thương, cô ấy cũng là muốn cùng các em làm bạn.”

“Bạn bè sao?” Trong lòng Phương Phương chỉ cảm thấy là lạ, theo thói quen nhìn về phía Mạnh Yên. Cô gặp phải chuyện khó xử, bất tri bất giác hỏi ý kiến của Mạnh Yên.

Mạnh Yên bĩu môi: “Mình đi thôi, dẫn chúng tớ xem trường học của cậu đi.” Làm bạn bè? Để kiếp sau đi! Thật sự cho rằng cô tuổi còn nhỏ dễ gạt sao? Vị Khả Nhi này giả bộ thật giống , nếu ánh mắt cũng giả bộ thì càng giống hơn rồi. Đáng tiếc, trong ánh mắt kia bộc lộ ra vẻ ngoài cao ngạo khi dễ chán ghét cũng bị cô nhìn ở trong mắt, ghi nhớ ở trong lòng.

“Được, trường học của tớ đẹp lắm nha.” Lần này Phương Phương đã biết Mạnh Yên không thích cái cô gái thanh tú trước mắt này, vội vàng đứng về chiến tuyến của cô, cố ý bỏ rơi cô ta, lôi kéo tay Mạnh Yên thì thầm nói chuyện.

Mặt Khả Nhi đỏ lên, uất ức đến mắt cũng đỏ: “Anh A Nhiên, tại sao họ đều không thích em? Em thật sự muốn cùng họ làm bạn bè mà.”

“Tính bọn họ tương đối trẻ con, nhưng mọi người rất tốt.” Thấy cô đáng thương như vậy, Diệp Thiên Nhiên mở miệng an ủi mấy câu: “Thời gian dài, họ cũng biết tính tình của em, tự nhiên sẽ thích em.”

Anh biết Khả Nhi từ nhỏ được người bên cạnh nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều như Phượng Hoàng, gặp phải loại đãi ngộ lạnh nhạt này, trong lòng cũng không thoải mái.

Khả Nhi lập tức cười rộ lên: “Có thật không? Tính tình của em rất tốt, anh A Nhiên có thích em không?”

“Dĩ nhiên rồi, em là em gái của anh mà.” Diệp Thiên Nhiên thương yêu nhìn cô bé này. Anh không có em gái ruột, từ trước đến giờ đều coi cô như em gái.

Khả Nhi thầm tức tối: “Em đều là người lớn rồi, anh đừng xem em như đứa bé được không?” Anh vì cái gì mà không xem cô như người cùng thế hệ? Đến chừng nào mới có thể yêu cô như một “cô gái” đây?

“Được rồi được rồi, Khả Nhi là cô gái lớn.” Trong lòng Diệp Thiên Nhiên xem thường, dụ dỗ nói: “Đúng rồi, lần sau nếu chú Sở gọi điện thoại, đừng oán giận nơi này cái gì cũng không tốt, không phải là để cho bọn họ lo lắng sao? Cũng không phải là bọn họ buộc em thi vào trường này. Thật là một cô gái không chịu lớn lên, vừa yếu ớt lại kiêu ngạo, tấm lòng tốt cũng không xấu, ở trước mặt anh coi như tương đối nghe lời.

Khả Nhi mềm nhũn làm nũng: “Em muốn học chung một trường cùng anh A Nhiên chứ sao.”

Diệp Thiên Nhiên không có phát giác thâm ý trong lời nói của cô: “Cái này có quan hệ gì? Dù sao hàng năm anh cũng sẽ trở lại nhìn các em.”

“Mới không cần, hai tháng ngắn như vậy, em còn không có nói thêm mấy câu cùng anh A Nhiên, anh sẽ phải rời khỏi rồi.” Khả Nhi yếu ớt chu cái miệng nhỏ nhắn: “Chỉ là về sau em liền có thể đi bộ đội cùng A Nhiên, có thể luôn đi cùng nhau.” Ám hiệu như vậy hẳn đủ rõ ràng thôi.

“Nói bậy, làm lính ở trong bộ đội là khổ cực nhất.” Đối với cô Diệp Thiên Nhiên có chút nhức đầu, ý tưởng của cô cũng quá ngây thơ rồi. “Sợ là chú Sở sẽ an bài ổn thỏa cho em.

Mèo: Tự nhiên muốn có vài chương ngược chết thằng đần DTN nàiiii

Khả Nhi vội vàng kêu lên: “Mới không cần ba mẹ an bài, em có thể tự mình sắp xếp.” Cô muốn chứng minh cho anh thấy, cô đã là người lớn, đã có thể yêu anh như một người lớn.

“Đừng mãi làm trái ý người lớn, chú Sở dì Sở hiểu em rõ nhất.” Diệp Thiên Nhiên biết nhà họ Sở chỉ có một đứa con gái, từ trước đến giờ là hòn ngọc quý trên tay Sở gia. Lần này Khả Nhi học ở trường này, anh còn đặc biệt kinh ngạc thế nào Sở gia chịu để cho con gái đến nơi xa để học như vậy? Hơn nữa còn là trường quân đội đặc biệt cực khổ? Thật là quá không suy nghĩ kĩ rồi.

Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, đối với sự dặn dò của người lớn còn phải làm theo. Dù sao đây là cô gái mà anh nhìn từ nhỏ lớn lên, có thể chăm sóc thì chăm sóc một chút.

Khả Nhi không quan tâm, bĩu môi: “Chú Diệp dì Diệp cũng rất thương anh, còn không phải là anh không làm theo lời của bọn họ.”

Nghe nói như thế, Diệp Thiên Nhiên cười khổ: “Tình huống của chúng ta khác nhau, không thể quơ đũa cả nắm.”

“Anh A Nhiên, anh chọn học ở cái thành phố này tất cả đều là vì Mạnh Yên, đúng không?” Khả Nhi mân mê cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng khổ sở: “Rõ ràng chú Diệp đều sắp xếp xong xuôi tất cả trường học cho anh, anh lại dám gây không chịu đi, muốn học ở cái trường này, làm chú Diệp cũng bị chọc tức.”

Nghĩ đến cái này, lòng của cô rỉ máu. Con nhỏ kia có gì tốt? Không có một chỗ tốt có thể so sánh để vượt qua cô. Gia thế dung mạo cũng không sánh nổi, tâm cơ chơi đùa cũng không thắng cô. Tính khí lại không tốt, cá tính lại kém, tại sao anh không thấy lúc này cô đang rất thật lòng sao? Ngược lại xem cái con nhỏ kia như bảo vật, suy nghĩ một chút liền cảm thấy không phục. Cô thích anh đã vài chục năm rồi, từ nhỏ đã mơ ước làm cô dâu của anh, cô cho đó là chuyện rõ ràng rồi, không nghĩ tự nhiên nửa đường nhảy ra cái tên “Mạnh Yên” , Diệp Thiên Nhiên lại vì cô bé này phí hết tâm tư. Sao cô có thể cam tâm? Sao có thể không hận?

Diệp Thiên Nhiên rất thản nhiên gật đầu: “Anh không muốn cách xa cô ấy.”

Mắt Khả Nhi nhắm lại, che giấu đau lòng: “Nhưng anh vì cô ấy lại muốn làm tổn thương tấm lòng của chú Diệp dì Diệp, anh không cảm thấy quá mức sao?”

“Bọn họ còn có Thiên Minh ở bên người.” Mặc dù trong lòng Diệp Thiên Nhiên áy náy, nhưng vẫn không chùn bước. Anh không phải là đứa con duy nhất của ba mẹ, cũng không phải là đứa con được yêu thương nhất. Mà Mạnh Yên chính là cô gái anh đã nhận định làm bạn cả đời này, anh sẽ không buông tay.

“Tại sao có thể nói như vậy? Chú Diệp bọn họ rất thương anh Thiên Minh, nhưng dì Diệp lại là người hiểu rõ anh nhất .” Khả Nhi nóng nảy mở miệng, cố gắng muốn dùng tình thân lôi kéo tâm tư của anh: “Lần trước anh gây chuyện long trời lở đất, nếu không phải là dì Diệp thay anh cầu cạnh, anh đã thảm rồi.”

Cô vừa nghĩ tới Diệp Thiên Nhiên vì để có thể trở lại cái thành phố này, hung hăng náo loạn cùng chú Diệp một hồi, không ăn không uống nhốt mình ở trong phòng, lòng cô liền như đao cắt. Diệp Thiên Nhiên vì cái con tiện nhân đó mà bất chấp tất cả, thân tình quan trọng nhất cũng không đặt ở trong lòng. Đừng nói đến cô là em gái thanh mai trúc mã, điều này làm cho cô không thể nhịn được nữa.

“Anh chỉ có một cơ hội lần này, nếu như mất đi cô ấy, anh cảm thấy tim mình như bị khoét một miếng, cuộc đời về sau sẽ không bao giờ… hoàn chỉnh nữa.”

Trên mặt Diệp Thiên Nhiên một mảnh kiên định: “Cho nên chỉ có thể như vậy.” Có được tất có mất, chỉ có thể cố giữ người mà mình để ý nhất, quan trọng nhất ở bên cạnh.

Dù trong lòng anh không muốn thừa nhận, Mạnh Yên so với ba mẹ anh còn quan trọng hơn. Nhưng đây cũng là sự thật, những năm này anh thường rời nhà, tình cảm với ba mẹ cũng không thắm thiết. Ngược lại thân thiết cùng người thân bên này hơn chút. Mà thời điểm anh cảm thấy mất mác nhất, cô đơn nhất, vẫn có Mạnh Yên ở bên cạnh anh, cho anh cảm giác vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình có một mái nhà ấm áp.

Nếu như lần đó anh không trở lại, nhất định anh cùng Mạnh Yên chỉ như gặp thoáng qua. Nghĩ đến tương lai cô thuộc về người khác, anh sẽ không thể chịu nổi khổ sở.

“Tim mất đi một miếng?” Nghe lời này, Khả Nhi có cảm giác vạn tiễn xuyên tim đau đớn, tự lẩm bẩm: “Anh có nghĩ tới hay không, người khác cũng sẽ như vậy.” Ngực cô thiếu mất một miếng, anh có biết hay không? (T.T người phụ nữ 1 núi :v)

“Có ý gì?” Diệp Thiên Nhiên không nghe rõ, âm thanh của cô thật sự quá nhỏ.

Phương Phương thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy hai người sắp thoát khỏi tầm mắt, vội hô to: “Ai, hai người nói nhỏ cái gì đó? Nhanh lên một chút, đến lúc đó lạc đường tôi cũng mặc kệ nha.”

“Tới liền.” Diệp Thiên Nhiên vội vàng đuổi theo.

Khả Nhi ở phía sau trong mắt nén lệ, khóe miệng xẹt qua một tia lạnh lùng.

Trường học của Phương Phương thật là khá, cây cối sum suê, xanh ngắt một màu xanh, phòng học rộng lớn mới mẻ độc đáo. Mấy người đi dạo một vòng ở trong sân trường, Phương Phương không ngừng theo chân bọn họ giới thiệu phong cảnh các nơi.

Mạnh Yên buồn bực nửa ngày cuối cùng cảm xúc cũng tốt, nếu như không thấy hai người kia ở sau lưng, tâm tình cô sẽ lại càng không tệ .

Một nam sinh ôm quả bóng rổ đi ngang qua bọn họ, lập tức lại lui trở lại: “Ah, Lâm Phương Phương, cậu mang bạn tới đây chơi sao?”

Lâm Phương Phương ở trường học cũng coi là người nổi danh, lần trước cô tham gia thi đấu nên cho mọi người đều nhớ mặt cô.

“Đúng vậy, học trưởng, mọi người đây là. . . . . .” Phương Phương nở nụ cười chào hỏi.

“Chúng tớ hẹn đến sân chơi bóng rỗ, có muốn tới xem một chút hay không?” Học trưởng là người rất nhiệt tình: “Đúng rồi, lớp của các cậu Đường Tiểu Thiên với Hà Đông đều ở đây cả.”

“Bọn họ cũng ở đây sao?” Ánh mắt Phương Phương sáng lên, quay đầu hỏi: “Vậy nếu không chúng ta cùng đi nhìn một chút nha.”

Mạnh Yên cùng Giang Vũ hai mặt nhìn nhau, không đợi bọn họ quyết định, Diệp Thiên Nhiên đã lên tiếng cự tuyệt: “Có gì để nhìn, chúng tôi không đi được.” Đường Tiểu Thiên là người mà anh không thích nhất, anh càng thêm hết sức muốn Đường Tiểu Thiên tránh chạm mặt cùng Mạnh Yên

Học trưởng gật đầu một cái phất tay với bọn họ : “Vậy cũng được, đi trước.”

Nhìn bóng lưng học trưởng vội vã đi, Phương Phương bĩu môi, cô rất muốn đi nhìn nha. Trai đẹp lớp năm hai cùng nhau chơi bóng rổ, khẳng định đẹp trai đến ngây người. Cũng không có biện pháp, cô không thể chỉ chú ý mình, ở trong lòng thầm thở dài mấy tiếng, mang theo các bạn tiếp tục đi dạo sân trường.

Một bóng người chạy như điên từ đằng xa tới: “Lâm Phương Phương.”

Phương Phương thấy rõ ràng gương mặt của người phía sau, lộ vẻ mặt vui mừng: “Là Đường Tiểu Thiên, vì sao cậu lại tới?”

Mặt của Diệp Thiên Nhiên cùng Giang Vũ chớp mắt liền đen. Mà Khả Nhi hăng hái mở to hai mắt.

Trong lúc nói chuyện, Đường Tiểu Thiên đã chạy vội tới trước mặt bọn họ, trên mặt nở nụ cười vô cùng nhiệt tình: “Quả nhiên là cậu, Mạnh Yên, cậu tới trường học của chúng tớ chơi sao? Thật tốt quá, tớ còn lo lắng lần trước cậu đồng ý cho có lệ, không muốn tới thật. Đi nhanh, xem tớ chơi bóng rổ đi.” Nói ra một hơi, thật sự là quá hưng phấn.

Cậu nghe học trưởng nhắc tới bạn của Phương Phương đến tìm cô ấy chơi, trong lòng lập tức cuồng loạn không thôi. Cậu không kịp thi đấu, nghi ngờ hóa từng tia hi vọng, một đường chạy như điên tới.

“Cái gì?” Mạnh Yên khó xử xem sắc mặt của Phương Phương và Giang Vũ, sắc mặt của bọn họ rất khó coi. Thiệt là! Cô cùng cậu ta lại không có cái gì. Về phần mặt đen như than của Diệp Thiên Nhiên bị cô tự động bỏ rơi, mặc kệ nó!

“Anh họ cũng tới, vậy cùng đi đi, cho chúng em hăng hái lên.” Lúc này Đường Tiểu Thiên mới nhìn thấy Diệp Thiên Nhiên, say mê cuồng nhiệt đề cao âm thanh, dẫn tới ánh mắt kỳ quái của bạn học nhìn cậu chằm chằm. Người kia là thế nào? Thường ngày phong độ nhanh nhẹn như hotboy lúc này lại hưng phấn không có hình tượng chút nào để nói.

Diệp Thiên Nhiên cắn răng, sắc mặt như trời đông giá rét, lạnh lùng như mũi tên. Hận không thể đâm được mấy lỗ trên người cái tên này. Anh họ cái đầu, ai là anh họ mấy người? Có loại người da mặt dày như vậy sao?

Nhưng mà đối với tình hình trước mắt, chủ yếu là Phương Phương rất muốn đi xem một chút. Mấy người đi theo Đường Tiểu Thiên đến sân bóng rỗ, dọc đường đi Đường Tiểu Thiên luôn nói chuyện cùng Mạnh Yên, trong mắt chỉ có một mình Mạnh Yên. Hết cách rồi, lần trước không xin được số điện thoại, cậu đã buồn bực muốn chết. Thật vất vả trông mong cô tới đây, phải bắt được cơ hội lần này.

Mạnh Yên khúm núm rụt cổ lại, thật thảm, sắc mặt của Phương Phương càng ngày càng khó coi rồi. Cô thật sự là vô tội! Cô cố gắng bỏ rơi tầm mắt phía sau kia đang càng ngày càng nổi giận, cho tên kia tức chết là tốt nhất.

Diệp Thiên Nhiên thật sự nhịn không được, một tay kéo Mạnh Yên đến bên cạnh mình, tách hai người này ra. Hành động này làm cho mọi người đều hết hồn nhìn anh chằm chằm.

Người khác còn chưa kịp mở miệng, Khả Nhi giành nói: “Anh A Nhiên, anh làm vậy rất không có lễ phép nha.”

“Con nít đừng chen miệng.” Diệp Thiên Nhiên nói hết câu này, quay đầu nhìn chằm chằm Đường Tiểu Thiên: “Gần như vậy thành ra thể thống gì.”

Đường Tiểu Thiên trong lòng thầm nghĩ, người nhà Mạnh Yên đều bảo thủ, ba mẹ đã như vậy, đến anh họ còn như vậy. Ai! Xem ra muốn theo đuổi Mạnh Yên sẽ rất khó khăn. Nhưng mà trên mặt lại tràn đầy nụ cười: “Anh họ à, em không có ác ý, chỉ là lâu như vậy không thấy Mạnh Yên, nên có rất nhiều lời muốn nói.”

Ánh mắt Diệp Thiên Nhiên y hệt lưỡi dao sắc bén xẹt qua xẹt lại trên người của cậu: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân, cậu không hiểu phải không?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ngu luôn. O.O

Đường Tiểu Thiên há to mồm, giương mắt mà nhìn anh. Anh họ của Mạnh Yên bề ngoài hoàn hảo, sao bên trong lại là bộ dáng bảo thủ này? Thời đại nào rồi mà còn nói câu này, chỉ là dù nói thế nào đều là người nhà của Mạnh Yên, phải lấy lòng mới được: “Anh họ à, chờ chúng em chơi bóng rổ xong, em mời mọi người ăn cơm trưa nhé.”

Diệp Thiên Nhiên quả thật rất muốn một quyền đánh rụng cái mặt cười lấy lòng của cậu: “Không cần, chúng tôi có tiền.”

Đường Tiểu Thiên nhiệt tình cười nói: “Không phải ý này, ý em là khó được dịp gặp gỡ nhất định phải ăn một bữa thật ngon chứ.” Anh của Mạnh Yên thật khó lấy lòng!

Nhìn Diệp Thiên Nhiên tức giận mặt nhăn nhó, trong lòng Mạnh Yên sảng khoái một trận: “Anh à, em lại cảm thấy đây là một ý kiến hay.”

“Tiểu Yên, em đừng ồn ào.” Trong lòng Diệp Thiên Nhiên có cảm giác bất an.

“Ủa em ồn ào cái gì vậy? Anh họ.” Mạnh Yên cười rất ngọt, ngọt sắp nặn ra mật: “Đường Tiểu Thiên, cậu chuẩn bị dẫn chúng tớ đi ăn cái gì thế?”

“Cái gì cũng có thể.” Lần đầu tiên thấy cô cười như vậy, Đường Tiểu Thiên có chút thần hồn điên đảo: “Cậu thích ăn cái gì?”

Mạnh Yên hơi híp mắt lại: “Hả? Ăn cái gì ngon đây?” Khóe mắt liếc thấy sắc mặt xanh đen của Diệp Thiên Nhiên, trong lòng càng thêm sảng khoái.

Tim Đường Tiểu Thiên đập mạnh: “Có món cay Tứ Xuyên, tiệc đứng, lẩu cá hay ăn đồ nướng,….

Mạnh Yên nghiêng đầu nghĩ: “Tiệc đứng đi, tớ rất thích ăn cái này.”

Đường Tiểu Thiên cười toét ra mặt: “Được, tớ mời cậu ăn liền.” Lúc này cậu không hề lôi kéo những người khác nữa, trực tiếp mời cô rồi. Bỏ lỡ cơ hội hai lần, lần này cậu muốn dũng cảm theo đuổi cô, tuyệt đối không bỏ lỡ lần thứ ba nữa.

Mạnh Yên cười híp mắt gật đầu: “Đường Tiểu Thiên cậu đúng là người tốt.”

Đường Tiểu Thiên thẹn thùng đỏ mặt.

Mà Diệp Thiên Nhiên tức giận sắc mặt liên tục đổi màu xanh, đỏ, trắng, lúc này không chịu được nữa, chặn ngang người Mạnh Yên, cũng không chọn đường, một đường chạy như điên, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở trước mặt mọi người.

Một màn bất ngờ không kịp đề phòng, để cho mọi người đứng chết trân tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.