Đời Người Bình Thản

Chương 68



Thời gian Mạnh Yên làm việc tại công ty trôi qua rất nhanh, có Diệp Thiên Nhiên bên cạnh nên không có phát sinh vấn đề gì. Về phía Ari, cô ta rất nhanh đã lan truyền tin Mạnh Yên là người nhà của giám đốc, do vậy chẳng có ai dám gặp cô gây rắc rối, bọn họ còn cần công việc này mà. Lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm sao mọi người lại không hiểu được điều này cơ chứ. Không những vậy, có vài người còn tìm đến Mạnh Yên để nịnh nọt, nhưng đều bị Mạnh Yên mỉm cười từ chối khéo.

Buổi sáng hàng ngày Diệp Thiên Nhiên sẽ đến sớm đón cô đi làm, nhân tiện mua luôn đồ ăn sáng cùng ăn chung. Lúc tan tầm cũng đưa cô về nhà, hai người cùng đi chợ, nấu cơm, ăn chung bữa cơm. Anh cũng không làm phiền gì đến cô khi ở lại, mãi cho đến lúc phải về thì mới lưu luyến rời đi.

Trên phương diện công việc, rất nhanh Mạnh Yên đã hiểu rõ tình hình của công ty, những tư liệu quan trong nhất cô cũng đã ghi nhớ toàn bộ. Đối với từng bộ phận của công ty, cô cũng nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc nên không có chút lo lắng nào.

Tài chính công ty đã có chú Ân quản lý, chắc sẽ không có ai dám giở trò gian lận. Công ty có một số bộ phận quan trọng, người quản lý chủ yếu là thuộc hạ cũ của Diệp cha, những người này nhân phẩm rất tốt. Có những người này quản lý công ty chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cho đến Thẩm An quản lý tất cả công việc của công ty, đồng thời quản lý chung các nghiệp vụ khác. Đây là sở trường của anh ta, từ trước đến giờ chưa hề xảy ra vấn đề gì.

Chỉ là, nếu công ty muốn phát triển mạnh hơn nữa, cần phải dứt khoát một lần thay đổi, cần phải tìm một hướng đi mới. Hiện nay, quy mô của công ty tuy rất lớn nhưng muốn phát triển vượt bậc cần phải có một bước nhảy vượt trội khác. Chỉ chuyên mỗi thiết kế là không được, cần phải tăng thêm những ngành nghề liên quan đến lĩnh vực công ty đang làm. Tốt nhất đem tất cả đều nắm trong tay.

Mạnh Yên nhìn chằm chằm bảng báo cáo suy nghĩ hồi lâu, đầu óc phân tích thật nhanh. Đến cuộc họp thường niên của công ty, Mạnh Yên đề xuất phương án mở siêu thị kinh doanh vật liệu xây dựng và đa dạng hàng hóa dịch vụ. Những mặt hàng này có liên quan mật thiết đến các hạng mục công ty đang làm, như vậy không những có thể thu được nhiều lợi nhuận mà còn có thể giúp công ty ngày càng lớn mạnh và có thương hiệu trong thành phố.

Đề nghị vừa được đưa ra làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ. Mấy năm nay bọn họ chỉ tập trung làm để giúp công ty phát triển, nhưng không có nghĩ tới kinh doanh loại mặt hàng này. Ngày nay, trên thị trường cũng có mấy đơn vị kinh doanh vật liệu xây dựng nhưng đều là kinh doanh nhỏ lẻ, lại không theo quy chuẩn nào. Muốn mua các loại vật liệu xây dựng với một giá tốt thì cũng phải đi mấy nơi, giá cả thì có nơi đắt nơi rẻ, giá không cố định. Có nơi còn bán hàng giả, hàng nhái khiến rất nhiều người tiêu dùng bị lừa.

Nếu như có siêu thị lớn trưng bày các loại vật liệu xây dựng, khách hàng có thể lựa chọn nhiều loại, nhiều mức giá, hàng thật giá chuẩn. Nếu làm được điều này sẽ thu hút được rất nhiều khách hàng tới hưởng ứng, lợi nhuận thu về khẳng định sẽ rất cao.

Ban giám đốc bàn bạc, cân nhắc rất lâu, sau lại phái nhân viên đi tìm hiểu thị trường, cuối cùng quyết định thực hiện dự án.

Trong khoảng thời gian này, Mạnh Yên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, hơn nữa kiếp trước đối với ngành vật liệu xây dựng cô có nghiên cứu qua, vì cô rất yêu thích những thứ này, những lúc không có việc gì cô sẽ chạy đến những siêu thị lớn chuyên về vật liệu xây dựng và đa dạng hàng hóa dịch vụ để đi dạo ngắm nghía một chút.

Mạnh Yên dành ra hơn nửa tháng mới hoàn thành xong bản kế hoạch, làm thế nào mới có thể mở được siêu thị kinh doanh vậy liệu xây dựng, làm thế nào để đưa vào hoạt động, làm thế nào để quản lý. Cô trình bày chi tiết cụ thể rồi in ra thành một xấp giấy dầy.

Mạnh Yên đi ra với đôi mắt mệt mỏi thâm quầng, còn Thẩm An và Diệp Thiên Nhiên chỉ biết mở to đôi mắt nhìn xấp giấy trên bàn không chớp mắt, bọn bọ cảm thấy tất cả đều rất đáng giá. Những cái khác cô không thể giúp được bọn họ nhưng lý luận trên giấy thì vẫn có thể làm được, còn bắt tay vào làm thực tế thì cô không giúp gì được rồi.

Mấy người tập hợp lại cùng nhau thảo thuận cũng đưa ra không ít các ý kiến mới, khiến cho bản kế hoạch ngày càng hoàn thiện.

Thẩm An đặc biệt đề cử Tôn Minh Vĩ phụ trách dự án mới này, anh ta chính là người dạy Diệp Thiên Nhiên lái xe, là người nhanh nhạy lại thành thật, hơn nữa còn là người làm việc rất có trách nhiệm. Trước đây anh ta đã làm lính cần vụ cho Diệp cha, có quan hệ rất tốt với Diệp Thiên Nhiên.

Tuy rằng trong lòng Tôn Minh Vĩ thấp thỏm bất an, nhưng nghe Diệp Thiên Nhiên khuyên nhủ nên vẫn đón nhận công việc được giao này. Hơn nữa, còn được các nhân viên nòng cốt của công ty trợ giúp, lại có Thẩm An và Ân Hạo kiểm duyệt, Tôn Minh Vĩ nhiệt tình bắt tay vào xử lý công việc. Còn Diệp Thiên Nhiên phụ trách quan hệ xã hội, tìm kiếm khách hàng, đây chính là sở trường của anh.

Mạnh Yên ở bên cạnh chỉ đạo chung, có vấn đề gì phát sinh có thể tìm cô tìm phương án giải quyết. Mọi người phối hợp cùng nhau làm việc, rất nhanh công việc dần đi vào quỹ đạo.

Về nhân lực lao động khi siêu thị đi vào hoạt động, Diệp Thiên Nhiên đề nghị nên tuyển những quân nhân đã xuất ngũ, vì đặc trưng của ngành nghề khi giao hàng cần những người có sức khỏe để khuân vác, mà nhân viên bán hàng thì có thể tuyển người nhà của bọn họ vào làm việc. Những điều này vừa vặn thực hiện được theo ý nguyện ban đầu công ty đề ra, đôi bên vẹn toàn.

Với đề xuất này, Mạnh Yên không có ý kiến gì nhưng có một yêu cầu, trước khi mọi người nhận công việc công ty sẽ tổ chức bồi dưỡng nghiệp vụ, nếu đạt thành tích theo yêu cầu thì sẽ được nhận công việc, nếu sau ba lần sát hạch mà không đạt yêu cầu thì sẽ phải tìm hướng đi khác.

Dù sao giải quyết công việc cho những người này là một chuyện, còn việc kinh doanh buôn bán lại là một chuyện khác. Cô suy tính làm thế nào để cho thuận tiện nhất, vừa muốn nâng cao nghiệp vụ cũng như thái độ phục vụ khách hàng của nhân viên, lại vừa kinh doanh tốt.

Thẩm An vốn đang lo lắng nếu tuyển những người như vậy sẽ gặp không ít phiền toái, vì những người này tố chất chênh lệch không đồng đều, hơn nữa không phải ai cũng có thể thích ứng được ngay với loại công việc này. Đề nghị này do Diệp Thiên Nhiên đề xuất nên không thể không cân nhắc. Sau khi nghe Mạnh Yên nói thấy mừng rỡ trong lòng, lần này mới xem như không còn nỗi lo về sau, vội vàng đồng ý.

Diệp Thiên Nhiên và Ân Hạo suy nghĩ một lúc thấy cũng có lý liền gật đầu đồng ý. Dù sao chỉ cần công ty hoạt động tốt, những người giỏi sẽ có cơ hội tiếp tục phát huy tài năng.

Nhưng bọn họ cảm thấy rất tò mò, tại sao Mạnh Yên lại có thể nghĩ được những điểm mấu chốt quan trọng như thế? Dù sao cô vẫn còn rất trẻ lại chưa từng va chạm công việc trong lĩnh vực này.

Mạnh Yên híp mắt cười chỉ vào màn hình máy tính: “Nhìn người nước ngoài làm như thế nào rồi mình học theo không được sao? Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao?” Cô đã sớm suy nghĩ cách làm thế nào ứng phó với vấn đề này, mà thật sự cô cũng đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều kiến thức về phương diện này.

Thẩm An cởi bỏ nỗi băn khoăn trong lòng, không thể không khen cô: “Tiểu Yên thật là giỏi, có thể học một biết mười.” Người bình thường xem những điều này nhưng đều không nghĩ tới có thể áp dụng đưa vào thực tiễn.

Mạnh Yên có chút ngượng ngùng: “Anh An không cần khen em như vậy, em cảm thấy toàn thân bay bổng, đứng không vững nữa rồi.” Đây là cô nói dối thôi.

Diệp Thiên Nhiên kiêu ngạo nhìn Mạnh Yên, đây chính là tiểu Yên của anh, luôn khiến anh vui vẻ, là cô gái khiến anh cảm thấy luôn hãnh diện.

Mọi người cùng nhau cười to, Ân Hạo dùng ánh mắt tinh tường đánh giá Mạnh Yên, trước kia anh ta vẫn cho rằng Mạnh Yên chỉ có thể trở thành một cổ đông ẩn danh của công ty, trừ có chút khôn vặt bên ngoài, lại có Diệp Thiên Nhiên làm chỗ dựa, là do một tay anh đưa cô ngồi vào ghế đại cổ đông công ty. Bây giờ xem ra cô rất thông minh nhưng không thể hiện ra ngoài, lại không kiêu ngạo, giống như đang làm chuyện lớn. Cô không hề tham gia vào chuyện quản lý công ty nhưng lại nêu được những trọng điểm quan trọng khiến cho ai cũng phải ngạc nhiên. Nếu như dự án lần này thành công, vừa có thể tăng thêm lợi nhuận cho công ty, vừa có thể giải quyết được vấn đề công việc cho người thân của các quân nhân xuất ngũ.

Mà một điểm cuối cùng khiến cho anh ta hài lòng, sẽ có nhiều người đề cử người nhà của mình đến công ty, nhưng có rất nhiều người phụ nữ không có bằng cấp gì nên cũng không tìm được công việc nào tốt. Trong khi chi phí tiêu dùng tại thành phố rất cao, dựa vào một người kiếm tiền nuôi sống cả nhà, lại còn phải nuôi dưỡng con cái ăn học, hàng ngày có chút căng thẳng. Nếu như người phụ nữ trong gia đình mà có công việc ổn định thì cuộc sống sẽ cải thiện hơn. Tất cả công lao phần lớn thuộc về cô gái mười chín tuổi đứng trước mặt anh ta.

Mạnh Yên chỉ lo chuyện của công ty cũng ít trở về nhà. Hai ngày cuối tuần, cô cùng mọi người tăng ca làm thêm ở công ty, đừng nói sẽ cùng Diệp Thiên Nhiên đi ra ngoài dạo chơi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Ngay cả thư thông báo trúng tuyển đại học cũng là Mạnh Ngọc Cương gọi điện thoại thông báo cho cô biết, sau khi nghe được tin vui cô thấy cảm thấy rất hưng phấn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại ngay, vì kết quả này cũng đã nằm trong dự liệu ban đầu của cô. Ngược lại Diệp Thiên Nhiên lại đặc biệt vui mừng, muốn cùng cô tổ chức tiệc ăn mừng nhưng bị ngăn cản. Hiện tại phải lấy công việc làm trọng, chờ đến lúc tất cả đi vào quỹ đạo mới nghĩ đến những chuyện khác. Sau này còn nhiều thời gian có thể chúc mừng.

Chỉ là cha mẹ Mạnh Yên đã hơn một tháng không được gặp con gái, nhịn không được liền ra thông điệp sau cùng, chủ nhật cuối tuần phải về nhà một chuyến, bằng không …

Mạnh Yên hiểu được ý của cha mẹ cô, không thể làm gì khác hơn là mua một đống quà tặng chuẩn bị về nhà thăm cha mẹ, nhân tiện nịnh nọt hai người.

Diệp Thiên Nhiên không yên tâm để cô đi một mình về nhà, lại còn cầm nhiều đồ như vậy. Vì vậy, anh thu xếp công việc cùng cô trở về nhà.

“Cha.” Mạnh Yên vừa xuống xe đã thấy Mạnh Ngọc Cương đang đứng ngóng chờ dưới lầu.

Mạnh Ngọc Cương vừa lo lắng vừa quan sát con gái: “Cuối cùng con đã về, để cha nhìn con xem, có phải con gầy đi rồi hay không?” Con gái ông từ nhỏ đã có tính cách độc lập, bọn họ làm cha mẹ trái lại rất ít quan tâm đến cô, có lúc nghĩ lại trong lòng cảm thấy rất áy náy.

“Con ăn ngủ đều tốt, làm sao có thể gầy được.” Mạnh Yên thâm thiết ôm cánh tay Mạnh Ngọc Cương làm nũng: “Con nhớ cha mẹ rất nhiều.” Muốn được việc thì phải nói ngọt, nếu không cửa ải của cha sẽ khó mà qua được. Ai bảo cha của cô thích nghe nhất chính là lời khen nịnh kia chứ

Mạnh Ngọc Cương nghiêm mặt: “Vậy thì tại sao con không chịu về nhà?” Nói dễ nghe như vậy mà không nghĩ tới về nhà thăm cha mẹ.

“Con công việc khá bận rộn mà.” Mạnh Yên đung đưa cánh tay Mạnh cha cười híp mắt: “Hiện công ty đang thực hiện một dự án lớn, mọi người trong công ty đều phải tăng ca, con phải xin nghỉ phép mới được về nhà đấy.” Cô cũng bận rộn lắm chứ.

Mạnh Ngọc Cương nghe con gái nói vậy, thấy đau lòng thay cho con gái đồng thời cảm thấy rất bất mãn với vị giám đốc của công ty: “Giám đốc của con cũng thật quá đáng, cả ngày chỉ biết bóc lột sức lao động của nhân viên thôi.” Đến giờ cha mẹ Mạnh Yên vẫn còn chưa biết Mạnh Yên cũng là một trong những cổ đông của công ty. Lúc ban đầu giấu cha mẹ là vì không muốn để hai người phải lo lắng, đến bây giờ lại không biết phải nói thế nào? Mà càng để lâu thì lại không tiện mở miệng. Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cha mẹ, cho nên có nói hay không cũng chẳng vấn đề gì.

Mạnh Yên luống cuống, cái này không phải là nói đến cô sao?

Một tiếng cười vô cùng nhỏ vang lên bên tai, Mạnh Yên trừng mắt liếc anh một cái, dám chê cười cô sao? Cha nói những lời này chẳng phải cũng kéo cả anh vào trong, có gì hay mà cười?

Diệp Thiên Nhiên mỉm cười mang một đống đồ trong xe ra: “Chú Mạnh, tiểu Yên có mua chút đồ làm quà, rượu dành cho chú, còn dì Lý là mỹ phẩm, còn có mấy loại thuốc bổ và ít trái cây.”

“Đứa nhỏ này, con kiếm được bao nhiêu tiền mà lại còn mua nhiều đồ vậy.” Ngoài miệng Mạnh Ngọc Cương nói như vậy nhưng đôi mắt thì híp lại thành một đường thẳng, coi như con gái còn một chút lương tâm.

Mạnh Yên nhìn sắc mặt của cha, biết cha đã bớt giận: “Mẹ con đâu cha?”

“Mẹ con đang ở trong nhà làm thức ăn ngon để bồi bổ cho con.” Mạnh Ngọc Cương vừa nói vừa đưa tay cầm giúp ít đồ: “Hôm nay, Thiên Nhiên phải ở lại đây cùng chú uống vài ly rượu nhé.”

Hôm nay, để hoan nghênh con gái về nhà, Mạnh Ngọc Cương không có đi giao hàng, Lý Thiến cũng không có đi làm, sáng sớm đã chuẩn bị rất nhiều món ăn, đều là món Mạnh Yên yêu thích.

Rượu đối với Mạnh Ngọc Cương là một sở thích lớn, chỉ là những năm gần đây Lý Thiến quản chặt không để cho ông uống nhiều. Lần này là một cơ hội tốt, đương nhiên phải nắm chặt uống thêm vài chén.

“Vâng, chú Mạnh.” Diệp Thiên Nhiên gật đầu vâng lời, nhân tiện anh nịnh nọt, vỗ mông ngựa một chút: “Cháu nghe nói chú uống rượu rất lợi hại, ngàn chén không say, cháu lại có chút sợ không dám uống cùng chú.”

“Cháu nghe Hải Thiên nói?” Mạnh Ngọc Cương thích nghe nhất chính là người khác khen ông tửu lượng giỏi, tròng lòng rất vui nhưng ngoài miệng thì nói khiêm tốn mấy câu: “Ông ta nói quá đấy thôi, tửu lượng chú đâu có giỏi thế.”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Lý Thiến nhìn thấy con gái cũng trách mắng một hồi nhưng với Diệp Thiên Nhiên thì thái độ rất ôn hòa, hiền hậu.

Mạnh Yên liếc mắt bất mãn, cô có cảm giác mẹ cô yêu quý Diệp Thiên Nhiên nhiều hơn so với cô.

Giống như lúc này, Lý Thiến thiên vị chỉ gắp đồ ăn cho Diệp Thiên Nhiên, trong bát anh thức ăn đầy có ngọn, mà cô chỉ có một cái chân vịt nhỏ, thật là khiến cô tức chết.

“Thiên Nhiên, ở công ty tiểu Yên làm thế nào? Con bé có làm sai việc gì không?” Lý Thiến không ngừng gắp thức ăn cho anh: “Nếu như có chỗ nào làm sai, cháu giúp con bé một chút nhé, con bé này chỉ biết đọc sách, cũng chưa biết cái gì, cô sợ con bé sẽ gây thêm phiền toái cho cháu.”

“Dì Lý, tiểu Yên rất thông minh, lại rất nhanh nhẹn.” Diệp Thiên Nhiên cười khen Mạnh Yên: “Gần đây, cô ấy làm một bản kế hoạch dự án mới, giành được rất nhiều lời khen của mọi người trong công ty.”

Lý Thiến vừa mừng vừa lo: “Có thật không? Con bé còn có bản lĩnh này sao?” Nếu đúng như vậy, sau này khi tốt nghiệp đại học bước ra xã hội cũng không cần phải lo lắng nhiều cho cô.

“Dì tuyệt đối đừng coi thường Mạnh Yên.” Diệp Thiên Nhiên khen ngợi như rót mật vào tai: “Giám đốc rất coi trọng Mạnh Yên, còn đề nghị vì công ty khai thác thị trường mới khác nữa.” Ý này là của Thẩm An đã nói, nhưng Mạnh Yên lại chỉ coi là lời đùa giỡn nên không để ý, hôm nay Diệp Thiên Nhiên nói lại khiến cô cảm thấy khó chịu, bản thân thấy không được tự nhiên.

Mạnh Ngọc Cương khó tin nhìn con gái, nhìn chung quanh: “Không thể nào, con gái cha lợi hại đến vậy sao?”

Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên hết sức nghiêm túc để cho hai người tin tưởng: “Tất nhiên rồi ạ, cô ấy đọc nhiều sách nên cũng hiểu biết nhiều.”

Mạnh Yên nín nhịn không dám cười, chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Trên mặt Mạnh Ngọc Cương biểu lộ vẻ đắc ý, thật không hổ danh là con gái của ông.

Trong lòng Lý Thiến cũng không ngừng đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn nói khách khí: “Vậy phải làm phiền cháu hỗ trợ nhiều hơn, chúng ta còn phải cảm ơn cháu đã giúp tiểu Yên tìm được nơi thực tập tốt như thế.” Mọi người dù có thân quen đi chăng nữa nhưng cũng không thể tiết kiệm lời nói cảm ơn.

Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên nhẹ nhàng như mây bay, trong nháy mắt nói một câu khiến mọi người sững sờ: “Nếu muốn cảm ơn, chú và dì có thể đồng ý cho tiểu Yên làm bán gái của cháu là được.”

“Cạch.” Một tiếng, ly rượu trong tay Mạnh Ngọc Cương rơi xuống bàn, rượu văng tung tóe, thức ăn trong miệng Manh Yên cũng bị tắc lại nơi cổ họng, đôi đũa trong tay Lý Thiến cũng rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.