Ăn trưa xong, thấy thời gian vẫn còn sớm nên người lớn đi ngủ trưa.
Còn ba người trẻ tụm lại chơi game.
Dương Chiêu không thích chơi vương giả nên ba người họp thành đội chơi pubg.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Kha chơi game này nên vẫn chưa quen tay.
Trận đầu tiên vừa hạ dù nhảy xuống đã không may mắn bị người chơi khác bắn, xếp hạng solo — 87.
Cô không vội vàng vào trận mới mà chọn chế độ quan sát để xem màn hình chơi của Trình Đẳng.
Xem một lúc, cô dần hiểu được quy luật, thành thử ở trận thứ hai đã chơi khá hơn đôi chút.
Lần này vừa khéo nhảy dù ở gần vị trí của Trình Đẳng, thế là Nhậm Kha chạy theo sau lưng anh. Thỉnh thoảng nhặt vài món vũ khí rồi lại trốn vào bụi cỏ như chú mèo.
Trình Đẳng thấy cô lười biếng trốn như mèo thì thầm cười.
Anh ngẫm nghĩ chốc lát, bèn tìm một chiếc xe lái đến cạnh cô, mời cô lên xe ngồi chung, hoàn toàn biến cô trở thành một người chỉ cần ngồi trên xe ngắm phong cảnh là đã có thể kiếm được điểm.
Trong game, xe lái rất nhanh, động cơ phát ra tiếng ồ ồ, bánh xe lướt trên bãi cỏ, băng qua núi đồi, lao vun vút một đường về ánh chiều tà.
Dương Chiêu nghe tiếng này thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Trình Đẳng rồi cười như chú hồ ly: “Hừ, thấy anh chọn game đỉnh không? Nhân tính phết chứ đùa.”
Trình Đẳng cong môi, từ chối nêu ý kiến. Nhưng lại không nghe Nhậm Kha có chút phản ứng nào, anh ngước mắt lên xem thử mới phát hiện cô đã ngủ mất rồi.
Trước đó vì để tiện cho việc trao đổi nên cả ba người đều ngồi xếp bằng trên thảm lông cạnh ghế sofa. Sàn nhà được trải thảm ấm áp, hơi ấm từ lò sưởi xuyên thấu qua thảm làm người ngồi trên đó cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Bấy giờ, Nhậm Kha dựa lưng ra ghế sofa, đầu hơi ngoẹo sang một bên, cánh tay thoải mái rủ bên người, cả người cứ xiêu vẹo nghiêng ngã, ngủ một lúc lại nghiêng phải một lúc lại nghiêng trái.
Tuy vậy nhưng cô lại ngủ rất say, vẻ mặt an nhàn rất hạnh phúc.
Dương Chiêu nhìn cô, chợt bật cười thành tiếng.
Ngay sau đó lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Trình Đẳng.
Anh ấy giơ hai tay lên cao, cố nhịn cười, sau đó chỉ chỉ Nhậm Kha nói bằng khẩu hình: “Hai người cứ tự nhiên! Cứ tự nhiên! Anh chơi game!”
Trình Đẳng cảnh cáo anh ấy một lần rồi cũng không thèm để ý đến đối phương nữa.
Anh nghiêng người sang, nhích đến gần Nhậm Kha, thuần thục bế cô lên.
Hồi còn bé, hai người vẫn thường ngồi làm bài tập trong phòng khách nhà họ Nhậm.
Nhậm Kha không khi nào chịu ngồi yên, cứ nhích tới nhích lui, vì vậy bài tập làm đến tận khuya. Trình Đẳng sợ cô làm không xong bài tập thì ngày mai lại bị giáo viên phạt đứng, nên sau khi làm xong phần của mình, anh sẽ giúp cô một ít.
Thế là đến cuối cùng chỉ còn Trình Đẳng đốt đèn chiến đấu, tay viết thoăn thoắt. Còn Nhậm Kha thì nằm ụp xuống bên cạnh ngủ không biết trời trăng mây gió gì.
Ban đầu Trình Đẳng còn nhỏ không đủ sức, không bế Nhậm Kha được nên anh vào phòng lấy chăn đến đắp cho cô.
Về sau hai người dần trưởng thành hơn, Trình Đẳng cũng học được cách cõng Nhậm Kha về phòng.
Nhưng có một lần khi Trình Đẳng mới vừa cõng Nhậm Kha lên lưng thì cô bỗng tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi mắt, vỗ vỗ vai anh rì rầm bảo: “Đẳng Đẳng, lần sau tớ muốn bế công chúa có được không? Vai cậu cứng quá, làm tớ không thoải mái.”
Dứt lời, cô còn quẹt nước miếng bên khóe môi lên vai áo anh rồi mới ngủ thiếp đi tiếp.
Trình Đẳng đứng tại chỗ, tức giận muốn trợn trắng mắt.
Đầu heo Nhậm Tiểu Kha ăn được ngủ được, lại còn nhiều chuyện!
Cậu… Cậu… Thôi bỏ đi.
Tuy nghĩ thế nhưng bạn học Trình Đẳng vẫn ghi nhớ kỹ yêu cầu đó của Nhậm Kha. Anh cố ý nhờ một bạn cùng lớp chỉ cách “bế công chúa”, sau đó tích cực rèn luyện, cố gắng trở nên cao lớn hơn.
Vào năm hai người học lớp chín, anh đã có thể bế bổng Nhậm Kha lên đưa về phòng mà không tốn chút sức nào.
Song có lẽ vì cách bế công chúa của Trình Đẳng quá thoải mái mà từ đó, Nhậm Kha cũng không tỉnh giấc giữa chừng nữa, và đương nhiên cô cũng không biết rốt cuộc Trình Đẳng bế mình về phòng kiểu gì.
Nghĩ đến đây, lại nhìn khuôn mặt ngủ say của Nhậm Kha, Trình Đẳng đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa ngáy.
Đúng là… Thiếu đòn.
Đồ ngốc xít.
Nhậm Kha ngủ một giấc rất lâu.
Cho đến khi Trình Đẳng rời đi, cô vẫn chưa tỉnh giấc.
Mẹ Nhậm vốn muốn gọi cô dậy nhưng bị Trình Đẳng ngăn lại: “Cứ để cô ấy ngủ đi ạ, con với Dương Chiêu đi chung, cũng an toàn.”
Mẹ Nhậm nghĩ ngợi giây lát rồi cũng không khăng khăng theo ý mình nữa. Bà đưa túi giữ nhiệt trong tay cho anh: “Mang một ít sủi cảo về cho Tiểu Đinh, hâm nóng lại cho thằng bé rồi ăn. Có cả thịt viên với cá lòng tong nữa, ông nội nấu cho con nhiều lắm, con mang về ăn chung với bạn nhé, đừng tiếc chia sẻ đồ ăn, người ta cười cho đấy.”
Mẹ Nhậm chuẩn bị đồ đầy đủ và chu đáo, giống như mỗi người mẹ chuẩn bị cho đứa con sắp đi xa của mình vậy.
Sợ rằng anh mang theo ít đồ không đủ ăn. Vì vậy bà chuẩn bị thật nhiều, dặn dò anh chia sẻ nó với bạn bè.
Nhiều món lẻ tẻ được cất gọn trong một bao lớn, tất cả được để vào túi giữ nhiệt, đưa cho Trình Đẳng cầm nặng trĩu cả tay, tuy trong lòng anh rất tiếc nuối nhưng cũng ấm áp khôn ngần.
Trình Đẳng cười đáp, đưa túi giữ nhiệt cho Dương Chiêu rồi xoay người ôm mẹ Nhậm: “Dì, dì cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình nhé, trong nhà có việc gì cứ gọi cho con.”
“Yên tâm đi, ở nhà đều ổn hết.”
Mẹ Nhậm chỉnh lại cổ áo giúp anh, dịu dàng cười nói: “Thằng bé này thật là, ốm đi nhiều so với lần trước gặp. Con ở một mình bên ngoài phải ăn nhiều cơm vào, bị bệnh đừng tự mình chống đỡ, mệt mỏi quá thì về nhà nghỉ ngơi. Khó chịu ở đâu gọi cho dì liền, dì đến thăm con.”
“Vâng.”
Trình Đẳng nặng nề gật đầu đồng ý, rồi lại ôm ông nội Nhậm một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Xe khởi động, lái ra khỏi tiểu khu rồi nhanh chóng biến mất.
Mẹ Nhậm nhìn về phía xe rời đi, thở dài thườn thượt, chẳng hiểu sao bà lại thấy đau lòng.
“Đẳng Đẳng là một đứa trẻ ngoan.”
Kha Kha nhà bà không phúc phận.
__
Trên đường trở về đoàn làm phim, Dương Chiêu có dừng lại, xuống xe mua thuốc lá. Đến khi quay về thì thấy Trình Đẳng đứng dựa vào cửa xe uống nước.
Hai ngón tay anh nhấc vành nón lưỡi trai lên, phút chốc đã bị xoay ra sau ót và đè xuống thấp. Sau đó anh ngẩng đầu, uống một hơi cạn chai nước suối.
Hôm nay vừa vào lập đông, lại còn là ban đêm nên nhiệt độ giảm đột ngột xuống 0 độ.
Trình Đẳng tự dưng uống cả chai nước suối như vậy, hơi lạnh từ cổ họng lan thẳng đến dạ dày rồi truyền ra khắp toàn thân.
Cả người anh run rẩy vì lạnh, không cẩn thận bị sặc khí. Anh vội khom người ho khan liên tục không ngừng được.
Thấy vậy, Dương Chiêu nhìn trời giây lát, cắn đầu thuốc lá đi vào lại siêu thị, mượn lý do pha mì gói để rót một chai nước nóng cho Trình Đẳng.
Ba phút sau, hai người ngồi sóng vai trong xe.
Dương Chiêu hít hà ăn mì ly nóng hổi nghi ngút khói, Trình Đẳng ngẩn ngơ nhìn hơi nóng bay ra từ miệng chai nước của mình.
Chỉ chốc lát sau, Dương Chiêu ăn mì xong, đi vứt rác rồi quay về vẫn thấy Trình Đẳng chưa uống nước thì không khỏi buồn cười.
“Đẳng Đẳng này, anh có chuyện này, có lẽ cậu phải thưởng thêm tiền cho anh đấy.”
Trình Đẳng cúi đầu, uống một ngụm nước nóng: “Nói đi.”
Dứt lời, Dương Chiêu cười cười, lấy điện thoại ra gửi ảnh cho Trình Đẳng.
Ba giây sau, Wechat của Trình Đẳng nhận được ba tấm ảnh mà Dương Chiêu gửi.
Tấm thứ nhất là vào lúc gói sủi cảo, Trình Đẳng vươn tay vén tóc cho Nhậm Kha. Hai người nhìn nhau, trong mắt đều chỉ chứa duy nhất hình bóng đối phương.
Tấm thứ hai, Nhậm Kha cúi đầu đứng một mình cạnh bàn, hai má ửng hồng như một cô gái thẹn thùng sợ bị người khác phát hiện bí mật nhỏ.
Tấm thứ ba, Nhậm Kha nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của mình trong gương, biểu cảm muộn phiền. Mà Trình Đẳng đứng bên cạnh lại đang mỉm cười nhìn cô, ánh mắt cưng chiều, dịu dàng tựa biển khơi.
“Anh chỉ định chụp sủi cảo trên bàn để làm anh Đinh thèm ăn thôi. Ai mà ngờ nghiêng góc điện thoại chút lại chụp được ba tấm ảnh này.”
Nói rồi Dương Chiêu châm một điếu thuốc mới, vòng khói trắng phả ra từ miệng, anh ấy đắc ý bảo: “Thế nào? Có nên thêm tiền thưởng cho mấy tấm ảnh này không?”
Giọng điệu Dương Chiêu đùa giỡn nhưng Trình Đẳng lại thành thật thừa nhận tình cảm của mình. Anh cười cười, cả hai như là anh em vậy, anh đấm một cú lên đầu vai anh ấy: “Thêm!”
“Ô kê.”
Dương Chiêu cao giọng cười một tiếng, đạp chân ga, xe vội vàng rời đi.
Bóng đêm dần bao phủ, bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối mịt.
Trong phòng khách sạn, Trình Đẳng lưu từng tấm ảnh trong wechat về album điện thoại.
Anh cúi đầu xem từng tấm, cuối cùng lướt lại tấm thứ hai và phóng to nó lên, ánh mắt nhìn vào hai gò má ửng hồng của Nhậm Kha, quan sát thật tỉ mỉ.
Nhìn một hồi lâu, anh bỗng bật cười.
A Kha, trong lòng em vẫn có anh, đúng không?
Vào cái đêm của một tháng trước, thật ra đó không phải là lần đầu tiên Nhậm Kha từ chối anh.
Năm 18 tuổi, Trình Đẳng được tuyển thẳng vào học viện âm nhạc.
Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, Nhậm Kha vô cùng vui vẻ. Hào hứng gọi bạn bè thân thiết của cả hai đến chúc mừng anh. Cả đám thanh niên chơi đùa đến tận đêm khuya mới ra khỏi KTV, ai về nhà nấy.
Lúc ở phòng hát, Nhậm Kha có uống chút bia nên hơi say. Trình Đẳng kéo cô đi từ từ trên vỉa hè dọc đường về nhà.
Khi đó trên đường không có quá nhiều xe cộ qua lại, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng ve kêu xào xạc trên đầu.
Gần về đến tiểu khu, Trình Đẳng bất chợt dừng bước, quay lại nghiêm túc nhìn Nhậm Kha.
“A Kha, cậu sẽ thích tớ chứ?”
Hôm cả hai đi trượt tuyết, anh nhất thời kích động hôn cô.
Mặc dù sau chuyện ấy cô không khóc cũng không giận hờn nhưng cho đến bây giờ, anh vẫn chưa nghiêm túc hỏi cô rằng — cậu cũng thích tớ chứ.
Song nếu hỏi vào lúc này, lòng Trình Đẳng lại thêm hốt hoảng.
Sợ cô không thích mình, càng sợ hơn là cô sẽ từ chối.
Nếu, nếu cô không thích anh…
Nghĩ vậy, Trình Đẳng gần như không đợi Nhậm Kha trả lời đã tự mình nói: “Tớ thích cậu.”
Dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, đôi mắt Nhậm Kha trong mắt Trình Đẳng dần trở nên đỏ hoe, óng ánh nước. Cái miệng nhỏ của cô mím lại lâu thật lâu nhưng không dám nói lời nào.
Trình Đẳng tưởng mình dọa cô sợ, vội vàng nói xin lỗi liên tục.
Anh nhìn đôi mắt ngậm nước to chừng hạt đậu, vẻ mặt muốn khóc của cô, trong lòng muốn ôm chặt cô mà lại không dám kích động nữa.
Cứ do dự như vậy mãi cho đến khi Nhậm Kha cụp mắt, né tránh anh. Giọng cô khàn khàn như có cát chặn cổ họng, ma sát đến đau đớn.
“Đẳng Đẳng, tớ phải qua Mỹ học, một mình.”
Trình Đẳng sửng sốt nhưng khi vẫn chưa hiểu rõ hàm nghĩa cụ thể của lời nói này thì anh đã lên tiếng trước: “Tớ chờ cậu.”
Nhậm Kha lắc đầu: “Có lẽ, sẽ không quay về nữa.”
Trình Đẳng: “…”
Ngày tiếp theo sau khi nói xong những lời này, Nhậm Kha lên máy bay, một mình đi đến nơi thật xa xôi.
Về sau, hai người cách nhau cả Thái bình dương, chia làm hai cực ở hai bên bờ đại dương, cách nhau hai nửa địa cầu, chênh lệch về thời gian, cắt đứt liên lạc với nhau mười năm ròng rã.
Đã từng có lần anh nghĩ, cô thật sự — không thích mình.