Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 15



Mấy ngày sau là sinh nhật Trình Đẳng.

Công ty đã thuê sân vận động tại thành phố B để tổ chức một buổi fanmeeting chúc mừng sinh nhật anh. Vé tham gia fanmeeting sẽ được xem như quà tặng, tặng miễn phí cho fan hâm mộ thông qua các nền tảng khác nhau.

Tám giờ tối, người tham gia lần lượt vào sân.

Chín giờ tối, trong sân vận động, biển người đã náo nhiệt. 

Chín giờ rưỡi, toàn bộ đèn trong sân tắt phụt, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Một giây sau, sân khấu bừng lên lấp lánh ánh sao. Trình Đẳng mặc một bộ quần áo đen, đứng ở trung tâm sân khấu đưa lưng về phía mọi người.

Dưới sân khấu, tiếng la hét chói tai vang dội.

Trình Đẳng đứng yên tại chỗ, xoay người lại hướng ánh mắt về nơi mờ tối ở khán đài.

Bỗng anh giơ tay lên, ngón trỏ đặt sát môi: “Suỵt.”

Cả sân vận động bất chợt im lặng lại.

Trình Đẳng cong môi, hai ngón tay nhấc vành nón lưỡi trai, đẩy lên trán. Ngón út anh cong lại, tùy ý kéo mũ áo hoodie lên trùm bên ngoài.

Ba giây sau, tiếng nhạc vang lên, tiết tấu sống động, động tác nhảy tự nhiên, chỉ một giây đã đốt cháy bầu không khí.

Giờ phút này, dưới bầu trời, trên sân khấu.

Anh là ngôi sao lấp lánh nhất, là ánh sáng nóng bỏng nhất.

Fanmeeting sinh nhật diễn ra đến gần 11 giờ 50 phút, trong 10 phút cuối cùng trước khi sang ngày mời, Trình Đẳng thay trang phục nhảy ra rồi xuất hiện trên sân khấu một lần nữa.

Bên ngoài áo hoodie đen là áo khoác lông vũ màu trắng. Khóa kéo mở rộng để lộ ra chiếc đàn guitar anh ôm trong lòng.

Lúc đi đến bậc thang cuối cùng bên bờ sân khấu, anh dừng bước lại và ngồi xuống.

Một chân anh đỡ đàn guitar, một chân thư thả duỗi dài, dáng vẻ lười biếng nhưng rất thoải mái. Góc mặt hoàn mỹ lại dấy lên những tiếng hét chói tai không ngừng của fan hâm mộ ở sân vận động.

Đinh Thành bất lực lắc đầu, bảo Dương Chiêu điều chỉnh giá micro cho anh lại lần nữa.

Sau khi đã dựng giá micro xong xuôi, Trình Đẳng cầm micro trong tay, im lặng giây lát rồi chợt trầm giọng nói: “Hôm nay cô ấy không đến.”

Ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào vị trí trung tâm của hàng ghế vip. Anh vốn để dành vị trí gần sân khấu nhất ấy cho Nhậm Kha.

Nhưng đến bây giờ, chỗ ngồi ấy vẫn trống không.

Thật ra anh nên sớm nghĩ đến việc này.

Sáng sớm hôm ấy, sau khi Đinh Thành đi, anh đã ôm cô gái đang ngủ say về phòng. Trước khi rời đi, anh bất cẩn đụng đổ lọ thuốc vitamin đặt trên tủ đầu giường của cô.

Lọ thuốc nhỏ rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Giây tiếp theo, cả người Nhậm Kha cứng đờ, vội vùi đầu trốn vào trong chăn.

Anh đi đến định chỉnh chăn lại giúp cô thì chợt nghe cô cất giọng khàn đặc, lạnh lùng nói với anh: “Đẳng Đẳng, có thể đừng… Đừng đối xử tốt với tớ được không?”

Khi ấy anh nên nghĩ đến chuyện cô sẽ không đến, quyết tâm sẽ không đến.

Cũng như những năm qua, cô đẩy anh ra xa vậy, chuyện đã quyết định rồi tuyệt nhiên không thay đổi.

Thời gian đã bắt đầu đếm ngược 60 giây, cả sân vận động im thin thít.

Người đến đây tham dự buổi fan meeting sinh nhật phần lớn đều là fan hâm mộ lâu năm của Trình Đẳng.

Mặc dù họ không biết “cô ấy” trong lời của Trình Đẳng rốt cuộc là ai nhưng họ biết rõ rằng “cô ấy” chính là sự mềm mại Trình Đẳng chôn sâu trong lòng, là trái tim của anh, là nỗi đau đớn không thể nào chạm vào.

Trình Đẳng không nói tiếng nào, bây giờ fan hâm mộ đều im lặng cùng anh.

Lúc đếm ngược 30 giây, Trình Đẳng bỗng nhiên cười. Anh nhìn fan của mình, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người nói xem, tôi có thể gọi cho cô ấy không?”

Dứt lời, trong sân vận động có người không kìm được khóc thành tiếng.

Đây là chàng trai họ thích nhất, theo dõi 10 năm, bảo vệ 10 năm, chỉ hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.

Nhưng hôm nay, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đau khổ không có được, bất lực khi đối mặt với cô gái mình thích.

Đây là chàng trai họ đặt trong tim mà ngưỡng vọng, anh cố gắng, anh hiền lành, anh tiến bộ và xuất sắc biết bao.

Trong mắt họ, anh xứng với những lời ca ngợi chân thực nhất thế gian này, cũng xứng đáng có được cô gái tốt nhất thế gian này.

Vậy mà giờ đây, một người tốt như anh vì thích một cô gái mà trở nên dè dặt, thậm chí là cẩn trọng đến đau lòng.

“Gọi cho cô ấy!”

“Gọi cho cô ấy!”

Không biết ai là người dẫn đầu kêu gào lên, cứ thế âm thanh lớn dần.

Trình Đẳng nghe thấy, ánh mắt nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, còn 10 giây.

Anh lấy điện thoại ra, ngón tay lướt lướt trên màn hình, kéo ra dãy số đã thuộc nằm lòng.

Lúc này, trên sân thượng khu nội trú của bệnh viện trung ương, Nhậm Kha đứng trong gió, nhìn chằm chằm chiếc hộp nhung màu xanh da trời được đóng gói tỉ mỉ trong tay.

Chiếc hộp chỉ rộng chừng hai ngón tay, độ cao tầm một ngón, chiều dài thì hơn bàn tay đôi chút, trên thân hộp buộc một chiếc nơ con bướm màu đen.

“Sinh nhật vui vẻ, Đẳng Đẳng.”

Lời chúc của cô gái cưỡi gió rời đi, tản ra theo những hạt bụi, chỉ thoáng chốc đã biến mất chẳng còn thấy tăm hơi.

Tiếng chuông từ nơi xa xa vang lên cho thấy một ngày mới đã đến.

Đúng lúc này điện thoại trong túi đổ chuông, Nhậm Kha cụp mắt nhìn rồi bấm nút nghe máy.

Giây tiếp theo, trong loa phát ra giọng nói quen thuộc của y tá Tiểu Lâm: “Bác sĩ Nhậm, có thể vào phòng phẫu thuật rồi.”

Nhậm Kha đáp lời, tiện tay để điện thoại và chiếc hộp nhung kia vào túi áo, sau đó xoay người bước nhanh đi.

Cũng cùng lúc tại sân vận động, Trình Đẳng cúp máy, trong loa phát ra giọng nữ máy móc xa lạ “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời đang bận”.

“Cô ấy bận.”

Anh cười tự giễu, ánh mắt cô đơn, môi trắng nhợt: “Vậy tôi sẽ hát một bài, tặng cho các bạn, cũng để chúc tôi — sinh nhật vui vẻ.”

Ánh đèn dần tối xuống, ngón tay anh chạm lên dây đàn.

Nhịp điệu du dương trầm bổng, nhẹ nhàng như đang thủ thỉ bên tai bạn.

“Nếu như em là pháo hoa trên biển cả, anh sẽ là từng đóa bọt sóng, mỗi một khoảnh khắc em soi sáng anh…”

Ngày hôm nay là sinh nhật Trình Đẳng.

Anh không gọi được cho Nhậm Kha, không nghe được lời chúc từ cô, cũng không nhận được quà từ cô.

Họ cách nhau không xa nhưng cả hai lại như trời nam đất bắc.

Giống như một đường công thỉnh thoảng lại tương giao, thay nhau đi về phía trước, không bao giờ chạm nhau.

__

Ngày Tết dương lịch, Trình Đẳng phải quay phim ở Hoành Điếm nên không về.

Trước khi ăn trưa, anh gọi điện thoại về, chúc ông nội và mẹ Nhậm ngày lễ vui vẻ, giữ gìn sức khỏe.

Ông nội nổi tính khí trẻ con, giận anh, dỗi anh, không để ý đến anh.

Trình Đẳng cảm thấy rất khó hiểu, bèn âm thầm hỏi mẹ Nhậm.

Mẹ Nhậm cười bất lực, giải thích tò mò của anh: “Cả hai đứa đều hứa với ông nội đến Tết dương lịch sẽ về ăn cơm với ông. Kết quả sáng nay Kha Kha bị bệnh viện gọi đi, đến giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được, dì đoán chắc con bé vẫn đang ở phòng phẫu thuật. Bây giờ thêm con gọi điện thoại tới bảo không về ăn cơm được nên ông nội không vui đấy.”

“Vậy…” Trình Đẳng cười khổ: “Lần sau nhé, lần sau con nhất định sẽ về chơi với ông nội.”

“Không sao đâu mà.” Mẹ Nhậm cười dịu dàng: “Thanh niên bận rộn là chuyện bình thường, ông nội chỉ giận dỗi vu vơ thôi, không so đo với các con đâu.”

“Con biết, chỉ là…” Cảm thấy áy náy.

Chưa dứt lời thì nhân viên bên đoàn làm phim chạy đến thông báo Trình Đẳng chuẩn bị vào quay.

Mẹ Nhậm nghe loáng thoáng bên phía Trình Đẳng có việc bận nên cũng không nói thêm nữa, vội vàng dặn dò anh chăm sóc bản thân chu đáo rồi nhanh chóng cúp máy.

Ai ngờ mẹ Nhậm vừa để điện thoại xuống thì ngay sau đó lại nhận được cuộc gọi từ Nhậm Kha.

Mẹ Nhậm kêu “ai dô” một tiếng, cười bảo: “Con với Đẳng Đẳng thương lượng với nhau cả rồi à? Một trước một sau gọi về nhà thế này?”

Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng lại khiến Nhậm Kha ở bên kia im lặng hồi lâu, cho đến khi mẹ Nhậm kêu cô vài lần, Nhậm Kha mới hoàn hồn lại: “À, con không sao. Hôm nay nhiều bệnh nhân cần khám, trưa nay con không về được nên nói trước với mẹ một tiếng.”

Mẹ Nhậm đã sớm chuẩn bị tâm lý, bà dặn dò cô ăn nhiều cơm, chú ý nghỉ ngơi giữ sức rồi không nói gì thêm nữa.

Bên này, Nhậm Kha vừa để điện thoại xuống là bận rộn không ngừng nghỉ đến ba giờ sáng.

Thời gian này chính là lúc mệt mỏi nhất trong ngày của một người nhưng cô lại không buồn ngủ.

Nhậm Kha mặc đồ phẫu thuật, đi một đường từ phòng phẫu thuật về phía phòng nghỉ ngơi.

Cửa đẩy ra, các bác sĩ một giây trước vẫn còn hừng hực khí thế trên bàn phẫu thuật mà giờ đây lại ngổn ngang, người thì dựa kẻ thì ngồi nghiêng ngã dưới sàn trong phòng nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Trên gương mặt của từng người trẻ kia, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt tái nhợt khiến lòng người ta chua xót.

Những người như họ sau khi cởi áo blouse trắng thật ra cũng không khác gì người khác cả. Biết cười, biết giận, biết mệt mỏi, biết suy sụp.

Nhưng khi mặc áo blouse trắng vào, họ là những chiến sĩ anh dũng, trên người khoác áo giáp, không hề sợ hãi. Trên lưng họ gồng gánh sinh mệnh và trách nhiệm, kiên định lao vào chiến trường chỉ thuộc riêng về mình họ.

Thời đại hòa bình, người mang gánh nặng tiến về phía trước, nhiều vô số kể.

Anh hùng, không hoàn toàn chỉ có trong thời gian chiến tranh.

Nghĩ như vậy, Nhậm Kha khẽ mỉm cười, chợt có cảm giác rất vinh hạnh.

Cô xoa xoa mặt, đi đến một góc khuỵu chân ngồi xuống, nheo mắt nhìn bầu trời đêm nồng đậm bên ngoài cửa sổ đang dần rút đi bóng đêm, ánh sáng mờ mờ dâng lên.

Trong phòng nghỉ ngơi lần lượt có người tỉnh lại, đứng dậy rời đi.

Chủ nhiệm hành chính mập mạp tưởng mình là người cuối cùng ở phòng nên mạnh bạo vươn vai giãn gân giãn cốt, lúc này mới phát hiện Nhậm Kha đang ngồi thù lù trong góc tường, bèn đi đến buồn cười xoa xoa đầu cô, hiền hậu bảo: “Nhóc con, tỉnh lại đi! Mệt mỏi quá thì về phòng làm việc chợp mắt một lúc, đừng ngồi ở đây coi chừng bị cảm đấy!”

Nhậm Kha gật đầu đáp, nhưng cô lại không đứng dậy.

Giờ phút này, chỉ là cô không muốn ở một mình thôi.

Thấy cô im lìm như vậy, chủ nhiệm hành chính tưởng cô mệt mỏi quá độ nên không khuyên bảo nhiều nữa, song lại chợt nhớ ra một chuyện khác.

“Hôm qua trưởng khoa Lục phòng cấp cứu có đến tìm cháu đó.” Nói rồi ông gãi gãi đầu: “Chú bảo cháu vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật nên cậu ấy đi trước, bảo chú khi nào cháu phẫu thuật xong thì gọi lại cho cậu ấy mà tối hôm qua chú bận quá nên quên mất.”

“Được, cháu biết rồi, cảm ơn chú.”

Nhậm Kha khẽ mỉm cười, đợi chủ nhiệm hành chính rời đi mới quay đầu lại, khuôn mặt chìm trong bóng tối bên tường khiến người ta không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Chỉ nghe thấy giọng nói đứt quãng của cô phát ra từ góc tường.

Trầm trầm, để lộ sự mệt mỏi và chán chường dễ thấy.

“Trưởng khoa Lục, là em, Nhậm Kha.”

“… Kê đơn thuốc cho em ạ.”

“Ừ.”

__

Sau ngày Tết dương lịch, chẳng mấy chốc đã đến Tết nguyên đán.

Đêm giao thừa, Nhậm Kha vẫn phải ở bệnh viện trực ca.

Trong nhà chỉ có ba mẹ Nhậm bầu bạn với ông nội, cùng nhau ngồi xem Gala xuân, chờ Trình Đẳng xuất hiện.

10 giờ 30 phút tối, Trình Đẳng và một nữ ca sĩ hợp tác với anh xuất hiện trên sân khấu.

Bước chân của Trình Đẳng chậm rãi và nhẹ nhàng, anh vừa hát vừa đi từ góc sân khấu ra phía trung tâm.

Chỉ chốc lát sau, chùm ánh sáng đã cố định tại một chỗ.

Bộ âu phục được may cắt khéo léo tỉ mỉ mặc lên người một cách hoàn mỹ, ánh sáng rạng ngời trên sân khấu soi sáng quanh người anh.

Trình Đẳng hơi nghiêng đầu, nhìn về phía nữ ca sĩ. Góc nghiêng tuấn tú, góc cạnh sắc nét, đường nét khuôn mặt anh tuấn sắc sảo như dao, cứng rắn và điển trai.

Khoảnh khắc ấy, anh tựa như hoàng tử từ bầu trời đêm hạ xuống, cao quý thần bí, lạnh lùng xa cách.

Năm phút sau, màn trình diễn của Trình Đẳng kết thúc, anh chào cảm ơn rồi đi xuống sân khấu.

Ông nội Nhậm xem mà hào hứng, vỗ tay vui mừng bảo: “Thằng nhóc Đẳng Đẳng rất có tương lai! Tốt lắm! Tốt lắm!”

Nói đoạn, ông chợt nhớ ra lát nữa Trình Đẳng sẽ về đến nhà, bèn vội vàng dặn dò mẹ Nhậm hâm nóng thức ăn lại, phải canh chừng thời gian để nấu sủi cảo mới.

Đêm ba mươi tết, không có hai thành viên út ở nhà khiến bầu không khí tẻ nhạt đến mức thiếu vắng hương vị của đêm giao thừa.

May thay chỉ chốc lát sau Trình Đẳng đã về đến nơi.

Đi cùng anh còn có Đinh Thành và Dương Chiêu.

Sau khi sắp xếp lại các túi quà lớn nhỏ xong xuôi, các chàng trai nhốn nháo ăn sủi cảo, chẳng mấy chốc bầu không khí trong nhà đã trở nên náo nhiệt.

Ông nội Nhậm cười híp mắt nhìn đám trẻ ăn uống, nhưng ông cũng đã lớn tuổi rồi nên chỉ ngồi chơi thêm một lúc rồi đi ngủ trước.

Mẹ Nhậm chờ họ ăn uống xong thì dọn dẹp bếp sạch sẽ, đến khi quay ra chỉ thấy một mình Trình Đẳng ở phòng khách. Bà không kìm được kêu lên “Ơ, hai đứa kia đâu?”

“Đến nhà con rồi ạ.” Trình Đẳng cười đáp: “Dì, con có thể ở đây chờ Nhậm Kha một lúc được không?”

“Có việc cần tìm con bé à? Nhưng không biết Kha Kha bận đến mấy giờ nữa.” Mẹ Nhậm nhìn quầng thâm dưới mắt Trình Đẳng, có hơi sót anh: “Hay là con vào phòng Kha Kha nghỉ ngơi một lát đi, khi nào con bé về dì gọi.”

Hồi còn bé, hai người thường đi chơi chung, trước kia Trình Đẳng cũng thường đến phòng Nhậm Kha.

Mẹ Nhậm cảm thấy điều này cũng tốt, bèn đẩy Trình Đẳng đến phòng của Nhậm Kha, sợ nhiệt độ về đêm thấp còn chu đáo ôm thêm một chiếc chăn tới cho anh.

Cửa đóng lại, Trình Đẳng ngồi trên giường Nhậm Kha, lòng bàn tay vuốt vuốt ga trải giường hoa hướng dương quen thuộc trong trí nhớ. Khóe môi anh cong nhẹ lên, ngơ ngác giây lát rồi lại bật cười.

Ba giờ sáng ngày mùng một, Nhậm Kha lái xe về nhà, trên đường đi rất ít xe cộ qua lại, về đến nhà vừa đúng 4 giờ 40 phút sáng.

Trong nhà yên tĩnh vô cùng, Nhậm Kha rón rén khóa cửa, mệt đến độ đầu óc ngẩn ngơ nên cũng chẳng màng việc ăn uống gì. Cô cởi áo khoác ra treo lên cửa, rửa mặt qua loa một chút rồi đi về phía phòng mình chuẩn bị ngủ.

Cửa đẩy ra, đầu óc Nhậm Kha vốn đang hỗn độn chợt tỉnh táo ngay trong một tích tắc.

Trong phòng, Trình Đẳng đang ngồi dưới sàn bên mép giường cô, một chân hơi cong lại, cánh tay phải để trên đầu gối, nhìn xuống nữa thì thấy bên tay phải anh đang kẹp một điếu thuốc tỏa khói trắng.

Nhậm Kha đi đến, trở tay đóng cửa rồi quay người lại. Cả căn phòng nồng nặc mùi khói thuốc, cô kinh ngạc nhìn tàn thuốc rơi vãi đầy bên cạnh Trình Đẳng, tim đập nhanh thình thịch.

“Cậu…”

Chưa kịp nói năng gì đã thấy Trình Đẳng bỗng dập tắt điếu thuốc bằng một tay. Anh đứng dậy, bóng dáng cao lớn hơi chao đảo, tiến thắng đến ép sát người cô.

“A Kha, em yêu anh.”

__

Lời tác giả:

Trình Tiểu Đẳng: A Kha, em yêu anh.

Nhậm Kha: Chắc chắn như vậy à? Để xem bản lĩnh của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.