Đôi Ta Còn Gặp Lại?

Chương 10



Bạch Vân vội vã đặt cặp lên giường, kéo Ngọc Hân ra ngoài.

-Cậu đưa tôi đi đâu mà gấp vậy!

-Suỵt! Bí mật!

Cô bạn biết ý, im lặng đi theo! Hai người lên đến sân thượng, gió thổi mạnh làm tóc bay ra phía sau, ko còn vướng lên khuôn mặt thanh tú. Hít một hơi thật sâu, Bạch Vân mới lên tiếng:

-Tôi muốn đưa cậu lên đây ngắm hoàng hôn! Lúc còn ở nhà, mỗi khi có chuyện ko vui, tôi đều trốn lên sân thượng một mình để nhìn bầu trời. Sẽ dễ chịu hơn nhiều!

-Hôm nay cậu có gì ko vui sao?

Bạch Vân quay lại nhìn thẳng vào mắt bạn như muốn tìm kiếm gì đó đang được giấu kĩ.

-Tôi cảm thấy rất vui! Vì được gặp và kết bạn cùng cậu, được làm điều mình thích, có gì mà ko vui. Người đang ko vui là cậu đấy!

Ngọc Hân ấp úng:

-T...tôi....làm gì có!

-Có! - cô cố tình nhấn mạnh để vạch trần lời nói dối kia.

Ngọc Hân quay lại, định bỏ đi:

-Tôi ko có hứng như cậu!

-Tôi cũng ko có hứng với sự dối trá!

-Ko hiểu cậu bị sao nữa?

Bạch Vân nắm lấy bàn tay run rẩy đẫm mồ hôi:

-Giúp tôi cài tóc nhé!

Nói rồi cô đặt chiếc kẹp vào tay cô bạn, mỉm cười thật tươi.

Ngọc Hân cố né ánh nhìn của nữ sinh, đôi mắt cô cố gắng ko để lộ sự lo lắng.

-Cậu ko nhìn tôi, sao có thể cài được?

Cô gái run rẩy, nét mặt thanh tú đã đẫm mồ hôi, đôi môi run run. Cô ko thể cưỡng lại sự chân thật của bạn mình, sự thực là suy nghĩ trong đầu đã bị ánh mắt người kia nhìn thấu hết.

-Tôi tin cậu ko phải là người như vậy!

Nói rồi Bạch Vân nắm lấy đôi tay Ngọc Hân, đôi mắt đầy lo sợ cuối cùng cũng chịu nhìn trực diện vào cô.

-Tại sao lại tin tôi? Tôi ko xứng đâu!

-Tôi biết cậu ko có ý định hại tôi! Vì con người thật của cậu ko phải như thế! Là vì cậu ko cưỡng lại được sự dụ dỗ của kẻ xấu thôi.

Một phút giây lặng yên làm hàng lệ khẽ rơi trên má hồng. Ngọc Hân ôm chặt lấy bạn mình mà nức nở:

-Tôi sai rồi! Tôi...sai rồi! Là tôi quá ngu dốt khi nghe theo lời Thu Trang hại cậu!

Tiếng nấc nghẹn ngào càng khiến vòng tay chặt hơn, cô gái có cảm giác an toàn hơn để đủ dũng khí nói "xin lỗi cậu ". Cô lặp đi lặp lại ba từ ấy, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng. Bạch Vân nói đúng! Kể từ hôm đổ lỗi cho Bạch Vân, cô luôn có cảm giác lo sợ bị người khác phát hiện, mỗi khi đối mặt hay nói chuyện với Bạch Vân, nhìn thấy bạn rất vui khi ở cạnh mình, cô lại xấu hổ vô cùng.

Vòng tay lỏng dần và tiếng thút thít cũng chẳng còn, bấy giờ Ngọc Hân mới có thể nhìn sâu vào đôi mắt đen lánh kia.

-Sao cậu biết là do tôi?

-Ban đầu tôi ko nghĩ là do cậu mà là Thu Trang! Bởi vì chỉ có mình cậu ta và Việt Hoàng biết cây kẹp ấy là của tôi. Tôi ko để quên, cũng ko quay lại phòng y tế, anh Việt Hoàng cũng ko đến phòng mình làm gì, vậy thì chỉ còn Thu Trang thôi!

-Vậy sao cậu biết tôi cũng tham gia vào việc này?

-Vì vô tình nghe cậu nói chuyện với Việt Hoàng ở hành lang phòng y tế!

Ngọc Châu cúi gằm mặt xuống, rụt rè:

-Cậu nghe thấy hết rồi ak?

Bạch Vân cười, đưa tay vuốt mấy sợi tóc bay trước mặt:

-Cậu thích anh ấy nên mới sợ bị tôi dành mất?

Cô bạn ngồi xuống, mấy ngón tay mân mê chiếc kẹp.

-Tôi và anh ấy có hẹn hôn từ nhỏ?

Bạch Vân còn tưởng cô nghe nhầm, thời buổi này còn có chuyện hứa hẹn cổ hủ đó sao?

-Uhm! Anh ấy chưa bao giờ để ý đến tôi! Chỉ xem tôi như những cô gái khác. Nhưng lại có thể cười vui thoải mái khi ở cạnh cậu nên tôi đã ghen!

Bạch Vân ngồi xuống bên cạnh, cô ngước lên nhìn bầu trời khẽ cười.

-Cậu nghĩ anh ấy có tình cảm với tôi ak? Ngọc Châu chỉ gật đầu!

Cả hai im lặng, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ riêng. Gió cứ nhẹ nhàng thổi, chỉ có tiếng vi vu bủa vây sự yên bình, thanh thản. Trong phút chốc vui mừng, Bạch Vân vỗ vai cô bạn:

-Tôi sẽ làm bà mai cho cậu và anh ấy! Yên tâm đi!

Gần đến giờ giới nghiêm mà phòng vẫn chưa đủ người, Bạch Vân phải đi tìm. Ko biết cái nàng Thu Trang này lại định bày trò gì để hại cô nữa.

Đứng trên tầng hai nhìn xuống, cô để ý thấy có ánh sáng ở phía sau căng tin, chỗ ấy vào buổi tối ko có mấy ai qua lại, có chăng cũng chỉ là vài tốp đi tuần, nhưng dùng đèn pin cần tay thì đâu có sáng như vậy. Bạch Vân tò mò xuống xem.

Cảnh tượng thật kinh hoàng, kinh hoàng nhất trong lịch sử xem phim Hàn Quốc của cô. Mà ko đúng, đây là thật chứ ko phải phim. Một chiếc bàn tròn được trải khăn màu đỏ, có hai ghế ngồi, hai chiếc ly, một chai rượu ngoại và một giỏ hoa, xung quanh có vài cây nến, lại thêm ánh đèn hồn mờ mờ ảo ảo. Chắc là của anh chàng nào tỏ tình với bạn gái rồi. Nhưng là ai mà giám to gan bày ra trò này, lại còn mang cả rượu vào học viện nữa, nếu để bị bắt được thì chỉ có nước chết thôi. Cô sẽ bắt tên ấy phải chịu hình phạt thích đáng vì giám xem thường quy định của học viện.

Bạch Vân đợi một hồi lâu chẳng thấy ai đến, cô bắt đầu hơi run. Cái tính sợ ma lại ngự trị trong đầu. " Vân ơi! Mày là công an tương lai tại sao lại sợ ma chứ? Ko được! Ko được! Phải để ma sợ mày! Nhất định! ". Bạch Vân vừa lẩm bẩm, vừa lắc đầu thật mạnh để xua đi ý nghĩ vớ vẩn ra khỏi óc, đôi lúc lại đưa mắt nhìn quanh đầy cảnh giác. Cô quyết định ko ngồi một chỗ nữa, thử đi một vòng kiểm tra xem thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.