Đôi Ta Còn Gặp Lại?

Chương 22



Gió nhè nhẹ vờn trên cây lá. Gió thu buồn thiu làm lòng người cũng đầy nỗi ưu sầu, nặng nề nhuốm màu vào những giọt khóc nóng hổi.

Bạch Vân quay đầu lại nhìn, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, hàng nước mắt đang trực tuôn trào trên bờ mí. Thấy Việt Hoàng vẫn giữ vẻ mặt như ko có chuyện gì xảy ra, cô lại càng tức hơn, quay đi, phần cũng là né tránh ánh nhìn xa lạ kia.

-Em... ko sao chứ?

Bạch Vân hít một hơi thật sâu, đưa tay quệt qua má. Cô khó nhọc nở nụ cười, như cành hồng bị cắt khỏi cây, bỏ rơi bên lề đường, úa tàn, khô héo.

-Ko sao hết! Em rất ổn! Ổn hơn lúc nào hết!

-Em nghe hết rồi ak?

Cô im lặng ko nhìn cậu. Việt Hoàng đặt túi nước xuống thảm cỏ rồi ngồi cạnh cô.

-Vậy em có tin đó là thật ko?

Bạch Vân cắn chặt môi dưới, cố nuốt gọn nước mắt vào trong.

-Em đã rất tin anh! Nhưng giờ thì em tin chuyện này hơn anh!

-Anh...anh...anh có thể...giải thích. Chuyện là...

-Đủ rồi! Em mệt! Phiền anh đừng làm như quen biết em nữa!

Giọng nói nặng nề vẻ khó chịu của cô khiến cậu chạnh lòng, cũng là đúng với mục đích đã vạch ra sẵn, ra vẻ lì lợm đòi thanh minh để Bạch Vân tin tất cả là thật.

Việt Hoàng gật gật đầu trông bất cần.

-Thôi được! Vậy bye bye nhóc nhé!

Cậu đứng lên và bỏ đi. Dù đôi mắt muốn liếc nhìn về phía sau cũng cố làm ngơ. "Em cứ xem tôi là loại người đó sẽ tốt hơn ". Việt Hoàng sợ rằng tình cảm giữa hai người sẽ ngày càng thân thiết hơn, rồi khi mọi chuyện rối tung lên, người đau khổ nhất chính là Bạch Vân, dù sao cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với nó, ko chỉ hiện tại mà còn là quá khứ.

Bạch Vân ngồi tựa đầu vào gốc cây rắn chắc. Cô thả lỏng toàn thân, thả lỏng ý nghĩ để ko nhớ đến cậu nữa. Gió thu buông nỗi buồn lên sắc xanh của đám cỏ, mọi vật trước mắt cô gái dần dần rõ hơn sau khóe mi ấng lệ.

Chàng cảnh sát trẻ nghiêng đầu nhìn chính diện khuôn mặt của Bạch Vân.

-Đồng chí sao thế?

Cô thở dài ảo não.

-Xin anh đấy!

Bạch Vân lấy tay đẩy mạnh khiến chàng ta ngã nhào.

-Lần nào cũng mạnh tay thế? - Cậu nói ra vẻ dỗi.

Bạch Vân cau mày gắt:

-Anh Đức Dũng!

-Uk! Thôi vậy! Mà ai làm em sưng mắt thế này?

Đức Dũng là cấp dưới của bố Bạch Vân. Từ việc điều tra đến phá án đều rất giỏi, vậy nên ông Tuấn Minh rất quý cậu. Đức Dũng mới ra trường được 3 năm, lại thường đi cùng bố Bạch Vân nên hai người rất hay gặp nhau, lâu dần xem như anh em một nhà.

-Chà chà! Bạch Vân của anh cũng có ngày phải khóc cơ đấy! Ko biết người hùng nào đã hạ gục em thê thảm vậy chứ?

Bạch Vân thấy tâm trạng đỡ hơn, cũng có thể là do gặp được anh kết nghĩa.

-Ko nói về em nữa nếu anh ko muốn ăn đòn! Sao anh lại ở đây?

-Anh có việc mà!

-Việc gì vậy ak?

Đức Dũng lấy tay dúi mạnh vào đầu cô.

-Em thôi cái thói tò mò ấy đi được ko? Ko thèm hỏi thăm anh sống chết thế nào!

-Thì anh vẫn khỏe như trâu đấy thôi!

Trông cái ánh mắt đầy ám khí của cậu khiến Bạch Vân ôm bụng cười sặc sụa. Mỗi khi buồn, cô luôn tìm đến cậu, chọc giận cậu là thấy dễ chịu ngay. Cậu cũng biết ý nên luôn ra vẻ tức điên, đó là cách cậu an ủi em gái. Từ ngày vào đây, đầy rẫy những nỗi phiền toái, hôm nay gặp cậu xem như là có dịp xả giận.

-Em làm anh tổn thương tinh thần lại còn cười được nữa ak?

Bạch Vân thôi ko cười nữa, khuôn mặt lại y chang vẻ buồn bã ban nãy.

-Thôi nào cô bé! Who are you? Hử hử hử!

Cô nhoẻn miệng, nguýt cậu một cái.

-Tuần này anh đi Đà Nẵng có việc, muốn rủ em đi cùng cho vui, tiện thể đưa em ra biển chơi.

-Biển sao?

Bạch Vân tròn xoe mắt đầy vui mừng. Cô rất thích biển, khổ nỗi ở nơi cô sống lại ko có, vậy nên luôn ước được đi biển, lội sóng một lần. Nhưng rồi bỗng xị mặt xuống chán nản.

-Em còn phải học nữa!

-Anh xin cho em nghỉ là được chứ gì?

-Thôi ak! Còn nhiều dịp để đi, nhưng bài học lại chỉ giảng một lần, em ko nỡ nghỉ! Anh đi một mình đi!

-Bạch Vân! Em ko đi là...

-Cảnh sát ko được dụ dỗ lôi kéo người khác theo mình!

-Chán em quá!

Đức Dũng cũng quá hiểu tính em gái, cô vốn ko dễ thay đổi quyết định của mình, huống hồ lại là nghỉ học đi chơi lại càng khó chấp nhận.

-Em đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng được xem anh phá án đấy!

Bạch Vân nhún vai.

-Đành chịu thôi!

Trong phòng học, Ngọc Hân ngồi thẫn thờ một mình. Cô suy nghĩ rất nhiều về Việt Hoàng và Bạch Vân. Việt Hoàng nhờ cô giúp cậu dựng nên vở kịch kia, mặc dù ko biết lí do là gì nhưng cô vẫn nghe theo, cứ tưởng rằng sẽ loại bỏ bớt một đối thủ, nào ngờ lại phát hiện ra một đối thủ nặng kí đã nắm chắc trái tim cậu trong tay. Ngọc Hân cảm thấy ấm ức vô cùng, cô luôn luôn cố gắng làm mọi chuyện vì cậu, kể cả thay đổi bản thân mình, ngược lại Bạch Vân chẳng giúp cậu gì cả nhưng lại nhận được sự ưu ái hơn hẳn so với cô.

"Anh là của em mà, sao lại dành chỗ của em trong lòng anh cho Bạch Vân chứ? Anh có chút tình yêu nào dành cho em ko vậy? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.