Đôi Ta Còn Gặp Lại?

Chương 29



Quả không hổ danh là giám đốc của khu du lịch sinh thái bậc nhất thành phố, chiêu đãi toàn những thứ đồ ăn xa xỉ. Nhìn qua cũng biết phải ngốn mất vài tháng lương của Bạch Vân rồi.

Sau bữa cơm, mọi nguòi còn được xe đưa về đến tận nhà. Riêng Bạch Vân, vì nhường hết chỗ cho mọi người nên cô phải ở lại đợi xe khác, chỉ mình cô.

Chiếc xe bốn chỗ đen bóng lao đến dừng trước mặt. Người tài xế bên trong đi xuống. Đông Phong lịch sự mở cửa cho Bạch Vân, nhưng cô ngượng ngùng, cẩn thận mở cánh cửa phía say và ngồi lên.

Anh chỉ khẽ nhếch môi rồi lên xe, khởi động máy.

Lúc này Bạch Vân mới nhận ra rằng đây vốn dĩ không phải ngẫu nhiên. Đều đã được vị giám đốc đây sắp xếp từ trước. Là cố ý gọi một chiếc xe bốn chỗ chỉ vừa nhét được 5 người. Bỗng dưng Bạch Vân lại thấy hoài nghi, tại sao anh ta có thể biết cô nhất định sẽ nhường chỗ cho mọi người?

Hai người im lặng không ai mở lời, cũng là bởi vì không có chuyện gì để nói. Bầu không khí xa lạ cuốn suy nghĩ của mỗi người một hướng khác nhau.

Bạch Vân nhìn đường phố về đêm, lại bỗng dưng nhớ về cái người com trai ấy. Không biết bây giờ anh ấy làm gì, ở đâu?

Mà cũng buồn cười, tự bản thân cô quan tâm người ta, nhớ nhung người ta rồi lại tự phủ nhận tất cả, ép mình không được như vậy.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Đông Phong thấy cô khẽ cười lại không khỏi tò mò mà mở lời trước:

- Sao cô lại cười?

Bạch Vân giật mình, quay lại nhìn vào gương.

- À! Không có gì!

- Thật chứ!

- Tôi đang nghĩ liệu có phải anh cố ý đưa tôi về?

- Thế sao lại cười?

- Vì tự nhiên nhận ra mình bị gài mà không biết. Đến khi nhận ra lại muộn mất rồi!

Đông Phong cười nửa miệng, vẫn rất chuyên tâm lái xe:

- Thực ra cô nghĩ tôi định giải thích với cô chuyện đó nên mới cố tình làm như vậy đúng không?

- Tôi vốn dĩ không tò mò đến vậy! Cứ xem như anh say, nhận lầm người!

Cả hai lại trầm mặc. Đường phố ồn ào, ánh đèn đỏ chiếu sáng suốt dọc đường đi. Chiếc xe cứ vậy lao nhanh vun vút qua cao tốc. Cảnh vật đổi thay, lòng người đâu nhất thiết phải vẹn nguyên như cũ. Có một số việc bắt buộc phải xảy ra, cũng có một số người cũng vì nó mà thay đổi. Không quá nhiều nhưng đủ để biến thành một người khác.

- Cho tôi về cơ quan đi!

Bạch Vân vẫn ngồi nhìn ra cửa, chỉ thờ ơ đề nghị.

Chàng trai phía trước đáp lại bằng một sự im lặng, cũng là ngầm hiểu ý nhau.

Bạch Vân hôm nay không phải trực, nhưng những lúc tâm trạn tồi tệ thêa này, cô sẽ tìm đến sự bận rộn để quên đi mọi thứ. Ban đầu vốn dĩ là một cô gái vô tư đến thế, cô vì yêu nghề nên mới nỗ lực, giờ chính cô lại tự biến công việc ấy thành một thú tiêu khiển để giải tỏa tâm trạng. Bạch Vân trong thâm tâm vẫn luôn cười nhạo bản thân là kẻ nhát gan ích kỉ, chính cô cũng đâu muốn điều này.

Vốn tưởng chỉ mình Bạch Vân không trực nhưng vẫn đến, hóa ra còn một người khác. Nhìn qua thì có vẻ anh ấy cũng giống cô. Làm việc với một tốc độ chóng mặt, tay trái không ngừng lật giở, chốc chốc lại rà lên trang giấy, tay phải ghi thoăn thoắt, mắt chame chú vào giấy tờ mà không để ý đến sự xuất hiện của cô. Thật buồn cười, có lẽ cô những lúc làm việc giải khuây cũng thế, họ giống nhau, hệt như một con thú đang điên cuồng trong lồng sắt khóa chặt, chính họ tự nhốt mình vào rồi ném chìa khóa đi thật xa.

- Sao anh không về?

Đức Dũng khi ấy mới ngẩng đầu nhìn cô, dừng tay lại.

Anh buông một tiếng thở dài như trút đi mối lo nặng nề nào đó.

- Nhìn anh hình như tâm trạng không tốt!

Anh nhoẻn miệng:

- Em sâu sắc hơn rồi!

- Anh là người em hiểu nhất mà! Không phải sao? Em nghĩ anh nên thành thật khai báo! Để em tra ra là không hay đâu!

Chút gió thoảng qua mái tóc anh làm rũ xuống vài sợi trước trán. Vẻ ưu tư của anh vẫn luôn như vậy. Bí ẩn kì quặc. Nhưng mỗi khi ấy, anh lại trở nên khác biệt vô cùng.

- Sao em không về còn đến đây làm gì?

Bạch Vân khó hiểu nhìn anh. Rõ ràng là cô hỏi anh trước, vậy mà lại bị hỏi ngược lại. Cô cũng không muốn cho anh biết tâm trạng mình không ổn, lại viện đại một cớ không mấy thuyết phục.

- Em đến lấy ít tài liệu cũ của bố về đọc.

- Rốt cuộc cũng chịu nhận bố rồi sao?

- Đấy là với anh thôi! Anh biết tỏng rồi còn gì!

- Nhưng em định giấu đến khi nào?

- Không phải là em định giấu. Cũng có vài người biết đó thôi. Nhưng em vẫn không muốn người ta nhìn em với tư cách là con xếp, như vậy sự cố gắng của em chẳng phải là vô ích hay sao?

- Vậy còn Thu Trang! Cô ấy chỉ là con riêng của gì em? Lại có tư cách là con gái bố em! Em không thấy bất công à?

Bạch Vân cười khẽ. Cô cũng thấy không có gì là bất công cả. Chẳng phải trong hộ khẩu của bố, Thu Trang vẫn được biết quan hệ với chủ hộ là con gái hay sao? Còn cô, không chung hộ khẩu với bố, ngoài tờ khai sinh ra, chẳng có gì liên quan cả.

- Được làm việc cùng bố là em vui rồi!

Dù sao thì con người Bạch Vân cũng đơn giản, cô không cần thiết phải để cả thiên hạ biết bố mình tài giỏi thế nào, chỉ cần cô biết và tự hào là đủ. Nhiều người nói Bạch Vân và giám đốc giống nhau, những lúc như vậy cô vui lắm, nhưng họ lại trêu rằng cô là con rơi của giám đôc, đương nhiên Bạch Vân không ý kiến gì, chỉ là cô trầm mặc trong lòng cùng nỗi buồn miên man khó nói.

Tòa nhà cao nhất của Vân Phong tỏa sáng rực rỡ nổi bật lên trong trung tâm thành phố. Ở nơi cao nhất, có một căn phòng đèn mờ mờ tối, ánh sáng dịu dàng soi lên bóng dáng chàng trai đang trầm mặc châm điếu thuốc, khói tỏa ra quanh khuôn mặt càng làm anh thêm nổi bật. Cái nét thanh tú này vốn đâu phải của anh. Anh đã được ngườu ta cho, anh phải chịu đau đớn, chịu thay đổi, chịu một cuộc sống vốn dĩ không phải của mình chỉ để có đủ tư cách đứng trước hai người đã mất. Bức tranh cũ kĩ để trong ngăn bàn lâu lâu lại lấy ra ngắm nhìn thật kĩ. Nhưng hiện lên không chỉ là một mà hai người con gái. Tại sao? Đôi khi anh vẫn luôn tự hỏi rằng thế giới này, quanh anh có rât nhiều người, tại sao cái thứ tình cảm đặc biệt nhất của anh lại trao cho cô ấy? Đến tận bây giờ vẫn không thể từ bỏ được. Anh mệt mỏi nhưng lại không muốn từ bỏ. Anh lo lắng nhưng lại không thể không làm tổn thương cô ấy.

Cửa phòng bật mở, Đông Phong hời hợt hỏi:

- Em vào đây làm gì?

- Sao anh biết em?

- Chỉ mỗi em mới đến đây giờ này!

Cô gái mặc bộ đồ ngủ màu phấn hồng, dây đai buộc lỏng lẻo như muốn buông ra. Cô thả người lên sofa, tùy ý rót một ky vang đỏ đưa lên lắc lư, ngắm nhìn từng gợn sóng nước yếu ớt.

Đông Phong một tay bỏ túi quần, một tay giữ điếu thuốc đang tỏa khói:

- Anh lại không kìm được lòng rồi!

- Em nghĩ anh nhớ cô ấy đến nỗi bày ra trò này sao?

- Không phải sao? Năm ấy cũng là anh tự ý thả cô ta đi! Nếu không có lẽ mọi chuyện đã kết thúc từ khi ấy chứ không phải tận bây giờ!

Anh khẽ nhếch môi:

- Tiểu Vy, nếu năm ấy kết thúc chẳng phải có một số chuyện mãi mãi anh không được biết sao?

- Ý anh là gì?

- Đối với anh chẳng có gì quan trọng ngoài hai người đã mất! Em nên hiểu điều ấy.

Tiểu Vy cứng họng. Cô chưa khi nào lại cảm thấy kinh hãi anh như lúc này. Anh thực sự quá sắt đá, ai hiểu được cô bé năm ấy lại yêu cái sắt đá của anh đến tận bây giờ. Mặc dù chưa một lần được đáp trả.

Đêm buông xuống là lúc con người ta sống chân thật nhất. Thừa nhận đi! Đông Phong! Mày không đủ dũng cảm để đối mặt với cô ấy! Giây phút gặp lại cô ấy, mày vốn dĩ đã không giữ bình tĩnh được nên mới làm mấy trò ấu trĩ vô ích ấy. Mày cuối cùng muốn gặp cô ấy là để khẳng định bản thân mình không còn quan tâm, để tập cho mình cái thói quen lạnh lùng trước người con gái kia. Mày muốn tìm lại lí trí, muốn điều khiển được bản thân khi gặp cô ấy, để không phải sai lầm thêm. Mày hèn quá!

Đặt ly rượu xuống, Tiểu Vi lại gần anh mơn trớn quanh người anh, cầm lấy lay anh đặt lên eo mình, tay còn lại để anh cầm lấy đai áo lỏng lẻo. Cô sà vào người anh như một con mèo tự nguyện ngoan ngoãn cho anh mọi thứ. Anh cúi đầu xuống cái cổ trắng nõn trần trụi của Tiểu Vy, hít một hơi thật sâu rồi nói khẽ:

- Em không hối hận chứ?

- Nếu là vì anh thì không bao giờ?

Anh bế cô lên, đặt lên giường. Cô thả lỏng người chờ đợi. Nhưng anh lại quay lưng bỏ đi.

- Anh sao thế?

- Anh sẽ không bao giờ đụng vào em!

- Tại sao? Nếu em là cô ta thì sao chứ?

Tiểu Vy ngồi dậy, một giọt, hai giọt lăn trên má cô.

- Dù em có công kích anh thì vẫn thế! Mãi mãi không bao giờ!

Anh lạnh lùng bỏ đi. Cánh cửa rầm một cái, để lại cô gái phía trong thút thít. Nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt yêu kiêug. Ngoài kia có bao người đàn ông theo đuổi, thèm khát cô, nhưng cô lại tình nguyện cho không anh. Đau đớn hơn cả là bị anh cự tuyệt. Bao nhiêu sự hi sinh của cô lại không thể sánh với hình bóng của một người, người trong lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.