Mặc dù nghỉ, nhưng đồng hồ nước vẫn nóng đúng lúc bảy giờ, nữ sinh gội đầu cũng là rất đúng giờ, cho nên trong hành lang tiếng ồn ào cũng rất đúng giờ, Thành Hạ vẫn dậy theo thói quen rồi tiếp tục dọn dẹp hành lý, suy nghĩ một chút gửi tin nhắn cho Giang Nam Đồng để anh nếu không có việc gì thì khỏi cần cố ý tới trường, dù sao cô cũng có cơm ăn.
Giang Nam Đồng gọi điện thoại đến, nói cô không thể tước đoạt phúc lợi bình thường của anh được. Nhắc tới cái từ này, gương mặt Thành Hạ hơi nóng lên, vài tháng gần đây Giang Nam Đồng đã đem phúc lợi của anh từ phạm vi nắm tay mở rộng đến hôn miệng, cái này, theo lời Phương Ngu nói, thì tốc độ ‘nuốt trôi xơi tái’ sẽ rất nhanh. Nhưng theo lời Lâm Lâm nói: cũng đã ba tháng rồi mà các cậu vẫn còn chơi đùa ở dưới giường, aizz, khi nào mới thực sự tiến triển đây? Ăn sáng xong lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, nghĩ một chút thấy ngân sách còn chưa tới mức ‘cạn kiệt’, cô vẫn còn dư tiền, định mua ít quà gì đó cho ba mẹ và Lâm Phóng.
Lôi Giang Nam Đồng “Vào thành” đi dạo, mua cho mẹ một chiếc khăn quàng cổ lông thỏ, mua cho ba đặc sản rượu thành phố S, còn Lâm Phóng, mua cho anh một đống mứt ngậm ho lê đường, Lâm Phóng cảm là sẽ ho khan, nhiêu đây đủ anh ăn một năm rồi.
Giang Nam Đồng cho là cô mua về để biếu, Thành Hạ nhún vai: “Chẳng có ai để mà biếu cả, ông nội bà nội đều không ở đây, bà cô thì cũng không thường tới, vả lại, bà cô cũng không thích em tặng đồ cho cô ấy. Còn lại chẳng có ai nữa, bạn thân của em thì đều ở Trùng Khánh.”
Xách túi lớn túi nhỏ đi về trường, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua Giang Nam Đồng mới tới kiểm tra phòng nên bà dì vẫn nhận ra anh, vui vẻ cho đi. Có khi dì ấy còn tưởng rằng thầy quản sinh tốt bụng đấy.
Vào phòng ngủ, để đồ xuống Thành Hạ lại lôi vali hành lý ra sắp xếp một hồi, tất cả đều nhét vào bên trong, lại còn không nhẹ.
“Cầu Cầu, thu dọn xong chưa?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Xong rồi, anh đói rồi à?” Thành Hạ hỏi, Giang Nam Đồng ngồi trên ghế của cô ôm gối đang nhìn cô cười, sờ sờ mặt: “Sao? Cười gì vậy?” Rồi chạy tới bên gương bên soi nhưng thấy trên mặt rất sạch sẽ.
“Cầu Cầu, ngày mai em về thành phố H, chúng ta sẽ không gặp nhau cả một kỳ nghỉ đấy, em nghĩ anh phải làm sao bây giờ?” Giang Nam Đồng hỏi.
“À? Thì nhắn tin gọi điện thoại chứ sao nữa, thông tin thuận tiện như vậy mà. Nên em nghĩ anh không cần anh làm gì cả.” Thành Hạ không nghi ngờ gì.
“Có một số việc gọi điện thoại nhắn tin cũng không giải quyết được, vậy phải làm sao bây giờ?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Vậy thì năm sau trở lại hãy nói, cũng không có chuyện gì gấp gáp cả, nếu gấp thì anh nói đi.” Thành Hạ vừa nói, vừa mở ví tìm phiếu ăn, không đề phòng nên bị Giang Nam Đồng ôm.
“Có thể ứng trước một cái không?” Đôi tay Giang Nam Đồng ôm chặt cô, tỳ cằm lên vai cô, vừa mở miệng ra là có hơi thở ấm áp phả qua gương mặt.
“Thật xin lỗi, nghiệp vụ này còn chưa đưa vào sử dụng.” Thường bị Giang Nam Đồng ôm vào như vậy nên bây giờ cô đã không còn căng thẳng nữa.
“Nhưng anh là khách hàng VIP, thỏa thuận một chút đi.” Giang Nam Đồng nói, nhẹ giọng cười.
“Chuyện này . . ., chúng em luôn luôn đều đối xử rất công bằng. Aizz, đói bụng rồi, đi ăn thôi.” Thành Hạ nói xong, từ trong ngực anh thoát ra ngoài: “Dì ở lầu dưới trí nhớ rất tốt, từ trước đến giờ bạn trai cùng lớp vào phòng chỉ từ hơn mười lăm phút, nhiều nhất là nửa tiếng thôi.”
“Anh cũng không phải là bạn trai cùng lớp mà.” Giang Nam Đồng nói.
Nhưng mà vẫn bị Thành Hạ lôi đến nhà ăn ăn cơm.
Bởi vì ngày mai về nhà, buổi tối Lâm Phóng thay mặt cho cả nhà gọi điện thoại tới an ủi, hơn nửa đêm Tiếu Thanh còn làm khổ bắt cô nghe điện thoại, hỏi cô ngày mai mấy giờ bay. Tóm lại, buổi tối này rất bận, bởi vì có ‘người quản lý vàng’ tính cho cô nên sau nửa đêm cũng ngủ cũng rất ngon lành.
Dậy sớm đến sân bay, khi sắp làm thủ tục vào cửa thì nghe được có người gọi “Nhóc Con”, cả Giang Nam Đồng cùng quay đầu lại: Tiếu Thanh đeo kính râm lớn hai tay đang đút túi quần đứng cách đó không xa.
“Người này lại đùa quá lố.” Thành Hạ nhỏ giọng nói.
“Ha ha, hôm nay cậu ấy cũng bay, vừa khéo.” Giang Nam Đồng nói.
Khoan hãy nói, với dáng đứng, diện mạo đó của Tiếu Thanh lại còn đeo mắt kính, hơi cúi mặt nhìn, đoán chừng tất cả mọi người đều nghĩ đây là Minh Tinh nào đó.
Tiếu Thanh nhào tới: “Nhóc Con, hôm nay anh trai đi rồi, lại đây, ôm cái tạm biệt đi! Thầy Giang, không ngại chứ?”
“Tớ ngại!” Thành Hạ nói. Đùa gì thế, mọi người đều là con cháu Hoàng thất hay sao mà ôm ôm ấp ấp, chỉ cần bắt tay hay vẫy chào một cái là được rồi, còn học đòi theo phương Tây làm gì.
Tiếu Thanh không đếm xỉa, duỗi cánh tay một cái kéo cô từ sau lưng Giang Nam Đồng tới ôm, còn thì thầm bên tai cô nói mấy câu, sau đó đẩy ra xoay người đi mất.
“Không biết có phải Tiếu Thanh không muốn xuất ngoại nên bị kích động quá lớn tới nỗi điên rồi không nữa?” Thành Hạ lẩm bẩm, nhìn bóng lưng Tiếu Thanh rời đi, bởi vì tầm nhìn hạn chế nên cô không thấy Giang Nam Đồng bên cạnh toét miệng cười.
“Đi thôi, Cầu Cầu, nên làm thủ tục rồi.” Giang Nam Đồng nói.
“Mới vừa rồi Tiếu Thanh nói cậu ấy thiếu em 100 nghìn, chờ khi về nước sẽ trả cho em, xong rồi, thật điên rồi, đây không phải kiểu của tên Tiếu đó.” Thành Hạ vừa bị anh nắm tay vừa nói.
“Có thể là quá kích động, đi thôi. Cầu Cầu, đến thì nhắn tin cho anh nhé, còn nữa . . . nhớ phải mỗi ngày nghĩ đến anh năm lần đấy, năm sau anh sẽ lấy cả gốc lẫn lãi, lãi suất tính theo cho vay nặng lãi là được.” Giang Nam Đồng nói.
Có tình yêu thì người đàn ông cũng tràn trề sức sống . . . Thành Hạ lắc đầu một cái đi tới chỗ kiểm soát an ninh.
Sau hai giờ bay thì cũng tới nơi, Thành Hạ còn chưa tỉnh ngủ, vừa ra cửa kiểm soát lại gặp cảnh ôm ấp. Thành Hạ cảm khái, gần đây, mùa đông gấu không ngủ mà ngược lại còn chạy tới sân bay nữa chứ. Vội vàng mở điện thoại ra nhắn tin cho Giang Nam Đồng báo bình an, gửi xong thì thấy có tin nhắn đến chưa đọc, của Tiếu Thanh.
“Tớ nợ cậu 100 nghìn, nhớ nhé!”
Liếc mắt nhìn rồi nhắn lại: “Lấy giấy ghi lại, nếu như cậu không trả tớ tiền thì ở chân trời góc biển tớ cũng sẽ đòi.” Die^n~danle^quy’do^n~.c0^m.
Tiếu Thanh không nhắn lại, đại khái điện thoại di động đã tắt rồi.
Ngồi trên xe, Thành Hạ sát lại gần nhìn Lâm Phóng: “Lâm Phóng, có phải anh vì một cô gái nào đó mà tiều tụy không vậy? Ơ, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến sắp trơ xương ra rồi.”
“Không phải là anh trai vừa khỏi bệnh sao.” Lâm Phóng nói xong ho hai tiếng.
Từ trong túi đeo trên người, Thành Hạ lấy ra một lọ xi-rô lê: “Xem em gái có tốt không, mang Linh Đan Diệu Dược từ ngàn dặm xa xôi về cho anh đấy. Qua đây, uống nhanh đi, uống vào sẽ khỏi bệnh thôi.” Vừa nói xong vừa vặn nắp đưa tới bên miệng Lâm Phóng.
Lâm Phóng uống hai ngụm: “Mang thứ này làm gì, chết nặng, về mua chai xiro là được rồi.”
“Loại này hơn 150 năm lịch sử đấy, loại này chữa ho là hiệu quả nhất, yên tâm, em mang về cho anh rất nhiều, còn có loại viên ngậm đóng hộp nữa, sau này anh để trong túi mấy viên, cổ họng không thoải mái thì ngậm một viên.” Thành Hạ cười híp mắt nói.
Lâm Phóng cười cười: “Nói đi, lại muốn gì của anh đây?”
“Hai chúng ta của ai cũng như ai mà, của em thì chính xác là của em, mà của anh không phải cũng là của em sao?” Thành Hạ cười nói: “Ôi, có bóng dáng của chị dâu em chưa?”
“Chưa có, bệnh nặng ai còn nhớ thương Phong Hoa Tuyết Nguyệt chứ? Ngược lại em đấy Hạ Hạ, em và thầy Giang đó sao rồi?” Lâm Phóng hỏi.
Thành Hạ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Cái gì mà sao rồi? Nên như thế nào thì thế đó chứ sao.” Thuận tay mở nắp lọ xi-rô lê uống hai ngụm ho một tiếng, ha, thứ này ngọt như vậy ư? Thuận tay lại đậy chặt rồi ném cho Lâm Phóng: “Cho anh này, ngọt chết em rồi.”
Xe xuống dưới hầm, Lâm Phóng cẩn thận đặt cái lọ vào trong túi áo lông, xuống xe ôm hành lý lên lầu. Ba mẹ Thành Hạ nghe tiếng chuông cửa đã chờ sẵn ở cửa, vì vậy, Thành Hạ lại ôm ba mẹ của cô mỗi người một cái.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Thành Hạ lấy cái vali mở ra, chia qua cho mọi người.
Nhìn cả nửa vali mứt và xi-rô lê, mẹ Thành Hạ cau mày: “Hạ Hạ, sao con mua nhiều như mứt vậy?” Die^n~danle^quy’do^n~.c0^m.
“Cho Lâm Phóng, mỗi khi anh bị cảm đều ho khan, Giang Nam Đồng nói cái này là thuốc đặc hiệu.” Thành Hạ nói xong, lấy những lọ nhỏ bày hai hàng trên sàn nhà.
“Anh con một năm mới cảm mấy lần, mà cần nhiều như vậy?” Mẹ Thành Hạ nói.
“Mẹ và ba chẳng lẽ không cảm? Bị cảm thỉnh thoảng chẳng lẽ không có lần nào ho khan?” Thành Hạ nói.
“Cái con bé này, ai ho mà uống đến nhiều như vậy?” Mặc dù mẹ Thành Hạ nói như vậy nhưng vẫn giục Thành Hạ và Lâm Phóng mang đồ vật để vào trong tủ thuốc.
Thành Hạ muốn đi trượt tuyết, nhưng hình như Lâm Phóng bị cảm vẫn còn chưa khỏe nên không đành lòng, đành phải ở nhà buồn bực, Giang Nam Đồng ở tận thành phố S xa xôi mà mỗi ngày đều nói chuyện Lâm gia, mấy tấm hình Photoshop của Thành Hạ ở trong máy vi tính thường bị Giang Nam Đồng xem, may là không phải người thật ở đây, nếu không cũng bị nhìn tới nỗi da bong vài lớp rồi.
Mẹ của cô nói cô đẹp hơn Lâm Phóng, còn ba cô thì nói Lâm Phóng đẹp hơn, Thành Hạ đưa tranh luận này nói với Giang Nam Đồng, người nọ đáp một câu: “Mỗi người một vẻ.” Câu trả lời này rất được lòng Lâm Phóng.
Vẫn như những năm trước, thành phố H lại làm rất nhiều tượng băng, theo TV nói thì năm nay vô cùng đặc sắc, Thành Hạ lúc ấy đang gối đầu lên chân mẹ ngả nghiêng xem ti vi: “Mẹ, chúng ta cùng đi xem nha. Bệnh nhân Lâm Phóng ở lại giữ nhà.” Die^n~danle^quy’do^n~.c0^m.
“Mẹ không đi, buổi tối khuya trời lạnh lắm chân mẹ không chịu nổi, để cho ba con dẫn con đi.” Thành Hạ mẹ nói.
“Thôi, không đi nữa.” Thành Hạ nói. Đi cùng với ba thì cô còn không buồn chết sao.
“Hạ Hạ. . . . . .”
“Mẹ, con mệt rồi, con ngủ trước 1 chút nha, lát ăn cơm mẹ gọi con với.” Thành Hạ lầu bầu nhắm mắt giả bộ ngủ.
“Mẹ biết con không muốn nghe, nhưng mẹ muốn cho con biết, ba vô cùng yêu con.” Mẹ Thành Hạ nói.
Thành Hạ vẫn nằm im.
Lúc Lâm Phóng về, Thành Hạ đang gối lên ôm gối ngủ ngon, còn thiếu mấy bong bóng nước mũi sẽ tăng thêm hiệu quả, treo quần áo xong Lâm Phóng rón rén đi tới bên sofa ngồi xổm xuống, hai ngón tay nhẹ nhàng bóp mũi Thành Hạ, thấy Thành Hạ nín thinh thì buông ra sau đó sẽ lặp lại chiêu cũ.
“A! Chó con cắn người!” Chợt Lâm Phóng kêu lên, nhìn tay của mình bị hai tay Thành Hạ siết, ngón trỏ thì bị cô cắn.
“Grừ . . . gâu gâu . . . “ Âm thanh được phát ra từ miệng Thành Hạ như vậy, hàm răng nhẹ nhàng dùng lực làm thành hình “Cẩu sực“. Die^n~danl3^quy’do^n~.com.
“Tiểu Phóng, Hạ Hạ, hai người các con có thể người lớn chút không? Sao vẫn như khi còn bé vậy?” Mẹ Thành Hạ đứng ở cửa phòng bếp, bất đắc dĩ nói.
“Anh ấy chọc con trước, không để cho con ngủ.” Thành Hạ buông tay của anh ra, phía trên có mấy dấu răng mờ mờ.
“Xong rồi! Mẹ, buổi tối đừng chờ con ăn cơm, con đi chích ngừa chó dại.” Lâm Phóng cười nói, một tay kéo Thành Hạ ngồi dậy: “Đừng ngủ nữa, ngủ sắp thành con heo rồi, đến đây, hai anh em mình chơi đua xe.”
Hai anh em không nhận tội mèo trêu chọc chó nữa mà chuyển sang chơi xe, trong chốc lát trên sàn nhà lại thêm rất nhiều vết bánh xe . . . Lúc ba Thành Hạ về hai người đang va đụng khí thế ngất trời, kêu gào ầm ĩ.
“Này, hai đứa cứ gặp nhau là như trẻ con đang học mẫu giáo vậy, chơi đùa loạn cả lên. Ông nói xem, Giang Nam Đồng có biết tính tình Hạ Hạ như vậy không? Nếu biết thì sẽ không ngại Hạ Hạ chưa chín chắn chứ?” Mẹ Thành Hạ lo lắng.
“Lo lắng cái gì? Cô gái như Hạ Hạ nhà chúng ta cũng không nhiều, coi như cậu ta thật tinh mắt.” Người nào đó ở trong lòng ba mình là cô con gái ‘rượu’. Die^n~danle^quy’do^n~.c0^m.