Xuống lầu, các anh em tổ chức thành nhóm tới an ủi, vừa nghe Thành Hạ nói đến thiết kế tiếp theo lập tức cũng quăng cho cô cái nhìn thương hại, như
kiểu cô bị hoa ăn thịt người cuốn lấy rồi sẽ bị tiêu hóa sạch vậy.
Tan việc, Thành Hạ rút kinh nghiệm, chết sống đi theo đám đông cùng tiến
cùng lùi để phòng ngừa lại có chuyện xui xẻo không tưởng tượng được xảy
ra.
Ra khỏi cổng chính, thấy Giang Nam Đồng đang đợi cô lập tức
yên tâm. Trên đường trở về, Thành Hạ nói Tưởng Lập Trình lại chỉnh cô.
Ngược lại, Giang Nam Đồng rất trung lập, hỏi cô Tưởng Lập Trình nói là
thật hay giả, Thành Hạ nheo mắt: “Được rồi, coi như là thật.”
Giang Nam Đồng cười: “Nếu là thật anh ấy nói không sai, nhưng có điều Cầu Cầu nhà ta tạm thời khó tiếp thu mà thôi.”
”Đồng ý, xác thực là em không có suy tính toàn diện như vậy, nhưng không đồng ý anh ấy nói em là ‘nói như rồng leo, ý chí non nớt’.” Thành Hạ nói.
”Ừ, cho nên lần này cần đưa ra phương án hoàn hảo.” Giang Nam Đồng nói.
”YES! Phải.” Thành Hạ nói, mặc dù có thể lại phải trải qua cuộc sống thiếu
ngủ, nhưng cô là một người sĩ diện hão, thà thân thể bị chịu khổ chứ
không chịu da mặt nóng lên.
”Có Tập san mới nhất đấy, có muốn lấy về đọc không?” Giang Nam Đồng hỏi.
”Muốn!” Thành Hạ thỏa mãn thở dài: “Xem ra người này ngồi thư viện thật sự là quá tốt.”
Ăn cơm xong, cùng Giang Nam Đồng đến phòng làm việc của anh lấy tạp chí,
Thành Hạ giật nảy mình, cả một tường sách, Giang Nam Đồng soạt soạt soạt rút ra mấy quyển: “Xem trước mấy cuốn này, ngày mai chúng ta về nhà tìm thêm mấy cuốn nữa.”
”Tiếng Anh à?” Đây ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tốc độ đọc sách của cô....
”Còn có tiếng Đức, có lẽ em đọc không hiểu, anh sẽ phiên dịch những chỗ quan trọng cho em.” Giang Nam Đồng nói.
”Tốt thì tốt, nhưng như vậy coi như nhờ người làm giúp ư?” Thành Hạ hơi lưỡng lự.
”Ha ha, đồ ngốc, đây sao lại coi là nhờ người làm giúp chứ, nếu thực sự làm giùm thì đã giúp em làm bản vẽ thiết kế rồi, đây chính là đưa cho em
rất nhiều tài liệu, để em chọn thứ có ích mà thôi.” Giang Nam Đồng xoa
tóc cô.
”Đúng ha, nói vậy em mới yên tâm.” Thành Hạ lục lọi tủ
sách, không cẩn thận liếc thấy toàn thuật ngữ chuyên ngành chỉ có rất ít hình ảnh mà thôi, toàn xương là xương không có một chút thịt, chó cũng
chẳng thích gặm, để sách xuống bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng
mở túi xách lật đi lật lại sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ: “Qua đây, đưa
tay cho em.”
Giang Nam Đồng chìa tay đến trước mặt cô, ngón tay
thon dài, ngón giữa tay phải có vết chai, vừa nhìn đã biết là cầm bút
viết nhiều.
”Tín vật đính ước sao?” Giang Nam Đồng cười.
”Hứ, cái gì mà tín vật đính ước, bằng chứng bán đứng mình. Giang Nam Đồng
tiên sinh, trước tiên em nói cho anh biết, chiếc nhẫn này dùng vật liệu
đặc biệt chế tạo ra, nếu đeo vào thì sau này ngoại trừ Thành Hạ ra thì
anh sẽ hết duyên đối với tất cả phụ nữ, hiểu không?” Thành Hạ hỏi.
Giang Nam Đồng gật đầu: “Oa, chế tạo từ vật liệu quý hiếm gì vậy? Thật là thần kỳ.”
”Đừng nói sang chuyện khác, hãy nghe em nói trước, thật ra thì có nghe hay
không cũng không có quan hệ gì lớn, anh chỉ có một lựa chọn.” Thành Hạ
nói xong đeo nhẫn vào ngón áp út của anh: “Không cho tháo ra, trừ khi em thay chiếc mới cho anh.”
”Thành Hạ.” Giang Nam Đồng nâng mặt của cô lên.
”Làm gì thế? Có ý kiến gì thì anh đi khiếu nại đi!” Thành Hạ nói, đáng ghét, có thể đừng tới gần như vậy không, cô còn chưa học bơi nữa, cũng không
thể tập nín thở trên mặt đất chứ.
”Thành Hạ, sao em cầu hôn lại
ngang ngược như vậy.” Gương mặt tuấn tú lại phóng to, chỉ tiếc là chưa
đạt được mục đích, bởi vì xuất hiện một chiêu phòng thủ.
Tay Thành Hạ dính vào miệng anh: “Dừng lại! Kiến trúc sư Thành rất bận, tự anh chơi một lát đi.”
Ôm lấy sách chạy mất, để Giang Nam Đồng lại ở dưới đèn ngắm nghía kỹ càng
ngón áp út tay phải của mình, suy nghĩ, thì ra là tay của đàn ông cũng
cần một chút trang sức mới càng đẹp mắt hơn.
Thật ra thì, nếu là
loại tạp chí kiến trúc tiếng Trung thì Thành Hạ có thể giải quyết rất
nhanh, nhưng loại tiếng Anh này thì cô vừa đọc là sẽ buồn ngủ, nhưng lại lo lắng trong lòng nên chỉ có thể cố gắng mà đọc, Lâm Lâm lại gần nhìn
một chút, nói cô thật sự là quá tự làm khổ mình rồi, tự làm khổ đến gần
nửa đêm cuối cùng cũng đọc xong, nằm ở trên giường còn giống như con bò
già nhai lại suy nghĩ kỹ càng.
Đi làm, Thành Hạ lại khôi phục
trạng thái như lúc Trần Tiên Đình để cho cô xem tài liệu, hai mắt chỉ
nhìn nhìn thấy bản vẽ thiết kế và tài liệu nghiên cứu, còn đối với thế
giới bên ngoài thì phản ứng trở nên chậm lụt.
Tan việc, Giang Nam Đồng lại tới đón cô, lấy cớ là cô hiện tại có chuyện quan trọng phải
làm cần tranh thủ thời gian, trên đường cũng là lúc đọc sách tốt. Khi cô lấy lại tinh thần mới phát hiện quang cảnh xung quanh có chút quen mắt, chiếc xe màu đen đang đậu ven đường này trông cũng khá quen, người đứng gọi điện thoại bên cạnh xe trông lại càng quen, Tưởng Lập Trình, theo
bản năng Thành Hạ liền dựa về phía sau.
Đậu xe rồi, Thành Hạ nhìn Giang Nam Đồng: “Nếu không, anh vào lấy cho em đi, em tới thường xuyên quá có vẻ không dè dặt ha.”
Giang Nam Đồng cười vuốt tóc trên đầu cô: “Mẹ chồng em làm thịt ba chỉ ăn ngon, cả một bàn lớn đấy.”
Thịt ba chỉ...... Hôm đó là cô ăn vô ý thức, nếu không phải vì suy nghĩ thanh mai trúc mã, thì cô không thích ăn như vậy.
Hôm nay Hà Tùng không có ở đây cho nên Thành Hạ ăn cơm tối không hề lo
lắng, có lẽ chính là trả lời cho câu không phải người một nhà không vào
một cửa, Thành Hạ tuy là lần thứ hai tới nhưng một chút cũng không cảm
thấy có gì cản trở. Mẹ Giang Nam Đồng nói sao mới có hai ngày không gặp
mà cô đã gầy vậy? Sau đó vẫn gắp thịt cho cô, lòng quan tâm rất rõ ràng, khi thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Giang Nam Đồng thì cười càng vui vẻ
hơn, ăn uống xong lập tức đẩy họ về phòng để “nói chuyện“.
Phòng
của Giang Nam Đồng ở lầu hai, Thành Hạ lần đầu tiên vào, trong phòng đơn giản, giường, bàn ghế, tủ quần áo mà thôi, đẹp nhất là ban công nhỏ ở
phía ngoài, trồng rất nhiều hoa, trông tràn trề sức sống. Giang Nam Đồng dẫn cô đến phòng sách tìm kha khá sách mang về, chính sự đã xong Giang
Nam Đồng lại muốn nói lời ngon tiếng ngọt với Thành Hạ thì cô vội chạy
ra ban công xem hoa, chọc cho Giang Nam Đồng đứng ở sau lưng cô than
thở: “Chẳng lẽ trong mắt em, xem ra anh còn kém đóa hoa phải không?”
Thành Hạ vẫn chưa trả lời đã nghe cầu thang gỗ “lộp cộp” vang lên, người tới
hoặc là gấp gáp hoặc là kích động, còn gọi “Nam Đồng” nữa.
Vì
vậy, Giang Nam Đồng trơ mắt nhìn Thành Hạ nhanh như chớp đứng lên ôm
chặt eo của mình, vừa đúng lúc, cửa “cạch” một tiếng bị mở ra: “Nam
Đồng, em thấy xe của anh, anh về khi nào vậy...” Lời chưa nói hết đã
nhìn thấy hai người đứng ở ban công ôm nhau đành nuốt vào: “Ah, cô Thành tới.”
”A, chị... chào chị, chị Hà.” Cánh tay
Thành Hạ đang ôm eo của Giang Nam Đồng không tự chủ liền nhéo hai cái,
sau đó lại nhanh như điện giật buông ra, cúi đầu, hai tay chồng lên nhau ở phía trước, cố ý đặt tay trái ở trên tay phải. Trong lòng còn suy
nghĩ, vào phòng của đàn ông đã kết hôn mà không cần gõ cửa sao? Dầu sao
hôm nay Giang Nam Đồng mặc quần áo, nếu như ngày nào đó không mặc gì..
.... Cô nam quả nữ thiếu nam thiếu nữ vậy...... Thật hối hận,
vừa rồi sao lại chỉ nhéo hai cái thôi.
Hà Tùng có vẻ không được tự nhiên, cười: “Chị không biết em cũng tới, thật ngại...... Chị đi ra ngoài trước.”
Cửa đã đóng lại. Thành Hạ vẫn nhìn cánh cửa một hồi lâu mà không lên tiếng.
”Ai ui, ai ui!” Giang Nam Đồng tay xoa chỗ bị nhéo, giả bộ đáng thương.
”Đau quá hả? Thật xin lỗi, ra tay mạnh.” Thành Hạ cười híp mắt, kéo anh đến
bên giường ngồi xuống: “Đau chỗ nào vậy? Qua đây, em dùng thủ pháp xoa
bóp đặc biệt của Thành gia xoa bóp cho anh!”
Thân thể Giang Nam
Đồng hơi nghiêng qua, Thành Hạ xoa hồi lâu anh đều nói không đúng chỗ,
sau đó nghĩ kế cho Thành Hạ: “Mới vừa rồi không phải em vừa ôm eo của
anh sao, em ôm một lần nữa, chỗ hai tay giao nhau chính là chỗ cần xoa
bóp.”
Nhưng vì sao là như thế này đây?
Thành Hạ mặt nóng lên, nhìn Giang Nam Đồng, chỉ ôm eo một cái mà thôi tại sao lại phải xoa chứ?
”Giang Nam Đồng, anh giở trò lừa bịp!” Thành Hạ nói. Kiểu tư thế này cũng quá
mờ ám đi?
”Ừ. Có ý kiến sao? Có ý kiến cũng không cho
nói, dù sao thì em cũng không có lựa chọn.” Mặt của Giang Nam Đồng từ từ lại gần để ở bên tai cô: “Cầu Cầu, em ghen!”
”Hừ, lãnh thổ không thể xâm phạm! Nếu xâm phạm ranh giới của em, cho dù kẻ đó xa cỡ nào
cũng giết.” Thành Hạ nói, ghen thì sao chứ? Chẳng lẽ cô không nên ghen
sao?
”Vậy em cần phải chăm lo việc nước, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Giang Nam Đồng cười rất vui vẻ.
”Rất vui à?” Thành Hạ híp mắt.
”Tạm được.” Giang Nam Đồng nói, người trì độn như cô vậy thì cần phải có
người kích thích một cái mới được, chỉ có điều hiệu quả thật sự là lớn
hơn dự tính của anh, nhẫn cưới gia truyền cô cũng đã đeo lên rồi.....
. Thế này, cho dù có người muốn thì cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với người phụ nữ đã kết hôn chứ?
Bởi vì thể hiện là rất vui nên Giang Nam Đồng lại bị Thành Hạ nhéo hai cái nữa.
Đợi hai người ôm sách đi ra, anh trai của Giang Nam Đồng thuận tiện hỏi anh có quay về không? Giang Nam Đồng nói: “Ở trường còn nhiều việc, còn
phải giúp Hạ Hạ đọc tài liệu, tới đây sẽ không về, Chủ nhật đi, em với
Hạ Hạ sẽ về ăn cơm.”
Thành Hạ đứng ở bên cạnh anh, liếc trộm
Hà Tùng một cái, quả nhiên sắc mặt không tốt, hơi có vẻ buồn bã, xin lỗi bà chị nha, thứ khác thì có thể nhường, nhưng Giang Nam Đồng thì em đây sẽ không nhường đâu.