Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 11





39.

Lục Phong bị cảm cả người đều mơ hồ, không biết như thế nào mà đáp ứng Du Am, có lẽ đã làm mèo con của hắn, cảm thấy nhà hắn cũng không phải nơi xa lạ, lúc nhận ra thì đã đi theo hắn rồi.

Lên xe bus, cậu đứng không vững, cả người đều mềm nhũn, đầu giống như bị nhét đầy bông, nghe cái gì cũng như cách một lớp, cả người đều trì độn.

Cậu ngồi trên ghế, Du Am bắt lấy tay vịn ghế, đứng bên cạnh cậu, theo xe bus xốc nảy, cả người cậu giống như bị xào trong nồi đồ ăn, đảo tới đảo lui, tỉnh tỉnh mê mê, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.

"......!Tới rồi."
Du Am nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, Lục Phong còn buồn ngủ vẫn tỉnh lại, phát hiện bản thân không dựa vào cửa kính xe ngủ, mà dựa vào đùi của Du Am, cậu vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ không có việc gì phát sinh.

Lục Phong đi theo phía sau Du Am, Du Am thường quay đầu liếc cậu một cái, sợ cậu nửa đường ngất xỉu.

Tiểu khu không tính là mới, hầu hết những tòa nhà đều cũ, sau này thang máy được lắp đặt, nhà của Du Am ở lầu bảy, còn chưa mở cửa, cách một cánh cửa nghe được tiếng mèo, "Meo meo meo" kêu không ngừng, tiếng kêu rất dính người, ai nghe được thì trái tim đều tan chảy.


Cả người Lục Phong đột nhiên thanh tỉnh, như thể cảm mạo đã giảm một nửa.

Thật kỳ quái, bảo bối giả muốn cùng bảo bối thật gặp mặt.

Du Am mở cửa, cho Lục Phong đi vào trước.

Cậu vừa bước vào huyền quan, chỉ nhìn thấy mèo con có đôi mắt màu lam sáng long lanh, mèo con thấy người lạ cũng không sợ hãi, đi lên ngửi ngửi ống quần cậu, vòng quanh chân cậu hai vòng, rồi tự quen thuộc mà cọ lên.

Lục Phong lịch sự mà ngồi xổm xuống sờ sờ, lúc đầu trong lòng còn cảm thấy biệt nữu, lúc sau đã bị mèo chinh phục.

Quá đáng yêu!
Đôi mắt màu lam đầu lưỡi phấn nộn, lông mềm mại, thân thể ấm áp, cái mũi ẩm rụt rè, cậu ngồi xổm xuống, mèo con còn dùng hai chân trước đứng lên đầu gối cậu, duỗi cổ dùng đầu chạm vào cằm cậu.

Má ơi, ta thật đáng yêu, không phải, mèo thật đáng yêu!
Du Am đóng cửa lại, treo chìa khóa lên cái móc ở huyền quan, nói: "Mèo của tôi, rất ngoan không cắn người, bất quá gần đây tính tình có hơi kỳ quái."
Lục Phong chột dạ mà đứng lên, thầm nghĩ, ai tính tình kỳ quái, ngươi mới tính tình kỳ quái.

"Cái kia," Lục Phong nói, "Tôi đi toilet đã."
Du Am gật gật đầu: "Ân, toilet ở......!Hửm? Cậu biết nó ở đâu à?"
Lục Phong vội vàng dừng chân, làm bộ mê mang: "A, không biết, là ở bên này sao?"
"Là ở bên kia, gian bên trái kia."
Lục Phong nhẹ nhàng đóng cửa toilet, chống tay lên bồn rửa, hít vào một hơi.

Má ơi, thật dễ bị lộ.

40.

Lúc Lục Phong từ toilet đi ra, Du Am đang khom lưng tìm kiếm trong tủ lạnh, quay đầu lại nói với cậu: "Cậu ngủ một lát đi, tôi nấu xong sẽ gọi cậu."
Lục Phong hít hít cái mũi, cảm giác bản thân đã lâu rồi không ăn cơm nhà nấu.


Cậu mở miệng mang theo chút khách khí: "Thật ngại quá."
Du Am dẫn cậu đến phòng ngủ của mình, rũ mắt, nói: "Cậu ngủ ở đây đi, giường rất sạch."
Lục Phong: "......"
Ngươi là gay, không phải ta, ta chỉ là bị bệnh, nằm nghỉ một chút, ngươi đỏ mặt cái gì?!
Du Am không đợi hắn trả lời, vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói "Rất nhanh sẽ xong thôi." thiếu chút nữa bị vấp ngã bởi mèo con vòng tới vòng lui dưới chân.

Lục Phong đánh hai cái hắt xì kinh thiên động địa, hít hít mũi, không rảnh để khó chịu, toàn thân toàn tâm đều kêu gào muốn nằm xuống.

Cậu nhìn đồng phục ở trên người, lại nhìn giường, không có áo ngủ, cũng không thể cởi quần áo, sẽ bốc mùi với cả hắn là gay, cùng lắm về sau mời hắn hai bữa cơm là được.

Lục Phong xây dựng tâm lý cho mình xong, mặc đồng phục nằm xuống giường, đắp chăn, hương thơm ấm áp, quen thuộc lại dễ ngửi, hoảng hốt cảm thấy chính mình lại biến thành mèo, cuộn thành một cục, ngủ nhiều.

Lúc Du Am nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liền thấy Lục Phong cả người rúc vào trong chăn, đầu cũng rụt vào.

Du Am cầm áo ngủ sạch sẽ trên tay, thấy cậu ngủ rồi, cũng không gọi cậu, cùng lắm thì đổi ga trải giường mới là được.

Hắn đến gần, nhẹ nhàng xốc chăn lên một chút, để lộ đầu của Lục Phong, sợ cậu đắp kín bị ngợp.

Có thể do cảm thấy không thoải mái, Lục Phong ngủ rồi cũng mang bộ dáng tức giận, chóp mũi hồng hồng, lâu lâu hít một cái, gương mặt cũng có chút hồng, cũng không biết cậu có bị nghẹt mũi không.

Du Am ngồi xổm bên cạnh giường, mèo đi theo hắn, ngồi xổm bên cạnh hắn.

Hắn vươn tay, chạm vào má Lục Phong, rồi giống như bị phỏng, vội rụt tay về.

41.

Lục Phong bị mèo kêu tỉnh, cảm thấy trên mặt ưới nhẹp, cậu vừa mở mắt, liền thấy mèo nằm cạnh gối đầu liếm hắn, thấy cậu tỉnh lại, làm nũng mà dùng đầu cụng mặt cậu, lông xù xù.

Lục Phong quả thực bị nó làm cho buồn nôn, cảm thấy mình vừa lăn long lóc, đầu choáng váng, lại đánh hai cái hắt xì kinh thiên động địa.


Du Am gõ cửa, cách cửa nói: "Khá hơn chút nào không, có thể ăn rồi."
Lục Phong lên tiếng, mở cửa đi ra ngoài, thời gian không còn sớm, ngoài cửa sổ bầu trời đã tối rồi, ánh trăng lơ lửng giữa không trung, lóe sáng, TV không bật, đèn trong nhà bếp và phòng khách độ sáng thấp, vàng óng ánh một mảnh, tản ra hơi ấm.

Chính giữa bàn ăn là một cái nồi nhỏ, bên trong là cháo, bên cạnh là một đĩa rau xanh, còn có mấy cái đĩa nhỏ, đựng một chút đồ ăn kèm với cháo, hai bộ chén đũa chỉnh tề.

Lục Phong sửng sốt một chút, không ngượng ngùng ngồi xuống, gãi đầu: "Nồi cháo thật lớn......"
Du Am ngồi xuống, đối diện với cậu, nói: "Tôi cũng ăn cháo."
Mình ăn cháo mà nhìn người khác ăn thịt cá rất khó chịu, Lục Phong không nghĩ đến điều này, chỉ cảm thấy Du Am đơn thuần muốn ăn cháo, "À" một tiếng, múc một chén cháo.

Là cháo trắng, nhưng có một ít sò điệp, phỏng chừng có bỏ thêm chút đường, ngọt, một chút cũng không thấy nhạt nhẽo.

Người bị bệnh ăn không nhiều, ăn một chút là no rồi.

Thấy cậu đặt chén xuống, Du Am cũng thật tự nhiên mà đặt chén xuống, từ bên cạnh lấy ra một hộp thuốc, đổ một ly nước ấm, cầm hộp thuốc, dùng mu bàn tay đẩy đẩy mắt kính, cẩn thận nhìn nhìn, nói: "Uống cái này đi, hai viên."
Lục Phong mơ mơ màng màng mà uống thuốc, bản thân cũng không biết mình đang làm gì, Du Am kêu cậu duỗi tay liền duỗi tay, kêu cậu uống thuốc liền uống thuốc, kêu cậu uống nước liền ngoan ngoãn uống nước.

Du Am uống nửa chén cháo còn lại của mình, nói tiếp: "Cậu bị bệnh không nên tắm rửa, áo ngủ tôi đặt trên lưng ghế trong phòng, thay đồ rồi ngủ đi."
Lục Phong không nhớ tới, chính mình chỉ nghĩ đến ăn nhờ một bữa cơm mà thôi.

Cậu choáng váng gật đầu, đứng lên, hỏi: "Vậy cậu ngủ ở đâu?"
"Tôi......" Du Am sờ mũi, nói, "Tôi ngủ trên sô pha vậy."
Lục Phong lúc làm mèo con là khách quen của sô pha, sô pha không lớn, Du Am nằm sẽ không vừa đi, ngủ cả đêm thắt lưng sẽ bị mỏi, cậu nói: "Cậu ngủ được không? A, bất quá nếu ngủ chung, cậu sẽ bị lây bệnh."
Du Am hắng giọng, ho hai tiếng, nói: "Không sao, tôi......!Tôi có sức đề kháng tốt, sẽ không bị lây bệnh.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.