Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 16





56.

Lục Phong cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm xúc nào đó không rõ, loại cảm xúc này làm cậu lâng lâng, lồng ngực nóng hầm hập, cậu quả thực giống một cái khinh khí cầu, vào đầu thu mặt trời ấm áp càng lên càng cao.

Du Am cầm di động trên tay, vẫn cúi đầu, xem đến nhập thần mà không biết là xem cái gì, Lục Phong đi đến, nhìn thoáng qua, trên màn hình điện thoại Du Am thình lình một cái tiêu đề "Sau khi triệt sản cho mèo cần lưu ý điều gì"
Lục Phong: "......"
Trong lòng cậu chẳng có cảm xúc gì, chỉ còn lại khủng hoảng không biết lúc nào sẽ bị thiến, cậu đi đến, cố ý đến gần tai Du Am, lớn tiếng nói: "Đến sớm thế!"
Du Am bị cậu dọa hoảng sợ, di động thiếu chút nữa quăng đi, ở trên tay rớt trái rớt phải, thật vất vả mới giữ chặt được.

Không bằng ngay lúc này trái phải không có ai, nói cho hắn chân tướng.

Ý niệm trong đầu Lục Phong mới vừa ra tới, các đồng học khác sôi nổi chạy đến điểm hẹn, lớp trưởng còn hỏi Lục Phong sao lại đến, Lục Phong nói mấy câu qua loa lấy lệ, đoàn người sôi nổi xuất phát.


Vì hưởng ứng thỉnh cầu của Lục Phong "đi xa một chút, chơi lâu một chút", lớp trưởng quyết định đến công viên giải trí ở ngoại ô thành phố, một số người giống như học sinh của tour du lịch mùa thu, mênh mông cuồn cuộn vừa nói vừa cười mà xuất phát.

Lục Phong trong lòng có chuyện, không hoạt bát giống ngày thường, ngồi trên xe, Du Am ngồi ở phía trước cậu, Lục Phong câu được câu không mà nói chuyện với bạn học ngồi cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái gáy cạo sạch chỉ để lại chân tóc của Du Am, cậu không biết trong lòng mình nghĩ gì, ấu trĩ giống học sinh tiểu học, thổi khí về phía trước.

Không nghĩ đến phản ứng của Du Am thật sự lớn, che lại gáy, cũng không quay đầu lại, chỉ là cả cổ đều đỏ.

Lục Phong ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.

Cuối tuần công viên trò chơi không nhiều người, dù như vậy căn bản cũng không dập tắt được nhiệt tình của học sinh cao trung đi tour du lịch mùa thu.

Lục Phong trong lòng nặng trĩu, nguyên bản là vì có tâm sự nặng nề, liền hưng phấn vọt vào trong đám người đi lên, cậu kéo mọi người chơi tàu lượn siêu tốc ba lần liên tiếp, cậu còn muốn ngồi ở vị trí đầu tàu, gió đánh vào mặt giống như bị tát.

Lúc đi xuống còn chưa đã thèm, mấy nữ sinh tuy rằng hưng phấn, nhưng trên mặt đều có điểm trắng.

Chân Du Am mềm nhũn, đỡ lấy trụ đèn mới đứng vững được, thấy Lục Phong đang nhìn mình, vội vàng thu hồi tay đứng thẳng người, làm bộ như không có chuyện gì phát sinh.

Lúc tiến vào nhà ma, đến phiên Lục Phong bắt đầu túng, tiến vào cửa liền nhỏ giọng nói chính mình muốn đi WC, phản kháng không có hiệu quả, tiến vào trong liền co người ở cuối hàng.

Nhà ma u ám tối tâm, Lục Phong đang căng da đầu lại muốn lớn mật, một nhân viên bên cạnh đóng vai Sadako(*) đột nhiên lao ra, tóc vừa đen vừa dài, phất trên tay Lục Phong lạnh căm, cậu thiếu chút nữa thét ra tiếng chói tay, một phen túm chặt người bên cạnh mặc dù không biết là ai, mặt chôn trên lưng người nọ, thực hành hoàn hảo "Không nhìn thấy liền làm bộ không tồn tại", thiếu chút nữa giẫm rớt giày của người nọ.

(*) Sadako: hồn ma tóc dài với sở thích chui ra từ giếng hay tivi.

Lục Phong không dám ngẩng đầu lên, bên tai đều là quỷ khóc sói gào, cậu gắt gao túm chặt quần áo người phía trước, nhắm mắt theo đuôi, người phía trước đột nhiên ngừng bước, nói: "Không có việc gì, tới rồi."
Lục Phong mặt để lên lưng hắn, cảm nhận được thanh âm nói chuyện, hơi chấn động, lồng ngực vang lên một tiếng.


Cậu đột nhiên ngẩng đầu, lui ra sau hai bước, thì ra người mà cậu luôn túm chính là Du Am, quần áo Du Am bị cậu túm đến nhăn nheo, gót giày cũng bị giẫm cho vài dấu đen, cậu lúc này mới kịp phản ứng, vừa rồi ở trong nhà ma, vẫn luôn bị mùi hương dễ ngửi trên người hắn vây quanh, làm người an tâm.

Lục Phong nhìn mặt đất, âm thanh biệt biệt nữu nữa mà nói: "Cảm ơn......"
Chơi cả buổi, mọi người đều mệt mỏi, nữ sinh bắt đầu tìm nơi chụp ảnh, nam sinh ở phía sau chậm rì rì đi theo, lâu lâu cũng chụp hai bức ảnh.

Một nữ sinh đã mua rất nhiều bóng bay, cầm chúng trong tay, thừa dịp mặt trời ngả về tây bầu trời có màu đỏ tím, đặc biệt đẹp.

Cả lớp thay phiên nhau cầm bóng bay chụp hình, nam sinh cũng chụp hình, đến phiên Lục Phong, vừa lúc là Du Am phụ trách chụp, Lục Phong cầm trên tay một đống dây, cảm giác không rõ kia lại tới, cảm giác mấy cái bóng bay này sẽ mang cậu bay lên, bay đến tầng mây cao cao.

"Nhìn bên này." Du Am ôn hòa nói.

Lục Phong nhìn qua, thấy Du Am nửa ngồi xổm, cầm di động trên tay nhắm ngay cậu, đôi mắt nhìn thẳng vào màn hình di động, ngoài miệng có chút cười, ý cười lan tràn đến trong ánh mắt, ánh mắt nhu hòa, nếu so sánh một cách thành thật thì, hắn cùng ánh sáng mặt trời hôm nay thật giống nhau.

Không có lý do mà, tim cậu đột nhiên đập nhanh lên, công viên giải trí người đến người đi, toàn bộ âm thanh ồn ào đều biến mất.

Cậu nhẹ buông tay, bóng bay mất kiềm chế, toàn bộ bay lên tứ phía, cả lớp sôi nổi kinh hô, Lục Phong lúc này mới phản ứng lại, ngơ ngác mà nhìn bóng bay đủ màu sắc bay lên không trung, Du Am bắt ngay khoảnh khắc này, chụp vài tấm.

Lục Phong nhìn bóng bay càng bay càng cao, thật sự sẽ bay đến tầng mây.

57.

Từ trong công viên giải trí đi ra, Lục Phong cảm thấy buồn bã mất mát, cậu ngượng ngùng mà chuyển tiền cho nữ sinh đã mua bóng bay, nữ sinh kia vội vàng xua tay: "Di động của tớ không có tiền, vừa rồi là Du Am trả tiền giúp tớ, cậu chuyển cho cậu ấy đi."
Lục Phong chọc chọc cánh tay Du Am, giọng nói ồm ồm: "Để tôi chuyển tiền mua bóng bay cho cậu."
Du Am cầm di động trong tay, nhỏ giọng nói: "Không cần, bóng bay còn ở nơi này."

Lục Phong vừa lúc nhìn thấy, trong di động chính là ảnh hắn vừa mới chụp, cậu ngây ngốc đứng ở giữa ảnh chụp, nâng đầu, nhìn một chùm bóng bay lơ lửng như một đóa hoa.

58.

Lúc bọn họ rời khỏi công viên giải trí thời gian vẫn còn sớm, chơi như vậy hoàn toàn vẫn chưa thỏa mãn được tinh lực tràn đầy của nhóm học sinh cao trung, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi đến phòng K, bật mấy bài hát quỷ khóc sói gào lên, thuận tiện giải quyết cơm chiều.

Lục Phong cư nhiên lại cảm thấy cả người uể oải, là mèo hay không là mèo cậu cũng không để ở trong lòng, cũng không biết chính mình là bị làm sao.

Lúc ăn cơm, hoạt động đứng đầu sau bữa ăn của học sinh cao trung là "Chân tâm thoại đại mạo hiểm" lập tức được đề cử, một cái thìa được đặt lên bàn và xoay, sau nhiều vòng được hâm nóng bằng những "sự thật" không trung thực, mọi người đều tiến vào trạng thái.

Lục Phong bị xoay trúng, cậu nhìn ánh mắt nữ sinh đối diện không chút hảo ý, do dự mà chọn "Sự thật".

"Nụ hôn đầu tiên của cậu là khi nào!"
Lục Phong sửng sốt một chút, mặt đỏ, may mắn ánh đèn trong phòng K mờ mờ, không có ai chú ý tới, cậu theo bản năng mà nhìn thoáng qua Du Am, lại như bị điện giật mà vội vàng thu hồi ánh mắt, hàm hồ mà nói: "Không, không có......"
Mọi người lập tức ồn ào: "Không phải chứ, quá cùi bắp! Ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng không có, không cho nối dối!"
Lục Phong vội vàng nói: "Ai nói không có!"
"Mau nói mau nói, phải nói sự thật!"
Lục Phong nhắm chặt mắt, nói: "Tuần trước......"
"Là ai! Là ai!"
Lục Phong thiếu chút nữa nhảy dựng người lên, toàn thân tràn ngập hai chữ "thẹn thùng", hô lớn: "Đây là câu hỏi thứ hai!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.