Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 27





89.

Lục Phong biết cậu hiện tại chỉ là một con mèo mà thôi, thậm chí còn không đánh thắng một đứa trẻ, người này tới lại không có ý tốt, cậu biết rõ người phụ nữ này tới để làm gì.

Người phụ nữ kia vừa ngắm nhìn xung quanh, vừa lải nhải nói trong điện thoại: "Ông cố kéo dài thời gian một chút, tôi sẽ tìm nó thật cẩn thận.

Ông sợ cái gì mà sợ? Đó là con trai ông ông sợ cái gì, ông có muốn mua nhà nữa không? Đều là người một nhà làm gì có chuyện hận thù."
Nàng tắt điện thoại, bắt đầu đi tới phòng ngủ của Du Am.

Lục Phong lúc này minh bạch, ba của Du Am cấu kết cùng mẹ kế hắn hòng để lấy căn nhà này.

Họ đều là rác rưởi, cậu tức giận hận không thể tiến lên cào khuôn mặt của người phụ nữ kia đến ra hoa, cũng không biết Du Am có thể hay không vượt qua kế điệu hổ ly sơn này, hơn nữa, cách vách phòng ngủ còn có một "Người đẹp ngủ trong rừng".

Lục Phong rón ra rón rén đi theo sau, qua khe cửa, thấy người phụ nữ kia ở trong phòng ngủ tìm tìm kiếm kiếm, trong đầu liều mạng suy nghĩ.


Tôi có thể làm gì?
Trong nhà Du Am không có điện thoại bàn, trong túi của mình có một cái di động, ở trong phòng ngủ cách vách nhưng đã bị khóa.

Lục Phong tức giận dạo bước trái phải, rốt cuộc không nghĩ ra biện pháp nào khác.

Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Du Am cất kĩ kĩ một chút, người phụ nữ tìm không thấy liền đi về.

Mẹ kế lục lọi trong phòng hơn mười phút, chỉ kém không tìm dưới giường ngủ, cái gì cũng chưa tìm được, tức đến hộc máu dậm chân hùng hùng hổ hổ cho đỡ tức, lại hạ giọng gọi một cuộc điện thoại: "Nó còn trên đường đi đúng không, còn chưa tìm ra đâu, ông dụ nó nói thật ra, xem nó cất ở chỗ nào......"
Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài, Lục Phong vội vàng nhảy đi, tránh ở phía sau TV.

Chỉ thấy nàng bắt đầu chú ý đến phòng ngủ bên cạnh, vặn cửa phòng, phát hiện không mở được, ánh mắt sáng lên, kết luận giấy tờ nhà đang ở trong căn phòng bị khóa này, lăn lộn trái phải không tìm được chìa khóa, bắt đầu gọi điện kêu thợ khóa tới.

Lục Phong gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, đầu nóng lên, tiến lên, nhắm ngay mắt cá chân người phụ nữ giữ chặt, cào thật tàn nhẫn, để lại bốn vệt đỏ rỉ máu.

Người phụ nữ hét lên một tiếng, chân đá một cái, Lục Phong bị bà đá vào bụng, nhảy lên chỗ cao, hướng về phía nàng hà hơi "Tê tê".

Chỗ cao bà với không tới, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm trước khi thợ khóa đến.

Lục Phong đột nhiên nghĩ đến, cửa sổ hai phòng ngủ vừa lúc hợp với nhau, phòng ngủ bên cạnh tuy rằng bị khóa, nhưng cửa sổ không khóa, hai bên cửa sổ đều được trang bị điều hòa không khí bên ngoài, từ bên này nhảy qua bên kia hẳn không khó khăn lắm.

Nói là làm liền, Lục Phong nhân lúc bà ta không chú ý, vọt qua cánh cửa đã mở như một cơn gió, nhảy lên cửa sổ.

Cậu nhìn thấy, quả nhiên, hai bên cách nhau không xa, nhưng cũng không tính là gần.

Dựa theo hiểu biết của Lục Phong về mèo, khoảng cách này vẫn tính là có thể, chỉ là đây dù sao cũng là lầu bảy, cậu tuy rằng không sợ độ cao, nhưng từ trên nhìn xuống, đầu vẫn như bị say xe.

Nghĩ lại thì, mèo tuy rằng có thể nhảy, nhưng hiện tại mèo bị thay đổi linh hồn, còn có thể nhảy như vậy sao, nếu nhảy không tốt, nói không chừng là một mèo hai mạng.

Lục Phong cẩn thận mở màn cửa sổ ra, duỗi một cái móng vuốt xuống, đủ chạm đến máy điều hòa bên ngoài, dẫm lên rồi mới đem mấy cái móng vuốt còn lại chậm rãi dịch xuống.

Lỗ tai cậu run lên, nghe được tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy người phụ nữ đang đến đây.


Trong mắt Lục Phong lúc này, mặt mày bà ta thật khả ố, không khác gì mặt quỷ.

Cậu sợ tới mức chân run lên, trên máy điều hòa trượt chân một cái, người phụ nữ duỗi tay bắt cậu, cậu không chút khách khí mà cắn một ngụm, không cắn, hoảng đến mức chưa nghĩ kỹ đã nhảy qua máy điều hòa đối diện.

Là một người mẹ kế, nàng nhìn Du Am từng ngày lớn lên, với tính cách và học vấn tốt, trước mặt mình cũng không giả nhân giả nghĩa, hắn sống trong một căn nhà ở khu trung tâm lại tốt như vậy, tuy rằng căn nhà này hơi cũ một chút, nhưng vẫn rất đáng giá.

Mắt thấy con trai của mình ngày càng lớn lên, nàng vắt óc bày mưu tính kế đổi một căn nhà lớn hơn trong khu học chánh, nên đã theo dõi căn nhà này một thời gian.

Du Am là dầu muối không ăn, nàng đã nhận nhịn Du Am rất nhiều, hiện giờ đến súc sinh của nó cũng muốn đối nghịch mình, nàng cắn răng duỗi tay một cái, không bắt trúng mèo con, chỉ nắm được đôi mèo.

Mèo con ở trên máy điều hòa đối diện lung lay một chút, trượt móng vuốt, không bắt lấy được, kêu "Meo ô" một tiếng, rơi xuống.

Buổi sáng Du Am nhận được điện thoại của ba hắn, nói là ông bị té, chân đã bị thương, mẹ kế của hắn đã về nhà mẹ đẻ thăm người thân, nhờ Du Am tới nhà chăm sóc ông.

Tục ngữ có câu, có hậu mẹ liền có hậu ba.

Ba hắn trời sinh tính cách yếu đuối, lỗ tai mềm, hắn chỉ là một đứa con riêng, chỉ là mẹ ruột Du Am có để lại cho hắn căn nhà, trong tay cũng có một chút tiền, không cần nhìn sắc mặt của hắn, nghiêng ngả một chút nhưng cũng có thể duy trì bề ngoài cân bằng.

Ông nói như vậy, Du Am cũng không thể không đến thăm ông, lúc ra cửa nhìn thấy mèo con ngồi ở huyền quan, như thể cậu sẽ không di chuyển cho đến khi hắn trở về, trong lòng giống như bị cào một cái, dọc trên đường đi hắn đều thất thần.

Ở trên xe điện ngầm, ba hắn cứ gọi điện cho hắn, hỏi hắn đi đến chỗ nào rồi, dường như rất sốt ruột.

Du Am nói: "Té ngã nghiêm trọng lắm sao, nếu nghiêm trọng quá thì gọi xe cứu thương đi, tôi trực tiếp đến bệnh viện."
"Cũng, cũng không hẳn," ba hắn ấp úng nói, "Không cần sốt ruột......!Đến đây nhanh lên là được......"
Du Am trong lòng cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến trong nhà có một người một mèo, tổng cảm thấy trong lòng không yên ổn, mắt thấy tàu điện ngầm sắp đến, ba hắn lại gọi điện tới, thúc giục hắn mau đến một chút, đồng thời nhắc tới mẹ ruột của hắn, còn có nhà cửa gì đó.

Bước chân Du Am dừng lại, đứng trên sân ga tàu điện ngầm đông đúc, trong lòng sinh cảnh giác, cả người chợt lạnh.

Hắn mở miệng đánh gãy lời ba hắn: "Bố."
"Như, như thế nào?"
Du Am mặt vô biểu tình nói: "Trước kia con có để một cái chìa khóa dự phòng ở nhà của bố đúng không."

"A......!Là, đúng vậy, làm sao vậy, con đến đâu rồi?"
Du Am không nghe ông nói thêm một từ nào nữa, cúp điện thoại, một bước vượt qua ba cái bậc thang, vội vã từ trạm tàu điện ngầm trở về, đưa tay vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ của mình, móc di động ra, gọi điện cho hàng xóm.

Hàng xóm của hắn là một đôi vợ chồng già, ngày thường thấy hắn ở một mình, ngẫu nhiên chiếu cố hắn, sống hòa thuận với nhau.

Hắn kìm nén trái tim sắp nhảy ra ngoài, tận lực nói chuyện trật tự rõ ràng, nói nếu có người xông vào nhà, trực tiếp báo cảnh sát là được, đặc biệt muốn họ lưu ý đến mèo của mình một chút, đừng sợ hãi gì cả.

Hai vợ chồng đối với chuyện Du Am sốt ruột cũng biết một chút, miệng vừa đáp ứng, lập tức liền đứng dậy đi ra cửa xem.

Du Am lễ phép mà cảm ơn, tắt điện thoại, mới phát hiện ngày thu mát mẻ, trán hắn lại ra một tầng mồ hôi, trái tim vẫn còn đập mạnh không ngừng, hắn không ngừng thúc giục tài xế mau một chút, vừa xuống xe liền xông ra ngoài, một hơi chạy lên bảy tầng lầu.

Trước cửa nhà hắn loạn thành một nồi cháo, đôi vợ chồng hàng xóm, mẹ kế, thợ khóa vừa mới đến, cảnh sát lúc sau mới tới, cãi nhau thành một đống.

Thanh quan khó đoạn việc nhà(*), gặp phải tranh chấp như này, cảnh sát thường thường đều là khuyên giải rồi mới tính tiếp.

(*) Ý muốn nói chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định.
Du Am trong lòng tràn đầy vướng bận vì trong nhà còn có một người một mèo, không rảnh để ý tới người đàn bà đanh đá kia, chỉ lạnh mặt vươn tay lên: "Đưa chìa khóa cho tôi."
Người phụ nữ còn chống đối quyết liệt không chịu thua, Du Am lười biếng nói chuyện vô nghĩ với bà: "Được, bà giữ lại đi.

Tôi đổi một cái ổ khóa mới là được."
Hắn hướng tới người thợ khóa kia: "Anh này, phiền anh lát nữa trở lại một chuyến."
Toàn bộ người ở trước cửa đều tan, Du Am vội vàng trở vào trong nhà.

Trong nhà im ắng, âm thanh gì cũng không có, hắn ngập ngừng hô lên một tiếng: "Lục Phong?"
Không ai trả lời hắn, hắn móc chìa khóa ra, mở cửaphòng ngủ, "Lục Phong" vẫn còn ổn nằm ở trên giường, so với lúc hắn ra ngoàikhông có gì khác, nhưng mèo không thấy đâu, như thế nào hắn cũng không nghethấy âm thanh mèo kêu quen thuộc ngày xưa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.