Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 39: Cưới tôi.



"Còn giỡn được, có vẻ chưa đủ đau."
Lê Mộc nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, dù chỉ là một động tác nhỏ nhưng tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cơ mặt, hơi đau thật, nàng quay qua xun xoe với Ngả Hi: "Đau thật đó ~~~"
"Đau còn cười!"
Rõ ràng là một người nhìn khá thông minh, tại sao luôn làm việc bốc đồng như vậy? Lần ở phòng tập té trúng lưng rồi lần này bị đánh giữa đường, Ngả Hi vẫn không biết, Lê Mộc chỉ bốc đồng vì một mình cô mà thôi.
Về đến nhà, Ngả Hi cầm hộp thuốc, cô không quá tin tưởng kĩ thuật của mình, "Thực sự không cần đi bệnh viện?"
Máu ngừng chảy từ lâu, nhưng vẫn có vẻ đáng sợ, trên làn da trắng mịn đột nhiên có một đường máu, làm sao không đau lòng, hơn nữa còn có dấu bàn tay, má phải của Lê Mộc hơi sưng.
"Cô không nên cản tôi, đáng lẽ tôi phải đánh lại." Lê Mộc soi gương, không phục nhìn dấu máu trên mặt, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên bị bạt tai, bị ăn hiếp như vậy, chỉ chửi hai câu.
"Cô còn nói, sao cô có thể ở giữa đường..." Đánh lại, lần trước quật một tên đàn ông ngã xuống thì thôi đi, chẳng lẽ lần này muốn đánh con gái? Ngả Hi quở trách xen lẫn đau lòng và cảm động, "Lần sau đừng xúc động như vậy."
"Ai kêu cô ấy mắng cô trước, tôi..."
"Cô ấy mắng tôi... vậy cô kích động làm gì?"
Vốn là tức cành hông, Ngả Hi cũng không thèm an ủi vài câu, còn nói như vậy, Lê Mộc hét lên: "Tôi không có tự trọng! Cô ấy mắng tôi đau lòng được chưa!"
"Tiểu Mộc --"
Lê Mộc thừa nhận bản thân không có tự trọng, chỉ cần Ngả Hi mềm giọng kêu nàng một cái, tức giận gì cũng tiêu tan.
"Sau này đừng như vậy, cô biết như vậy sẽ làm người khác rất lo không?" Ngả Hi mở hộp thuốc, làm theo trình tự lúc trước Lê Mộc xử lý vết thương cho cô, lấy một miếng gòn thấm cồn nhẹ nhàng khử trùng vết thương cho Lê Mộc, rất nhẹ rất nhẹ, rất sợ làm nàng đau: "Đau thì nói tôi biết, tôi nhẹ chút."
Nghe Ngả Hi nói, lòng Lê Mộc ngọt ngào, đãi ngộ như vậy thì bị thương nặng hơn nàng cũng sẵn lòng, Lê Mộc cố ý hỏi: "Ai lo vậy?"
Động tác của Ngả Hi dừng lại, lại tiếp tục lau vết thương, không để ý tới Lê Mộc.
"Ai -- lo -- vậy?" Lê Mộc lắc lư đầu.
Ngả Hi lấy tay nắm cằm Lê Mộc, kéo về trước mặt mình, tay kia tiếp tục nghiêm túc xử lý vết thương. Lúc này Lê Mộc ngoan ngoãn lại, vì động tác của Ngả Hi cực giống lưu manh trêu chọc con gái nhà lành, do chiều cao chênh lệch, ánh nhìn của Lê Mộc rơi vào ngay đôi môi mềm mại của Ngả Hi, Lê Mộc bắt đầu phân tâm, chỗ đó... nàng rất muốn hôn lần nữa...
Lau khô vết máu, vết thương cũng không nghiêm trọng như Ngả Hi tưởng tượng, mặc dù có một đường dài năm cm, nhưng may mắn chỉ là trầy da.
Lê Mộc có thể cảm giác được hơi thở của cô lướt qua gò má mình, cô đang dùng ngón tay mảnh khảnh của mình để bôi thuốc, chỉ cần cơ thể nhích lên thêm mười cm nữa, Lê Mộc xác định môi nàng có thể hôn lên cái cằm xinh xắn của cô, tiếp xúc như vậy là hưởng thụ cũng là giày vò.
Khi băng cá nhân dán lên gương mặt, hơi thở làm Lê Mộc say đắm cũng dần xa, nàng mất mát quay qua soi gương, lòng vẫn còn đắm mình trong sự dịu dàng, "Dán cũng được lắm..."
Nhưng nhìn thế nào, má trái với má phải cũng không đối xứng lắm, rõ ràng bên phải sưng lên rất nhiều, có cô gái nào không để ý gương mặt mình chứ? Tuy rằng bình thường Lê Mộc thích tự xưng là nữ hùng, không phải giờ hay phổ biến như vậy sao, tốt xấu nàng cũng là người xinh đẹp thuần khiết, bị hủy dung thì làm sao bây giờ!
"Sao vậy?"
"A Tây..." Lê Mộc quay mặt qua Ngả Hi, tuyệt đối đang dùng một giọng rất nghiêm túc hỏi: "Cô coi giùm tôi cái, phải mặt không đối xứng không... hay cứ, cứ tát lên má trái của tôi một cái, tát cho đối xứng!"
"Phụt..." Ngả Hi lấy tay che miệng cười rộ lên, cười đến câu mất linh hồn bé nhỏ của Lê Mộc.
"Được --" Ngả Hi giơ tay lên xòe tay ra, "Tôi tát cho cô đối xứng..."
Tư thế Ngả Hi rất đúng, nhưng mà hạ xuống... lòng bàn tay chạm đến gò má Lê Mộc, không phải hung tợn đánh mà là dịu dàng phủ lên trên, mặt Lê Mộc rất nhỏ, bàn tay rất lớn.
Cho dù là ảo giác, cũng thấy rất hạnh phúc, Lê Mộc muốn giữ tay Ngả Hi, không cho cô rụt tay...
Bốn mắt giao nhau, phân tử ám muội trôi lơ lửng trong không khí, ngay cả Ngả Hi cũng thấy bầu không khí khác lạ, nhiệt độ của bàn tay đang tăng lên, nói chính xác là, gò má Lê Mộc đang nóng lên, còn ánh mắt của nàng, hình như... hình như đang khao khát gì đó?
Ngả Hi rụt tay, kết thúc động tác vô cùng mập mờ này, "Tôi... tôi lấy khăn cho cô chườm lạnh, mặt sưng lên hết rồi."
Lê Mộc ngồi tại chỗ tim đập thình thịch, trực giác nói cho nàng biết, hình như Ngả Hi phát hiện gì đó... cô ấy thông minh như vậy, có phải đã nhận ra? Càng tiếp xúc, Lê Mộc phát hiện mình càng không thể kiềm nén cảm xúc...
Nhẹ nhàng dùng khăn lạnh áp vào chỗ sưng của nàng, Ngả Hi lại gần Lê Mộc một lần nữa, chứng minh suy đoán trong lòng cô, cô phát hiện... mỗi lần tiếp xúc gần gũi thì Lê Mộc sẽ đỏ mặt, đồng thời ánh mắt cũng né tránh.
"Nếu để lại sẹo..." Lê Mộc nửa thật nửa đùa hỏi, kì thực càng giống như một phép thử, cơ bản da trầy sẽ không để lại sẹo, "Nếu để lại sẹo... không ai thèm cưới tôi thì làm sao bây giờ?"
Ngả Hi cười cười, tiếp tục chườm lạnh cho nàng, không trả lời.
"Vì cô tôi mới bị thương..." Lê Mộc không chịu bỏ qua, lấy cơ hội bị thương nói giỡn cũng được, "Cô phải chịu trách nhiệm..."
Rốt cuộc Ngả Hi mở miệng: "Chịu trách nhiệm thế nào?"
"... Nếu không ai thèm cưới thì cô cưới tôi đi!" Lê Mộc cười "đê tiện" như thường ngày, "Ăn chùa uống chùa nuôi tôi suốt đời --"
Lê Mộc "cười đê tiện ngụy trang" thành công lừa gạt mắt thường.
Ngả Hi thầm nghĩ bản thân suy đoán nhiều quá, mới có thể sản sinh ảo giác Lê Mộc có tình ý với mình, cô và Lê Mộc, hai người... đều là con gái...
Đồng dạng Ngả Hi cũng dùng giọng điệu ung dung trả lời: "Nếu cô bị sẹo, tôi sẽ lỗ to... Được rồi, cô ngủ sớm đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tắm rửa xong nằm trên giường, vậy mà đầu óc toàn là gương mặt của Lê Mộc, ánh mắt Lê Mộc nhìn cô lúc bôi thuốc chậm chạp kéo dài trong tâm trí cô, chỉ là ảo giác sao?
"Cô ấy mắng tôi đau lòng!"
Lê Mộc hiếu thắng nói ra những lời này, Ngả Hi cũng không để ý, nhưng giờ yên lặng nhớ lại, Lê Mộc cô ấy... hình như có hơi nghiêm túc.
Ngả Hi tắt đèn, cho rằng nhắm mắt lại là có thể ngủ, nhưng từng việc nhỏ nhặt giữa cô và Lê Mộc bắt đầu tua lại hiện ra như một bộ phim, đến cảnh ngồi cáp treo ôm Lê Mộc, tim bỗng đập nhanh hơn...
Xoay người, Ngả Hi úp nửa khuôn mặt vùi vào gối nằm, nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhất định là do gần đây quá mệt mỏi.
Từ lần hai người leo núi giải sầu về, hoàn toàn ngược lại, suy nghĩ của hai người hoặc nhiều hoặc ít đều trở nên nặng nề hơn, đặc biệt là Lê Mộc...
Một vài ngày sau đó, vết thương trên mặt Lê Mộc bắt đầu đóng vảy, làn da trắng giống như có thêm một con sâu, xấu chết mà còn ngứa, nàng luôn không chịu được lấy tay sờ.
"Đừng gãi, gãi thì để lại sẹo." Mỗi lần thấy vết thương này, Ngả Hi đều nhớ tới lần Lê Mộc đứng ra vì cô, lúc Lê Mộc cố tình gây sự, rất ngốc rất dễ thương.
"Cô căng thẳng làm gì, có sẹo cũng không bắt cô nuôi." Lê Mộc cắn bánh trứng một cái, tiếp tục uống một hớp sữa đậu nành ấm áp.
"Lê Mộc, có phải cô có chuyện muốn nói không?" Không phải do Ngả Hi mẫn cảm, thực sự Lê Mộc lưỡng lự rất rõ ràng, hơn nữa giả ngu rất đáng nghi.
"Cuối tuần đi biển không?" Lê Mộc nói xong có chút thấp thỏm bất an, có lẽ là lần đầu tiên mời kèm theo mục đích như vậy, khiến nàng có hơi khẩn trương, "Thứ bảy đi, chủ nhật về, có thể ngắm mặt trời mọc."
"Chỉ hai người chúng ta?"
Lê Mộc nhanh chóng lắc đầu, lấy thêm can đảm: "Không không không, có Tiểu Uyển và Mạc Nhiên nữa, mọi người đi chơi chung... Cô đi không?"
"Ừ --" Ngả Hi thấy Lê Mộc gần đây như có tâm sự, "Nếu như cô có tâm sự, tôi cũng có thể đi giải sầu với cô."
"Không có... tôi không có tâm sự, tôi nấu cho cô chút cháo." Lê Mộc đứng dậy đi vào bếp, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên cười hạnh phúc bao nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.