Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 4: Cạm bẫy.





Hôm nay là lần thứ ba Lê Mộc đi làm muộn, mặc dù đây là tuần đầu nàng đi làm ở AG.
"Sao thế, tối qua thức đêm coi phim à?" Hồ Tiểu Uyển thấy Lê Mộc xém chút nữa đút cơm vào mũi, lấy tay quơ quơ trước mặt nàng.
Lê Mộc chặn tay Hồ Tiểu Uyển, đong đưa chóng mặt, giờ nàng chỉ muốn ngủ, không có cảm giác ăn cơm, bất mãn nói: "Không phải do đồng hồ sinh học của mình không đổi nổi sao, sáng sớm ngủ quên không ai kêu... Tuần này trễ lần ba rồi..."
Lê Mộc thuê phòng một người cách AG khá xa, sáng sớm sáu giờ phải dậy, vẫn không kịp giờ làm chín giờ. Tuy nhiên, phòng đó cũng sắp hết hạn thuê, Lê Mộc cũng không định thuê tiếp, dứt khoát tìm một phòng gần công ty, đi làm cũng tiện.
"Bán Tiên, cậu có biết gần đây có phòng nào cho một người không? Mình không thể sống tiếp, mỗi ngày đi tới đi lui giày vò quá, sắp thành quốc bảo* rồi..." Lê Mộc chỉ tay vành mắt của mình.
*Gấu trúc là quốc bảo của Trung Quốc.
"Ừ ừ ừ ừ!" Hồ Tiểu Uyển ừ một hơi, nuốt một họng cơm, thiếu chút nữa nghẹn chết, "Có có có có có có!"
Sao mà quên Lê Mộc được chứ? Hồ Tiểu Uyển đang lo không tìm được người, cô vỗ đùi, Lê Mộc không phải thích hợp sao! Chỉ là...
Một cái chát, hóa ra cái đùi đó không phải của nàng, Lê Mộc nhìn Hồ Tiểu Uyển kích động, cảm giác không giống chuyện gì tốt lắm?
"Tiểu Mộc, phòng của mình, căn hộ cao cấp, lại gần công ty, bên cạnh còn có trạm xe, giao thông thuận lợi, sống phóng túng không tồi. Cậu cũng đang tìm, mình đem phòng tặng cho cậu..." Hồ Tiểu Uyển kích động nói, uống miếng nước tiếp tục nói, lại sợ Lê Mộc do dự, vì vậy giơ ngón tay cái và ngón như chữ "bát*", "Mình giảm cho cậu hai mươi phần trăm! Ngày mai có thể dọn vào luôn!"
*Số tám: (八).
Trong khoảnh khắc đó, Lê Mộc nghi ngờ Hồ Tiểu Uyển làm bán thời gian cho công ty bất động sản.
"Tốt vậy mà... cậu nhường cho mình?" Giọng của Hồ Tiểu Uyển giống như đang ném một mớ lộn xộn, Lê Mộc không ngốc.
Hồ Tiểu Uyển ngượng ngùng chớp mắt với Lê Mộc mấy cái, bẽn lẽn nói, "Không phải mình quan tâm cậu sao, nhìn vành mắt đen của cậu, đau lòng..."
Cả người Lê Mộc nổi da gà, thấy Hồ Tiểu Uyển đưa tay sờ sờ mặt mình, nhanh chóng rụt người, "Nói tiếng người!"
Hồ Tiểu Uyển ngồi thẳng, đứng đắn nói: "Tiếng người là La Phong được công ty điều chuyển tới thành phố A, mình dọn đến ở chung với chồng sắp cưới, cậu thấy thế nào?"
"Cũng đúng..." Lê Mộc gật đầu, Hồ Tiểu Uyển với La Phong đính hôn hơn một năm, năm nay chuẩn bị kết hôn, "Bán Tiên, kết thúc yêu xa à chúc mừng nha."
Hồ Tiểu Uyển giữ chặt tay Lê Mộc, cảm giác hy vọng tràn tới, vẻ mặt trịnh trọng, "Lê Tiểu Mộc, cho nên vì hạnh phúc chị em, cậu nhất định phải giúp mình, căn hộ mình thuê chung còn chưa tới hạn, không hủy hợp đồng được."
"A! Thuê chung hả?!" Lê Mộc nhanh chóng rút tay ra, dùng sức lắc đầu, "Không được không được không được, mình không muốn thuê chung, phải yên tĩnh một mình."
Lê Mộc sợ giao tiếp nhẹ, không giỏi giao tiếp, tuy rằng biểu hiện nhìn rất tự nhiên, nhưng thật ra rất tệ, không có nhiều bạn, quan hệ bạn bè không thể ít hơn được nữa.
Hồ Tiểu Uyển có thể nói chết thành sống, cô tập trung mục tiêu vào Lê Mộc, đưa hai ngón tay đâm trán Lê Mộc, đổi chiêu, "Biết vì sao cậu độc thân không?"
Lại nữa rồi lại nữa rồi, Lê Mộc đã chuẩn bị bị đánh tâm lý.
"Cậu phải biết giao lưu, học cách giao tiếp, yêu đương là phải nói, cậu không hiểu cách "nói chuyện" như thế nào? Được rồi, nói cũng không hiểu, chị mặc kệ cô, cô về nhà trọ độc thân chờ nhất kiến chung tình đi! Giờ ở một mình lâu, cũng thành thói quen, cô —— gái —— già ——, nụ hôn đầu vẫn..."
Lê Mộc đưa tay che miệng Hồ Bán Tiên, nàng sợ nhất nghe năm chữ "nụ hôn đầu vẫn còn"! Là một đòn trí mạng với Lê Mộc!
Thuê chung thì sao giống với yêu đương được? Cực kì khác, Hồ Tiểu Uyển quá rành nghiêm túc nói bậy, làm người khác không thể phản bác.
Nhưng mà, giọng điệu của Lê Mộc đã yếu đi rất nhiều, "Vậy nếu sống chung không được? Lúc đó thì lúng túng lắm..."
Tốt, có thể tung đòn sát thủ.
Hồ Tiểu Uyển nhìn xung quanh, bây giờ đã qua giờ cơm, nhà hàng vắng vẻ, cô ngoắc ngoắc ngón tay với Lê Mộc, sau đó hắng giọng một cái, nghiêng người thì thầm vào tai Lê Mộc: "Mình nói cậu nghe..."
"Là kiểu ngự tỷ cậu thích, ngự tỷ, rất ngự tỷ! Vóc dáng cực kì đẹp, mình nhìn cũng ghen tị, theo mắt thường quan sát, ít nhất là..."
Lê Mộc thấy Hồ Tiểu Uyển thần kinh vươn tay, ngón trỏ với ngón cái cong thành nửa đường tròn, Lê Mộc cái hiểu cái không, "Này là cái gì với cái gì vậy?"
Nhưng nghe nói ngự tỷ vẫn có hơi dao động, Lê Mộc thích ngắm phụ nữ đẹp, thích ngắm dáng phụ nữ đẹp.
"Cúp —— C ——" Hồ Tiểu Uyển ném cho Lê Mộc một ánh mắt khinh bỉ, không để cho nàng chút mặt mũi, "Đừng giả vờ thơ ngây vô nghĩa, đừng tưởng mình không biết, điện thoại cậu lưu mấy cái này rất nhiều..."
"Mình... mình không có!" Bị đâm chọt khuôn mặt Lê Mộc xấu hổ đỏ bừng, "Cậu nói làm như mình nông cạn lắm!"
"Tiểu Mộc, mình không nói đùa, nếu hai cậu không được nhất kiến chung tình, vậy thì, lâu ngày sinh tình cũng có khả năng, dù sao Tiểu Mộc của chúng ta đáng yêu như vậy."
"Hả? Cô ấy cũng cong à?"
Hồ Tiểu Uyển chỉ nói giỡn thôi, nếu hai người họ có thể thành đôi thì cây vạn tuế cũng có thể nở hoa.
Không nghĩ Lê Mộc còn tưởng thật, Lê Mộc thật đúng là đói khát quá, Hồ Tiểu Uyển cố nén cười, nâng cằm Lê Mộc, nháy mắt nói, "Cô ấy cong hay không, cậu ghẹo cái thì không biết sao?"
Lộn xộn quá, thiếu chút nữa Lê Mộc bị dạy bậy, "... Nói nghiêm túc, mình đi gặp trước nha?"
"Tiền đồ nha Lê Tiểu Mộc, còn chọn này chọn nọ, mình đã nói với cậu, dáng của cô ấy không cần chọn, bỏ chỗ này sẽ không còn cái khác đâu."
"Này, Hồ Tiểu Uyển, đứng đắn chút được không, mình chọn bạn thuê phòng chứ không phải chọn người yêu, dáng người cô ấy ra sao không quan trọng, quan trọng là tính cách thế nào, sống chung được không?" Cách nói của Lê Mộc lui từng bước, nàng mới đổi việc nên có hơi thắt chặt chi tiêu, thuê chung quả thực hơi lo, hơn nữa Bán Tiên nói đúng, nàng nên xã giao mở rộng mối quan hệ, dù sao năm nay phải hoàn thành mục tiêu thoát kiếp ế.
Đến nước này, Hồ Tiểu Uyển bất chấp dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, gật đầu, "Cô ấy rất tốt, đối xử với bạn chung phòng... rất quan tâm bạn chung phòng, còn... còn tính tình thì cũng tốt. Sống chung tốt vô cùng, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, cậu thấy cậu ở một mình, buổi sáng không có ai kêu dậy, quá bi kịch, Tiểu Mộc, bạn chung phòng tốt như vậy khó tìm lắm, nếu La Phong không về, mình còn không nỡ."
Lời nói có hơi hoa mỹ chút, nhưng vấn đề đâu có lớn? Ít nhất, lừa Lê Mộc thì vấn đề không lớn...
"Vậy được, hai ngày nữa mình chuyển qua?" Lê Mộc suy nghĩ một chút nói, đúng dịp cuối tuần, thuận tiện dọn nhà.
"Ừ!... Cuối tuần mình với La Phong giúp cậu, cậu không cần gọi công ty dọn nhà à?"
Một giọng nói tràn đầy nghi vấn, Hồ Tiểu Uyển là đồ trọng sắc khinh bạn, Lê Mộc thân với cô đến mức có thể mặc chung cái quần, đương nhiên Lê Mộc biết tâm địa cô gian xảo, "Thôi đi, cậu với chồng yên tâm sống trong thế giới hai người đi, mình cũng không có nhiều đồ, đến lúc đó kêu Mạc Nhiên giúp được rồi."
Lê Mộc đã nói như vậy, Hồ Tiểu Uyển an tâm, làm chị em, cô rất muốn giúp một tay, thế nhưng...
Nếu lúc đó Lê Mộc phát hiện bạn chung phòng là Ngả Hi, chắc chắn hậu quả không thể tượng tượng nổi! Chắc chắn Hồ Tiểu Uyển không thể ngu si xuất hiện ở hiện trường.
Tuy rằng bình thường Lê Mộc yếu đuối dễ ghẹo, nhưng lúc nổi điên cũng rất đáng sợ...
"... Mình dọn đồ xong đưa thẻ phòng cho cậu liền, không được đổi ý đâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.