Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai

Chương 12



Edit: Nhím

Beta: Dạ

-----Đọc tại truyenwiki1.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Có đôi khi Tiêu Xuyên hận không thể uống rượu xong rồi kết thúc mọi chuyện. Mà không phải là ngày hôm sau tỉnh lại còn có thể nhớ rõ chuyện xảy ra đêm trước.

Nhưng đôi khi bạn thật sự mong muốn điều gì, ông trời sẽ không cho bạn toại nguyện. Vì vậy dù năm nào Tiêu Xuyên cũng ước như thế, hàng năm uống rượu không ngừng đều chẳng khác gì nhau.

Tiêu Xuyên nằm trên giường, bên tai là tiếng tim đập có quy luật của Lương Độc Thu. Nhưng hắn lại không có tâm trạng nghe. Vì trong đầu toàn là những chuyện ngu xuẩn mà hân đã làm vào đêm qua.

Đã là người trưởng thành rồi. Thế nhưng còn quấn quít lấy Lương Độc Thu đòi ôm ấp, quá xấu hổ rồi.

"Tỉnh rồi?"

Lương Độc Thu đã dậy từ sớm, nhìn Tiêu Xuyên còn ngủ không nhúc nhích. Bây giờ Tiêu Xuyên đã dậy, anh mới mở miệng hỏi: "Muốn ăn gì? Để em đi làm."

Vốn dĩ Lương Độc Thu không biết nấu nướng. Sau này ở chung với Tiêu Xuyên một thời gian khá lâu mới chậm rãi học được. Thỉnh thoảng hai người mới ở cùng nhau, anh có thể làm chút thức ăn ngon cho Tiêu Xuyên.

Tiêu Xuyên vẫn còn xấu hổ chuyện cũ. Lúc này không thể mặt dày đối diện với Lương Độc Thu. Nghe vậy, hắn bèn chui vào trong chăn muốn trốn tránh, giả chết trả lời: "Tùy ý, anh như thế nào cũng được."

Lương Độc Thu - người cũng như tên, đã đơn độc còn lạnh nhạt. Nhưng với Tiêu Xuyên thật sự rất nhạy cảm, vì vậy anh vừa nghe hắn nói thế liền biết Tiêu Xuyên còn bày đặt e lệ.

"Sao vậy? Còn biết xấu hổ?" Lương Độc Thu nâng mặt Tiêu Xuyên, nhịn cười nhìn hắn: "Chuyện này thì có gì đâu chứ? Không phải em cũng thường mất mặt khi ở với anh hay sao?"

Đôi mắt Lương Độc Thu tràn đầy ý cười. Trong lúc nhất thời Tiêu Xuyên nhìn đến ngơ ngẩn, không phản ứng lại lời nói có ý tứ của Lương Độc Thu. Hắn ngốc ngốc chớp mắt không biết đang hỏi cái gì.

Lương Độc Thu không biết Tiêu Xuyên không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu. Nhưng nếu hắn muốn biết. Mặc kệ là câu trả lời như thế nào thì Lương Độc Thu đều nguyện ý nói với Tiêu Xuyên.

Vì vậy, anh dừng lại vài giây. Sau đó cúi đầu ở bên tai Tiêu Xuyên nói vài câu, thành công làm cho gương mặt cả hai người đỏ ửng.

Chuyện Lương Độc Thu nói liên quan đến phương diện đó.

"Em em em..." Tiêu Xuyên không nghĩ tới Lương Độc Thu sẽ nói tới loại chuyện này. Trong thời gian ngắn không nói được gì.

Nhưng Lương Độc Thu lại tỏ vẻ không sao cả: "Em là người yêu của anh, không thể nói sao?"

"Có thể." Vành tai Tiêu Xuyên dần dần nóng lên: "Chỉ là anh không nghĩ em sẽ nói như vậy."

Lương Độc Thu nở nụ cười: "Ở trước mặt anh, cái gì em cũng nói được."

"Lớp trưởng Lương, anh không nghĩ em lại là người như vậy đấy." Tiêu Xuyên cười xong cũng khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Lúc trước anh còn cảm thấy em lạnh lùng. Trong lớp có rất nhiều người không dám đến gần em."

Lương Độc Thu nháy mắt mấy cái, không thể tin được lấy tay chỉ vào bản thân: "Em lạnh lùng?"

"Đúng vậy." Tiêu Xuyên nhớ lại lời nhận xét nghe được lần trước, cảm khái nói: "Khi đó có không ít nữ sinh thích em. Thư tình viết cực kỳ hay, chỉ là không dám tặng em mà thôi."

Lương Độc Thu bĩu môi, không có giở trò gian xảo, ăn ngay nói thật: "Em không thích bọn họ."

"Đương nhiên anh biết em không thích họ, em chỉ thích anh." Nói đến đây, Tiêu Xuyên còn đặc biệt tự hào, cười hắc hắc hai tiếng: "Anh may mắn thật đó. Vậy mà được lớp trưởng Lương thích."

"Ít được tiện nghi rồi khoe mẽ đi." Lương Độc Thu cười khẽ: "Chẳng lẽ em không nghĩ anh khó sống chung chắc? Ai biết lại thích làm nũng như vậy."

Tiêu Xuyên mặt dày, hừ một tiếng: "Anh làm nũng đấy!"

Lương Độc Thu hết cách với Tiêu Xuyên, anh cũng vui vẻ nhìn Tiêu Xuyên như thế trước mặt mình. Cho nên Lương Độc Thu thấy vậy cười không ngừng, cũng không nói không cho Tiêu Xuyên làm nũng.

"Quà ở thư phòng, đợi lát nữa rửa mặt xong anh có thể đi xem." Lương Độc Thu sợ Tiêu Xuyên khó chịu, đứng lên vỗ vỗ eo hắn: "Em đi nấu đồ ăn sáng, lát nữa anh xuống ăn."

Tiêu Xuyên không kiềm được mềm lòng. Nếu không phải là chưa đánh răng, hắn còn muốn ôm Lương Độc Thu hôn một chút: "Được."

Đêm qua Ngô Bộ Hoa uống cũng không ít. Lúc Tiêu Xuyên đánh răng thì nhận được cuộc gọi từ hắn: "... Sao cậu lại đi mất rồi? Phần quà của tôi còn chưa được tặng đâu!"

"Bọn họ tỉnh chưa?" Tiêu Xuyên vừa đánh răng vừa nói: "Chưa tỉnh thì ngủ tiếp đi, đêm qua uống nhiều đấy."

"Chắc chưa tỉnh đâu nhỉ? Để tôi đi xem bọn họ thế nào." Đột nhiên Ngô Bộ Hoa bừng tỉnh: "Không đúng, cậu lại ngắt lời. Tôi còn chưa nói xong đâu."

Tiêu Xuyên nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, súc miệng sạch sẽ. Dư quang thấy Lương Độc Thu từ bên ngoài đi vào, đuôi mắt liền cong lên: "Cậu còn muốn nói gì?"

Lương Độc Thu vào phòng tắm, thấy Tiêu Xuyên đang đánh răng. Định gọi hắn xuống ăn sáng thì thấy Tiêu Xuyên đang tươi cười nhìn anh, khẩu hình miệng ý nói đang gọi điện thoại.

Lương Độc Thu mỉm cười, yên lặng đi đến bên cạnh Tiêu Xuyên.

Tối qua Tiêu Xuyên uống rất nhiều, chưa kịp tắm. Vì thế ban nãy hắn tắm một lúc rồi mới đi đánh răng.

Chiều cao của hai người chiều cao không chênh lệch nhau lắm. Hắn lười kiếm quần áo, cho nên lấy áo của Lương Độc Thu ra mặc. Bên dưới còn mặc qυầи ɭóŧ, đôi chân thẳng tắp lộ ra bên ngoài.

Lương Độc Thu không kiềm được, ánh mắt cứ nhìn lên đùi Tiêu Xuyên. Kiên nhẫn mãi vẫn không khống chế được. Cuối cùng anh thỏa hiệp với khát vọng trong lòng, vươn tay ra ôm eo, cằm đặt lên vai hắn.

Tiêu Xuyên nhìn Lương Độc Thu qua gương. Ý cười trong mắt hắn càng sâu, nghiêng đầu hôn tai Lương Độc Thu. Một bên nghe Ngô Bộ Hoa nói những lời vô nghĩa, một bên cùng Lương Độc Thu hôn môi.

"... Tối qua cậu nói cậu đang yêu đương? Thật hay giả vậy?" Ngô Bộ Hoa tỉnh rượu, bắt đầu nghi ngờ Tiêu Xuyên nói dối: "Tôi không tin đâu."

"Suốt ba năm cấp ba, ngày nào tôi cũng ở cạnh cậu. Cũng có thấy cậu gần gũi với ai đâu?" Ngô Bộ Hoa vỗ đùi thắc mắc hỏi: "Tiêu ca, không phải là cậu đang trêu bọn tôi chứ?"

Tiêu Xuyên đánh răng xong, điện thoại bị hắn vứt qua một bên. Lương Độc Thu bị hắn ôm lên bệ rửa mặt. Lúc này Tiêu Xuyên đang giữ gáy Lương Độc Thu hôn môi mãnh liệt.

Âm thanh hôn truyền qua đầu dây bên kia. Ngô Bộ Hoa như trì độn liên tục nghe được tiếng nước quái dị cũng dần dần nhớ lại. Hắn nhận ra có điều gì đó không thích hợp.

"Tiêu ca, cậu cho tôi biết..." Ngô Bộ Hoa chần chờ mở miệng. Hiển nhiên không tin điều mình đoán: "Cậu đang ở cùng một với chỗ người yêu sao?"

Nghe được lời muốn nghe, Tiêu Xuyên mới tạm buông tha đôi môi của Lương Độc Thu đã bị hôn đỏ. Hắn cười cười hỏi lại: "Chứ cậu nghĩ là ở đâu?"

Giây tiếp theo, Ngô Bộ Hoa giận dữ cúp máy.

Nhìn thấy cuộc gọi bị ngắt, Tiêu Xuyên vô tội nhìn Lương Độc Thu: "Cậu ta cúp máy."

"Ai bảo anh trêu cậu ta?" Lương Độc Thu chưa hồi phục bèn ôm Tiêu Xuyên để bình tĩnh lại: "Việc này sẽ làm hội cậu ta tra hỏi anh rất nhiều."

"Hỏi thì hỏi, anh chẳng sợ." Tiêu Xuyên quay lại ôm Lương Độc Thu, mỉm cười nói: "Dù sao cũng không phải là lần đầu làm chuyện này."

Lương Độc Thu nghe vậy lỗ tay đỏ lên, nói không nên lời.

Đúng như Tiêu Xuyên nói, quả thật đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này. Thời gian nghỉ của cấp ba ít, hai người hiếm khi được ở cùng một chỗ. Vì thế, mỗi lần được nghỉ thì anh và hắn đều dính thành một khối.

Cố tình Tiêu Xuyên có nhiều bạn bè. Mỗi lần có buổi nghỉ, luôn có cuộc gọi bảo hắn ra ngoài chơi. Có đôi lần điện thoại tới không đúng lúc. Khi Tiêu Xuyên đang hôn Lương Độc Thu thì bị chuông điện thoại dọa. Tim đập muốn thăng thiên nên không dám hôn nữa.

Về sau da mặt hắn dày lên, nhận được điện thoại cũng không trốn. Ngược lại một bên hôn một bên nghe điện thoại, mang lại cảm giác cấm kỵ.

Trong khi tất cả mọi người đều nghĩ Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu đối đầu nhau, ai cũng không phục ai, lại chẳng có người nào biết cả hai đã sớm nói chuyện yêu đương, nắm chắc thời gian có thể hôn nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.