Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai

Chương 16



Editor: Nhím

Beta: Cà phê muối

-----Đọc tại truyenwiki1.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Tác giả có điều muốn nói: Nhiều lời chuyện trước kia một chút, Lương Độc Thu của tui mới là anh!

Editor có lời muốn nói: Khum thể nhắc sớm hơn hả hiuhiu :)?

Ngô Bộ Hoa tự phát hiện bí mật lớn, mấy ngày nay đi học mà trong lòng không yên, luôn nhìn chằm chằm Tiêu Xuyên.

Tiêu Xuyên không có cảm giác gì, nhưng thật ra Lương Độc Thu ngồi phía trước mỗi lần quay đầu lại đều thấy Ngô Bộ Hoa nhìn chằm chằm Tiêu Xuyên. Điều này khiến anh có chút khó chịu.

Nhất Giang Thu: Lần thứ năm.

Tiết này là đại cương Lịch sử cận đại, không quá quan trọng, vì thế rất nhiều người đang trộm chơi. Tiêu Xuyên tuy không làm càn như vậy, nhưng trong sách đã có những bức tranh vẽ một cách nhàm chán.

Nhìn màn hình điện thoại sáng lên, Tiêu Xuyên nâng mắt nhìn, thấy là tin nhắn của Lương Độc Thu, hạ mắt trộm nhắn lại.

Ngô Bộ Hoa thấy vậy, biểu tình nháy mắt nghiêm túc, cũng mở điện thoại. Khác là Ngô Bộ Hoa không quay lại xem tin nhắn mà đến một nhóm, gửi đi một câu bùng nổ.

Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: Tôi thấy Tiêu ca và Lương Độc Thu có quỷ*.

*đáng ngờ

Tầm tám chín giờ, đều là sinh viên, ai cũng có tiết, vì thế Ngô Bộ Hoa gửi tin nhắn được rất nhiều người nhắn lại.

[Liên minh phá án bắt gian tình cảm]

Uông Toàn: Ông nhà cậu chứ Ngô Bộ Hoa, mới sáng ra vào nhóm là để nói chuyện này?

Uông Toàn: Cảm ơn, gia đã tỉnh.

Triệu Thụ Nhiên: Không phải chứ không phải chứ? Hai người họ thì có gì được? Hoa tử cậu điên hả?

Trần Trác: Vẫn câu nói nổi tiếng thời cấp ba, nếu Tiêu Xuyên cùng Lương Độc Thu hòa hợp thì tôi cũng có thể thi đỗ 985 rồi.

*985: dự án xây dựng các trường đại học trọng điểm hàng đầu của Trung Quốc mang tầm cỡ quốc tế.

Mấy trường các nam thần hay học đều ở dự án này nè, như Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Triết Giang, Đại học giao thông Thượng Hải,...

Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: Tôi nói thật đấy, không đùa với các cậu đâu!

Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: Tiêu ca không phải nói mình có đối tượng sao? Ai gặp bao giờ chưa? Chưa!

Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: Hơn nữa mấy hôm trước tôi vô tình biết được Tiêu ca cùng đối tượng của mình giống như cũng ở đại học Tây, như vậy Tiêu ca chắc chắn đã xác định quan hệ với người ta, không chừng là người cùng trường ngày xưa.

Trần Trác: Tiểu Hoa, cậu không học tiếng Anh thì thôi, sao còn đổi tính hướng của Tiêu ca thế?

Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: ??

Triệu Thụ Nhiên: Tiêu ca là nam, Lương Độc Thu là nam, nam nam yêu nhau, là gay, hiểu chưa?

Uông Toàn: Gay, có nghĩa là đồng tính, hiểu không?

Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: Ông nhà các cậu! Mấy người không tin tôi!

Tiêu Xuyên không biết Ngô Bộ Hoa đang chịu đựng điều gì, hắn chỉ cảm thấy Lương Độc Thu đi học mà trộm dùng điện thoại rất có ý gì đó, về phần cái gì lần thứ mấy, Tiêu Xuyên hoàn toàn không thèm để ý.

Nhưng hắn không thèm để ý, không có nghĩa là Lương Độc Thu không thèm để ý.

Nhất Giang Thu: Ngô Bộ Hoa một mực nhìn anh, tiết này đã nhìn mấy lần rồi.

Tiêu Xuyên nhìn tin nhắn thấy buồn cười, cố ý trêu Lương Độc Thu: Em ghen sao?

Tiêu ca của mày: Không muốn người khác nhìn anh? Bá đạo vậy.

Tiêu Xuyên không trông đợi Lương Độc Thu đáp trả lại, Tiêu Xuyên ở cùng Lương Độc Thu lâu như vậy rồi, nói thế nào cũng hiểu rõ Lương Độc Thu, biết bạn trai hắn có thể cân mọi ánh nhìn của người khác, nhưng ẩn dưới đó là một lòng ngọt ngào, dù thế nào cũng vẫn mềm mại, tùy thời làm nũng, ngẫu nhiên còn thấy ngượng ngùng.

Vì thế Tiêu Xuyên không nghĩ Lương Độc Thu sẽ phản ứng với trò trêu ghẹo nhàn rỗi của hắn.

Nhưng Lương Độc Thu luôn luôn làm Tiêu Xuyên bất ngờ, hoặc là nói Lương Độc Thu ở cùng Tiêu Xuyên mà có vấn đề gì cũng chưa bao giờ để mình ủy khuất, bình thường có cái gì là nói cái đấy.

Nhất Giang Thu: Ghen. Không thích. Chính là vậy. Anh là của em.

Ý ở ngoài lời, em không thích Ngô Bộ Hoa như thế.

Tiêu Xuyên được sự thản nhiên của Lương Độc Thu làm cho vui vẻ, bỏ di động xuống chọc Ngô Bộ Hoa một cái, đợi Ngô Bộ Hoa nhìn qua liền hỏi, "Cậu nhìn gì tôi?"

"??" Ngô Bộ Hoa giả vờ giả vịt, "Tôi nhìn cậu khi nào?"

Tiêu Xuyên nhướng mày, "Cậu không nhìn tôi?"

Ngô Bộ Hoa không thể nào nói thật, trở mặt xem thường, "Tiêu ca, tự kỷ quá đấy."

Tiêu Xuyên cười, không đáp lại, cúi đầu nhắn lại cho Lương Độc Thu: Đã nói với cậu ta, em đừng để tâm.

Nhất Giang Thu: Hôn nhẹ.

Tiêu ca của mày: Chu chu.

Giữa trưa Tiêu Xuyên phải họp câu lạc bộ, không thể cùng Ngô Bộ Hoa về ký túc xá, mà Ngô Bộ Hoa đã có nghi ngờ, nhìn cái gì cũng thấy có vấn đề.

Vì thế hắn vừa nghe tin Tiêu Xuyên không về ký túc xá, theo bản năng cho rằng Tiêu Xuyên phải gặp Lương Độc Thu, cũng không về nữa, quấn lấy Tiêu Xuyên đòi đi họp cùng.

"Ngô Bộ Hoa, tôi là đi họp đấy, không cho người ngoài vào đâu." Tiêu Xuyên cường điệu với Ngô Bộ Hoa, "Hiểu không?"

Ngô Bộ Hoa cũng không thật sự muốn đi họp cùng Tiêu Xuyên, hắn là lo lắng Tiêu Xuyên gặp riêng Lương Độc Thu, nghe vậy không quá để ý nói, "Không sao, tôi ở ngoài chờ cậu."

"..."

Ngô Bộ Hoa kiên trì như vậy, Tiêu Xuyên cũng không còn cách khác, phải cho hắn theo, chẳng qua ở trước cửa phòng học, Tiêu Xuyên gửi tin nhắn WeChat cho Lương Độc Thu: Anh cũng thấy Ngô Bộ Hoa có vấn đề.

Tiêu Xuyên tham gia câu lạc bộ trượt ván, hôm nay họp về việc đón người mới, đội trưởng muốn đón tiếp thật chu đáo mới gặp mặt các thành viên muốn xin ý kiến.

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Xuyên đã học trượt ván, hắn tham gia vào câu lạc bộ trượt ván để tập luyện, đến lúc đó còn có thể ngắm Lương Độc Thu, đúng là một công đôi việc.

Nhưng Tiêu Xuyên không nghĩ đến, kể cả hắn có trốn trong góc cũng vẫn bị người khác chú ý, hơn nữa còn nhận được nhiệm vụ lớn.

"Mấy hôm trước có trưởng câu lạc bộ khác đến tìm tôi, nói hàng năm các câu lạc bộ đón người mới đều chỉ có một đại diện, không có ý nghĩa gì, vì thế năm nay muốn làm khác đi." Đội trưởng nói, "Tôi đoán lúc đó sẽ có vài câu lạc bộ làm cùng nhau, như thế nhiều người, tiết mục cũng nhiều."

Phó đội trưởng là một học tỷ, nghe vậy vỗ tay khen ngợi, "Tôi tán thành, như vậy mới hay chứ."

"Hơn nữa đội chúng ta có nhiều người dễ nhìn như vậy, chắc chắn phải đưa ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng." Phó đội trưởng cười lên, "Để các câu lạc bộ khác phải hâm mộ chúng ta."

Một nữ sinh đồng ý, "Tiêu Xuyên là người siêu nổi tiếng của chúng ta, đợt quân sự đều được nhắc đến trên tường tỏ tình, nếu đón người mới, chắc chắn người người đều thích*"

*gốc là 肯定屠屏

"..." Tiêu Xuyên cạn lời, trong lòng tự hỏi thế giới này bị gì vậy, nếu không tại sao lại khen hữu nghị như thế (:D?), "Tôi không làm được, không có tài gì cả."

"Không cần cậu làm gì hết, chỉ cần đứng giữ cửa là được." Đội trưởng trêu ghẹo, "Cảnh này đảm bảo nhiều người nguyện ý xem."

Phó đội trưởng cảm khái, "Quả nhiên bộ dáng đẹp, ở đâu cũng là tiêu điểm."

Tiêu Xuyên bị bọn họ nói cho không đỡ nổi, xấu hổ hận không thể chạy khỏi tòa dạy học, mà khiến hắn bất ngờ hơn là việc này chưa chấm dứt, lời tiếp theo càng làm hắn chết lặng.

"Đúng rồi, vừa nãy Giai Giai nhắc đến tường tỏ tình tôi mới nhớ, Lương Độc Thu cũng ở ban cậu nhỉ?" Phó đội trưởng hai mắt sáng lên, "Nếu không cậu gọi cậu ấy đến đi? Lúc đó câu lạc bộ trượt ván chúng ta tuyệt đối là những người đẹp nhất."

Khác với Tiêu Xuyên đợt huấn luyện quân sự được chú ý, Lương Độc Thu từ ngày báo danh đã được lên tường tỏ tình, ngày đó trên tường có không ít người xin in tư Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên thấy nguy cơ bốn phía bèn vội vàng tìm cớ, chạy đến trước thời hạn.

Tiêu Xuyên tự hiểu, tuy rằng mấy năm nay hắn được người ta thổ lộ không ít, mọi người xung quanh cũng nói có rất nhiều người thích hắn, nhưng Tiêu Xuyên trong lòng vẫn biết, hơn cả hắn, Lương Độc Thu mới càng được hoan nghênh.

Nhưng thế thì có ích gì? Lương Độc Thu được chào đón vậy, cũng là bạn trai hắn rồi.

Nghĩ đến đây, Tiêu Xuyên không nhịn được cười lên.

"Như thế sợ không được, câu lạc bộ của cậu ấy có việc, mấy ngày nay vẫn bận rộn nhiều chuyện." Ở trước mặt người lạ, Tiêu Xuyên không cần giả bộ quan hệ không tốt với Lương Độc Thu, "Đại khái là không có thời gian."

Nghe Tiêu Xuyên nói vậy, phó đội trưởng đành phải thôi, thở dài nói đến chuyện khác. Mà Tiêu Xuyên thấy họ chuyển đề tài liền lấy điện thoại ra cáo trạng với Lương Độc Thu, nói người không ở câu lạc bộ trượt ván, mà cả đội lại đi nhớ người của hắn không ít.

Cách dùng từ thống thiết, quả nhiên tràn đầy ủy khuất.

Tiêu Xuyên muốn để Lương Độc Thu dỗ dành hắn, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới Lương Độc Thu nhân cơ hội phản lại, ngược lại khiến Tiêu Xuyên một câu cũng không dám nói.

Nhất Giang Thu: Còn nói em?

Nhất Giang Thu: Em ngồi chưa đầy mười phút, đã có ba người quanh co tìm em hỏi xin phương thức liên lạc của anh.

Tiêu Xuyên thuận tiện khoe: Em biết mà, anh chỉ thích em!

Nhất Giang Thu: Nên em từ chối hết.

Tiêu ca của mày: Từ chối thế nào?

Nhất Giang Thu: Nói anh không thích kết bạn với người lạ.

Tiêu Xuyên không nghĩ Lương Độc Thu sẽ trả lời như thế, lúc này gửi đi một tràng ha ha ha ha thật dài, vì thế hắn cũng không biết ở nơi khác Lương Độc Thu nhìn lời hắn gửi trên điện thoại, khóe miệng cũng đồng thời cong lên, trong mắt xẹt qua ý cười.

Lương Độc Thu bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn nữ sinh trước mặt đang hỏi anh có WeChat của Tiêu Xuyên không, trong đầu hiện lên hình ảnh của Tiêu Xuyên, khiến lòng Lương Độc Thu càng thêm ngọt ngào.

Lương Độc Thu là người cẩn thận, nếu muốn từ chối, anh có rất nhiều cách từ chối, hơn nữa sẽ không làm người khác thấy khó chịu.

Nhưng hôm nay anh không nghĩ tới, nhiều người muốn hỏi xin cách liên hệ với Tiêu Xuyên như vậy khiến Lương Độc Thu tâm tình không tốt lắm.

Anh không phải người rộng lượng, không muốn Tiêu Xuyên bị nhiều người thích như vậy, có mình anh thích là đủ rồi.

Vì thế Lương Độc Thu cười cười, không từ chối nữ sinh này như đã nói với Tiêu Xuyên mà nói, "Ngại quá, Tiêu Xuyên chưa bao giờ cho người khác cách liên hệ."

Nữ sinh không phản ứng lại, ngơ ngác hỏi một câu, "Vì sao?"

"Vì đối tượng của cậu ấy không vui." Lương Độc Thu cười nói, nhất kích tất sát*.

*một phát đứt luôn :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.