Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai

Chương 23



Edit: Hồng Anh

Proofread: Mây

Beta: Ril

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Tác giả có lời muốn nói: Viết thêm một vài chương nữa về thời cấp ba, đại học, sau đó quay xe.

Lương Độc Thu vẫn cảm thấy bản thân mình giống với tên gọi, từ nhỏ đã luôn một mình, nhưng đây không phải có ý nói gia đình anh không hạnh phúc mới dẫn đến tính cách anh có khiếm khuyết, từ đó không có bạn bè.

Trên thực tế cha mẹ Lương Độc Thu vô cùng yêu thương nhau, bầu không khí gia đình rất tốt, có lẽ ba mẹ anh không muốn quan tâm đến anh như những bậc cha mẹ khác, nhưng tuyệt đối cũng không giống cha mẹ Tiêu Xuyên, vì công việc mà quên mất hắn.

Nhưng cho dù là vậy, Lương Độc Thu cũng không thân thiết với ai trong nhiều năm, mặc dù lúc nào cũng đều có người chủ động kết bạn, trong tối ngoài sáng tỏ vẻ muốn cùng Lương Độc Thu làm bằng hữu, nhưng đại đa số đều là không bệnh mà chết*


* 无疾而终: Thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là kết thúc mà không có lý do gì.

Lương Độc Thu mới đầu còn suy nghĩ nguyên nhân, đến sau này thì cũng chẳng buồn để ý nữa, dù sao khi ra trường rồi, nếu quan hệ không tốt, bản thân cũng không khác gì người xa lạ, vậy cũng không cần phải đi tìm hiểu kỹ vì sao không chơi được cùng nhau.

Cũng chính vì vậy, lúc đầu Lương Độc Thu xác định anh thích Tiêu Xuyên, nếu chẳng may sơ sẩy mình sẽ đi vào vết xe đổ, sợ anh thật sự giống như trên mạng nói là yêu đơn phương, sợ anh không thích nổi Tiêu Xuyên, sợ mình sẽ phụ lòng Tiêu Xuyên.

Lương Độc Thu cảm thấy mình là người theo chủ nghĩa ích kỷ tinh tế*, ở cùng một chỗ với người khác chỉ lo lắng chuyện bọn họ làm có làm làm phiền anh hay không, cũng sẽ không để ý quá nhiều đến cảm xúc của người khác. Nhưng nhờ anh tiếp xúc với Tiêu Xuyên lâu mà sau một thời gian yêu đương, Lương Độc Thu mới phát hiện tất cả đều là do anh lo lắng quá nhiều.


(*Tâm lý vị kỷ cho rằng con người luôn được thúc đẩy bởi những tư lợi và ích kỷ cá nhân, ngay cả trong những hành động dường như là của lòng vị tha. Cái này trong tiếng Trung thêm từ "tinh tế" với mục đích xúc phạm và chỉ trích, tra cụm 精致的利己主义 trên google rồi vào trang zhihu sẽ rõ)

Sao lại có người không thích Tiêu Xuyên nhỉ? Làm sao mà lại có người không muốn dỗ dành Tiêu Xuyên vậy?

Tuy rằng Tiêu Xuyên luôn nói bản thân hắn không tốt, tính tình cũng không tốt, thành tích cũng không đứng đầu, trước kia đi học còn đánh nhau, nhưng trong mắt Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên tựa như mặt trời cuối thu, rõ ràng có được hào quang chói mắt, nhưng một chút cũng không tỏa sáng rực rỡ.

Lương Độc Thu quả thực không biết nên thích Tiêu Xuyên như thế nào mới tốt.

Mùa đông ở Ninh Thành rất lạnh, Lương Độc Thu lại có chút sĩ diện, không muốn mặc quần dài, vậy nên sau khi vào đông tuần thứ hai anh liền vinh quang bị thương*, phát sốt cao, bị ép ở nhà nghỉ ngơi.


(*ý ở đây là kiểu trời lạnh không mặc quần dài nên bị gió thổi xước da á)

Ngày đó đầu Lương Độc Thu rất đau, buổi sáng thức dậy nói qua loa với Tiêu Xuyên tình trạng của mình, lại xin chủ nhiệm lớp nghỉ xong liền tiếp tục nằm xuống ngủ.

Lúc tỉnh lại đã là mấy tiếng sau, bình thường lúc này Tam Trung vừa tan học, Lương Độc Thu liền lấy điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho Tiêu Xuyên. Kết quả vừa mở điện thoại di động ra mới phát hiện trong khoảng thời gian anh ngủ, Tiêu Xuyên gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại chứ đừng nói là gửi bao nhiêu tin nhắn.

Lương Độc Thu hoảng sợ, mặc kệ đầu đau đến hoa mắt, mở WeChat gọi lại cho Tiêu Xuyên. Vài giây sau, điện thoại kết nối, Lương Độc Thu mới biết Tiêu Xuyên ở dưới lầu nhà anh chờ hơn một tiếng đồng hồ.
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Ninh Thành hiếm khi có tuyết rơi vào mùa đông, thế nhưng mưa rất nhiều và gió Bắc thổi mạnh, bình thường sẽ lạnh thấu xương. Lương Độc Thu không thể tưởng tượng được Tiêu Xuyên mang theo tâm tình gì ở dưới lầu chờ anh lâu như vậy, anh chỉ biết rằng lúc mở cửa liền nhìn thấy Tiêu Xuyên mặt đỏ lên vì lạnh, Lương Độc Thu rất không có tiền đồ khịt mũi chua xót.

Chưa bao giờ có ai đối xử tốt với Lương Độc Thu như vậy, cho dù là cha mẹ ruột cũng chưa từng có, bọn họ theo đuổi tư tưởng nuôi con phải độc lập, cho nên mấy năm nay Lương Độc Thu sinh bệnh cảm mạo, đại đa số đều là tự mình trải qua.

"Sao không lên?" Lương Độc Thu đẩy Tiêu Xuyên xuống sofa, từ phòng ngủ lấy ra một cái chăn mỏng quấn lấy Tiêu Xuyên, sốt ruột nói, "Tôi vừa mới ngủ dậy, cậu đánh thêm vài phát nói không chừng tôi sẽ tỉnh."
Tiêu Xuyên bất động, ngoan ngoãn ngồi ở đó để mặc Lương Độc Thu muốn làm gì thì làm, "Tôi không có chìa khóa cửa chính dưới lầu, chỉ có thể ở ngoài chờ."

Lương Độc Thu lúc này mới nhớ tới mỗi căn hộ trong tiểu khu bọn họ sống đều có cửa chính, hôm nay lại là ngày làm việc, giờ này tất cả mọi người đều đang đi làm, hơn nữa trời lạnh nên rất ít người ra ngoài, vậy nên Tiêu Xuyên chờ lâu như vậy cũng không gặp được người mở cửa.

"Không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi." Tiêu Xuyên lấy ra mấy hộp thuốc từ trong túi áo lông vũ, cười đưa tới trước mặt Lương Độc Thu, "Tôi hỏi giáo viên chủ nhiệm, thầy ấy nói cậu bị sốt, đau đầu nên xin nghỉ, tôi liền đến hiệu thuốc mua chút thuốc, cậu uống trước, nếu buổi tối còn không thoải mái, tôi dẫn cậu đến bệnh viện truyền nước."
Chóp mũi Tiêu Xuyên cũng đỏ, nhưng vì bị đông lạnh nên thoạt nhìn rất đáng thương. Bất quá Tiêu Xuyên tựa hồ như không để ý lắm, kéo tay Lương Độc Thu đang giúp hắn lau tóc, đứng dậy đi vào phòng bếp, "Trong nhà có nước nóng không? Nếu không có thì để tôi đun một chút, uống thuốc vẫn phải sử dụng nước ấm."

Lương Độc Thu không để Tiêu Xuyên đi một mình, đứng dậy theo sau hắn, đi qua ôm Tiêu Xuyên từ phía sau, hai người dán chặt vào nhau, "Tiêu Xuyên."

"Ừm?" Tiêu Xuyên cũng không nhúc nhích, đứng im để Lương Độc Thu ôm, trong giọng nói mang theo chút cười, "Làm sao vậy?"

Lương Độc Thu không nói nên lời.

Anh chỉ biết trái tim anh đang rất trướng, giống như đánh đổ chai ngũ vị hương, khiến anh cảm thấy rất kỳ quái, rồi lại không hình dung ra được là hương vị nào, dứt khoát không ngừng lặp lại tên Tiêu Xuyên.
Tiêu Xuyên cũng không chê anh phiền, Lương Độc Thu gọi một lần hắn liền đáp một lần, giống như dỗ dành tiểu hài tử.

Chưa từng có người nào đối đãi với Lương Độc Thu như vậy, tự nhiên trong lòng vừa chua vừa ngọt, nhẹ nhàng cọ cọ mặt vào lưng Tiêu Xuyên, lại kêu Tiêu Xuyên một tiếng. Lần này Tiêu Xuyên không đáp lại anh, mà xoay người nhìn Lương Độc Thu, trong mắt tràn đầy ý cười.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chuyện gì mới làm cho Lương bộ trưởng lãnh khốc vô tình của chúng ta trở nên dính người như vậy?" Tiêu Xuyên nhéo mặt Lương Độc Thu cười nói, "Lương hội trưởng sao còn làm nũng chứ?"

Lương Độc Thu không quay đi,ngoan ngoãn để Tiêu Xuyên nhéo, hỏi ngược lại, "Không được sao?"

Anh đây là hỏi làm nũng.

Trong hai người bọn họ, bình thường thích dính người và thích làm nũng vẫn luôn là Tiêu Xuyên, những lúc đó Lương Độc Thu chỉ cảm thấy Tiêu Xuyên thật giống như một đứa trẻ, còn lo lắng Tiêu Xuyên nếu rời xa anh thì phải làm sao bây giờ.
Nói cách khác, trong nhận thức của Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên kỳ thực không biết cách chiếu cố người khác, hắn càng giống như bên được chiếu cố hơn. Cũng chính vì vậy, khi Tiêu Xuyên nói hắn tới đưa thuốc cho anh, Lương Độc Thu mới kinh ngạc như thế.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Tiêu Xuyên cũng không phải như những gì Lương Độc Thu nghĩ, ít nhất Tiêu Xuyên vẫn rất biết chiếu cố người khác. Chẳng qua Tiêu Xuyên không thích nói về những việc hắn đã làm, mà chỉ một mực dùng hành động chiếu cố Lương Độc Thu.

Lương Độc Thu cảm thấy hắn lại muốn giả bộ, sợ bị Tiêu Xuyên nhìn thấy bộ dáng chật vật này của anh, liền đỏ tai ôm Tiêu Xuyên, nép mình vào trong ngực Tiêu Xuyên.

Lương Độc Thu không đợi Tiêu Xuyên trả lời nữa, liền tự mình nói, "Tôi ở trước mặt cậu như vậy."
"Tiêu Xuyên, tôi thật sự rất vui." Lương Độc Thu cọ cọ vào cổ Tiêu Xuyên, thanh âm vì bị cảm mà có chút khàn khàn, "Thật sự rất vui."

Nghe vậy Tiêu Xuyên chỉ cười, cũng không hỏi Lương Độc Thu rốt cuộc đang vui vẻ cái gì. Sau khi im lặng ôm một hồi, Tiêu Xuyên vỗ nhẹ lưng Lương Độc Thu, mỉm cười nói, "Cậu ra sofa ngồi trước, tôi đi nấu nước."

"Ừm." Lương Độc Thu đáp, nhưng không chịu nhúc nhích.

"Hôm nay cậu ăn gì chưa?" Tiêu Xuyên lại hỏi, "Chưa ăn thì để tôi làm chút gì cho cậu."

Lúc sáng sớm Lương Độc Thu tỉnh lại một lát, sau đó liền ngủ tiếp đến bây giờ, đừng nói là ăn cái gì, ngay cả ly nước cũng chưa uống qua, vậy nên anh nghe Tiêu Xuyên hỏi như vậy, tự nhiên lắc đầu, "Chưa ăn."

Nghe vậy, Tiêu Xuyên nhướng mày, "Vậy anh muốn ăn cái gì?"

"Cháo đi." Cảm lạnh khiến Lương Độc Thu không có khẩu vị gì, nhưng thật sự vẫn là đói bụng, "Những thứ khác phỏng chừng tôi cũng không ăn được."
Tiêu Xuyên gật gật đầu, lại đưa tay xoa xoa đầu Lương Độc Thu, cười nói, "Vậy cậu ngồi ở sofa, nhớ quấn chăn lại, làm xong tôi mang tới cho."

Nói xong Tiêu Xuyên liền muốn đi, nhưng Lương Độc Thu vẫn không chịu buông tay.

Vì thế Tiêu Xuyên lại xoay người lại, nhìn Lương Độc Thu vẫn không buông tay, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, cười nói, "Làm sao vậy? Luyến tiếc tôi à?"

Lương Độc Thu không nói gì, tầm mắt dừng trên môi Tiêu Xuyên, vẻ mặt rối rắm, giống như đang suy nghĩ việc đại sự gì đó.

Tiêu Xuyên vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy tầm mắt Lương Độc Thu rơi xuống, liền trong nháy mắt hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì, lúc này cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Lúc không bị cảm Lương Độc Thu so với ai cũng bình tĩnh hơn cả, cho dù Tiêu Xuyên đem anh đặt ở trên sofa hôn đến nửa dưới cứng lên thì Lương Độc Thu dù căng thẳng vẫn không thay đổi biểu cảm. Vậy mà lúc này anh bị cảm lạnh, hắn ngược lại biến thành quỷ gấp gáp, còn muốn hôn môi.
"Không có hôn, yên tâm ngồi đi." Tiêu Xuyên đưa tay chống lên trán Lương Độc Thu, dùng sức đẩy anh về phía sau, "Chờ cậu khỏe rồi mới hôn."

Lương Độc Thu liếc mắt nhìn Tiêu Xuyên một cái, vẻ mặt ủy khuất, "Ừm."

"......" Tiêu Xuyên không thể đối phó được với Lương Độc Thu, cúi đầu chạm vào miệng Lương Độc Thu một cái, cười nói, "Như này đã được chưa?"

Lương Độc Thu cười rộ lên, "Được rồi!"

Rốt cuộc là tuổi trẻ, tố chất thân thể tốt. Lương Độc Thu uống thuốc xong, ngày hôm sau đã cảm thấy khá hơn, có thể trở lại trường học. Chỉ là đối với chuyện xảy ra ngày hôm trước, Lương Độc Thu chọn cách mất trí nhớ, làm bộ cái gì cũng không nhớ ra.

Tiêu Xuyên cũng không trách Lương Độc Thu chơi xấu, biết Lương Độc Thu da mặt mỏng, nhưng anh lại không khống chế được, cho nên Tiêu Xuyên thỉnh thoảng lại lấy việc này ra trêu chọc Lương Độc Thu.
Mới đầu Lương Độc Thu còn tỏ vẻ ngại ngùng, Tiêu Xuyên vừa nói anh liền muốn đưa tay che miệng hắn lại, vậy mà sau đó Tiêu Xuyên lại càng nói nhiều hơn, bọn họ ở bên nhau cũng đã lâu rồi, vậy mà Lương Độc Thu lại không để ý.

Thậm chí cũng có thể cười khi Tiêu Xuyên trêu chọc anh, khiến Tiêu Xuyên rất ngượng ngùng. Dù sao bị cảm rồi lại càng dính người hơn là Tiêu Xuyên, mà Lương Độc Thu so với Tiêu Xuyên còn tàn nhẫn hơn, lại quay lại tất cả.

Nếu Tiêu Xuyên không chịu thì Lương Độc Thu liền lấy điện thoại di động ra cho hắn xem. Khẳng định Tiêu Xuyên không thể ngồi chờ chết. Hắn không chỉ một lần trộm lấy điện thoại di động của Lương Độc Thu để xóa những video kia, ai biết Lương Độc Thu thế nhưng đã kịp sao lưu, Tiêu Xuyên tức giận ở trong phòng ngủ hô to tên Lương Độc Thu, lại ở trên giường bắt nạt người ta.
Tiêu Xuyên có thể bắt nạt người ta như thế nào? Hắn vừa làm vừa gọi Lương Độc Thu là lão bà, mà mỗi lần như vậy Lương Độc Thu lại đặc biệt ngượng ngùng, ý đồ lan đến xương quai xanh thì thôi, phía sau còn kẹp đặc biệt chặt.

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.