Edit: Hồng Anh
Proofread: Helix
Beta: Ril
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Tác giả: cuốn sách này không dài, cuốn sách tiếp theo dự định viết một câu chuyện báo ân, vẫn là bánh ngọt nhỏ, mèo và mèo bị tấn công bởi con người, nếu hứng thú có thể đọc thử.
"Không có khả năng." Tiêu Xuyên không tin Lương Độc Thu nói, "Cậu chắc chắn đang lừa tôi."
Lương Độc Thu cầm khăn mặt trên tay, đi đến bên sofa ngồi xuống, ý bảo Tiêu Xuyên ngồi trước mặt anh, "Sao lại không thể? Hơn nữa tại sao tôi phải bịa ra chuyện này để gạt cậu?"
Tiêu Xuyên vừa tắm rửa, không lau tóc mà ngồi khoanh chân trên đất chơi trò chơi. Lương Độc Thu nhìn không quen Tiêu Xuyên như vậy, lo lắng hắn không lau tóc sẽ đau đầu, mà biết Tiêu Xuyên ngại phiền toái nên đành tự mình động thủ.
Lương Độc Thu làm rất ôn nhu, Tiêu Xuyên giống như con mèo bị sờ bụng, rõ ràng thoải mái đến cong mắt vậy mà ngoài miệng lại không chịu tha cho người khác, "Trả thù tôi trước kia quay video à."
Lương Độc Thu đại đa số thời gian đều hoàn mỹ tìm không ra khuyết điểm, nhưng sau khi ngủ say thì sẽ toát ra vẻ mặt không giống như lúc bình thường, cả người trở nên mềm mại.
Một chút cũng không giống như Lương hội trưởng ở trường nói một là một hai là hai, giống như một chú mèo nhỏ sau bao ngày lang thang cuối cùng cũng đã được nhặt về nhà, khi thấy bản thân trong hoàn cảnh an toàn cũng nguyện ý chậm rãi thu lại nanh vuốt sắc bén của mình, chỉ yên lặng ở trong tổ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ vì bạn mà để lộ ra cái bụng mềm mại.
Tiêu Xuyên ngứa ngáy, sợ ngày hôm sau Lương Độc Thu không nhận nợ, liền mở điện thoại di động lên ghi hình, lo lắng Lương Độc Thu sẽ xóa đi, Tiêu Xuyên còn sao lưu thêm vài lần.
Mà biểu hiện của Lương Độc Thu quả giống như hắn nghĩ, sau khi xem video của mình, anh không chỉ tức giận mà còn xấu hổ, mặt đỏ như quả cà chua, đứng lên muốn cướp điện thoại di động của Tiêu Xuyên, ý đồ xóa vĩnh viễn lịch sử đen tối kia.
Lương Độc Thu được Tiêu Xuyên nhắc nhở cũng nhớ tới chuyện trước kia, lúc này anh không còn hoảng hốt nữa, ngược lại còn cảm thấy thú vị, thản nhiên tiếp nhận sự thật mình sau khi ngủ sẽ ôm Tiêu Xuyên làm nũng.
" Đó đều là sự thật, tôi phủ nhận làm gì?" Lương Độc Thu giúp Tiêu Xuyên lau tóc, nhớ tới vẻ mặt của Ngô Bộ Hoa đêm đó khi xuống xe, nghiêm giọng nói, "Nếu nghiêm túc mà nói, tôi cảm thấy Ngô Bộ Hoa biết cái gì đó, nói không chừng..."
Tiêu Xuyên không vội vàng trả lời mà nhớ lại biểu hiện mấy năm nay của Ngô Bộ Hoa, không nghĩ ra bất kì biểu hiện nào của hắn giống như nhìn ra Tiêu Xuyên cùng Lương Độc Thu có gian tình.
"Không phải chứ?" Tiêu Xuyên nói: "Với sự hiểu biết của tôi về Ngô Bộ Hoa, nếu cậu ta biết tôi ở cùng một chỗ với cậu, chắc chắn sẽ nhịn không được mà đến hỏi tường tận."
Lương Độc Thu đặt khăn mặt sang một bên, đưa tay kéo Tiêu Xuyên lại, không để hắn ngồi trên mặt đất. Ai biết Tiêu Xuyên lại chơi xấu, ôm eo Lương Độc Thu mà hôn, còn ấn Lương Độc Thu lên ghế sofa.
"Có lẽ cậu ấy chỉ mới nghi ngờ cho nên mới không nói với cậu." Lương Độc Thu khom lưng hôn Tiêu Xuyên, cười toe toét nói: "Giả sử một ngày nào đó cậu ấy biết chúng ta ở cùng nhau, chẳng phải là sẽ kinh ngạc chết sao?"
Trí nhớ của Lương Độc Thu cũng không tệ lắm, nhớ rõ những người bên cạnh Tiêu Xuyên hồi trung học, là một nhóm người không có quan hệ tốt với Tiêu Xuyên. Nếu để cho bọn họ biết hai người không chỉ yêu đương, còn ở bên nhau nhiều năm như vậy thì khung cảnh đó chắc sẽ rất thú vị.
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----
Tiêu Xuyên suy nghĩ giả thiết của Lương Độc Thu một chút, cảm thấy rất buồn cười: "Quả thật là nói không chừng sẽ đến hỏi cậu có phải là chơi game thua hay không."
Lương Độc Thu cười khẽ, vỗ vỗ eo người đang nằm trên người mình: "Dậy đi, tôi muốn đi tắm."
Sau sinh nhật Tiêu Xuyên, cuộc sống đại học của bọn họ chính thức bắt đầu, hai người tuy là một lớp nhưng không tham gia câu lạc bộ nào, ngày nào làm việc không thuận lợi là nghỉ học luôn, mỗi ngày đều chỉ có thể bày tỏ sự tương tư qua điện thoại di động.
Vậy nên nếu cẩn thận tính toán thì bọn họ cũng lâu rồi không làm, hiện tại vất vả mãi mới được ở cùng nhau, Tiêu Xuyên có chút đứng ngồi không yên.
Lương Độc Thu và Tiêu Xuyên ở bên nhau bốn năm như vậy sao còn có thể không biết tính Tiêu Xuyên, vậy nên anh vừa nhìn ánh mắt của Tiêu Xuyên liền biết Tiêu Xuyên đang suy nghĩ cái gì.
"Đợi lát nữa, tôi đi chuẩn bị một chút." Lương Độc Thu hôn vào tai Tiêu Xuyên, khẽ cười nói: "Đêm nay đều nghe cậu."
Đều là thanh niên nhiệt huyết mười tám mười chín tuổi, trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt trong lòng lại là người mình yêu, làm sao có thể không xúc động cho được? Làm sao có thể bình thường cho được?
Vì vậy, không lâu sau khi hai người lên giường thì làm một vài trò con bò. Mới đầu Lương Độc Thu còn có chút ngượng ngùng, luôn có thể trốn được thì trốn, ngược lại Tiêu Xuyên da mặt dày, lại còn biết làm nũng, Lương Độc Thu cũng đành nghe theo hắn.
Thế nhưng bây giờ Lương Độc Thu đã không còn để ý nữa, thậm chí có đôi khi còn phối hợp với Tiêu Xuyên, dù sao cuộc sống về đêm hài hòa cũng là một yếu tố khiến tình cảm tốt đẹp hơn.
Nhận được lời hứa của Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên mới không quấn lấy Lương Độc Thu nữa, cười thả anh đi tắm.
Tuy rằng khi đối mặt với Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên đã rất chắc chắn nhưng khi nhìn bộ dáng cương quyết đó, trong lòng vẫn có chút lo sợ, dù sao Lương Độc Thu thật sự cũng không cần phải lừa gạt hắn.
Vậy nên Tiêu Xuyên lấy điện thoại di động ra, nhấp vào WeChat, gửi cho Ngô Bộ Hoa một cái icon: [Có ở đấy không? Tôi có chuyện cần hỏi].
Ngô Bộ Hoa trả lời trong chốc lát: [Ở đây, có chuyện gì vậy?]
Tiêu ca của mày: [Ngày trường trung học thắng trận đấu bóng rổ đi ăn tối, thật sự gặp được Lương Độc Thu rồi à?]
Lần này Ngô Bộ Hoa qua nửa phút mới trả lời, hơn nữa không trực tiếp đưa ra đáp án mà hỏi ngược lại: [Tiêu ca làm sao mà lại đi hỏi chuyện này?]
Tiêu ca của mày: [Đừng có quan tâm tại sao tôi hỏi, chỉ cần trả lời có hay không].
Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: [...Đúng].
Tiêu ca của mày: [...]
Tiêu ca của mày: [Sau đó thì sao?]
Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: [Cậu nhất quyết giữ Lương hội trưởng không buông, cuối cùng cậu ấy đưa cậu quay lại với tôi, nhưng vì tôi không biết cậu ở đâu nên định đưa cậu về nhà tôi, kết quả là ngày hôm sau cậu vẫn còn đổ lỗi cho tôi không đưa cậu về nhà].
Tiêu ca của mày: [......]
Ngô Bộ Hoa lúc đó như nghẹt thở, hiện tại thấy Tiêu Xuyên chủ động nhắc tới liền nói một tràng, còn ngại đánh máy không tiện, chuyển tay gọi điện thoại cho Tiêu Xuyên.
Tiêu Xuyên không nghe máy, bảo Ngô Bộ Hoa gửi tin nhắn thoại.
Sau đó Ngô Bộ Hoa liên tiếp gửi hơn mười tin nhắn thoại dài hơn bốn mươi giây, thấy vậy Tiêu Xuyên đau não, rốt cuộc cũng tin lời Lương Độc Thu, cũng chắc chắn chuyện kia mang đến cho Ngô Bộ Hoa chấn động không nhỏ.
Tiêu Xuyên cười thầm, không chuẩn bị trả lời Ngô Bộ Hoa, nhưng khi thoát ra lại không cẩn thận bật đoạn ghi âm cuối cùng của Ngô Bộ Hoa lên. Vì vậy một giây sau, phòng khách liền vang lên giọng nói sợ hãi của Ngô Bộ Hoa: "Tiêu ca cậu không biết lúc ấy tôi như bị dọa sợ chết khϊếp, nghĩ rằng Lương hội trưởng thầm mến cậu."
"Bất quá sau này tôi xem biểu hiện của cậu ta ở trường học, cảm thấy nhất định là bản thân nghĩ sai rồi, nếu cậu ấy thật sự thầm mến cậu thì làm sao nỡ đối nghịch với cậu chứ."
Tiêu Xuyên: "..."
Hắn rốt cuộc là không đành lòng, không biết xấu hổ nói cho Ngô Bộ Hoa biết là hắn ta nhầm rồi, kỳ thật cũng chỉ là thủ đoạn mắt đi mày lại của tình nhân mà thôi.
Bất quá Tiêu Xuyên tuy rằng không đành lòng nói cho Ngô Bộ Hoa sự thật, nhưng hắn thấy Ngô Bộ Hoa có vẻ đã đoán được chuyện này nhưng còn chưa phát hiện chân tướng, chỉ là hiểu được một phần.
Vậy nên Tiêu Xuyên dừng một chút, đánh máy trả lời Ngô Bộ Hoa: [Trước kia tôi không biết vì sao cậu tỏ tình luôn thất bại, hiện tại tôi thì tôi đã hiểu, người như cậu độc thân là có nguyên nhân].
Tiểu Hoa không muốn học tiếng Anh: [Cút!!!]
-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----