Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Bạn Trai

Chương 28



Edit: Hồng Anh

Proofread: Helix

Beta: Ril

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Tác giả có lời muốn nói: Mong mọi người thêm tác phẩm mới "Báo ân" vào bộ sưu tập~

Mặc dù Tiêu Xuyên ở trước mặt Ngô Bộ Hoa biểu hiện ra bộ dáng không quan tâm, thế nhưng chờ hắn một mình đi học tự chọn liền chọn một vị trí cuối cùng, vụиɠ ŧяộʍ đăng ký đăng nhập vào diễn đàn Ngô Bộ Hoa nói.

Ngô Bộ Hoa nói không sai, chức năng diễn đàn rất đầy đủ, bên trong thật đúng là cái gì cũng có, hơn nữa còn phân loại các mảng khác nhau.

Tiêu Xuyên vốn muốn tìm kiếm tên Lương Độc Thu, để xem rốt cuộc là ai nhớ thương vợ hắn, thế nhưng ai biết hắn căn bản không cần phải ra tay liền thấy những bài đăng về Lương Độc Thu, vì những bài đăng kia ngày càng trở nên nổi tiếng.


Tiêu Xuyên: Cảm ơn bạn, dù bạn có giận nhưng vợ tôi là của tôi, không phiền bạn nhớ đến.

Tiêu Xuyên đen mặt, nhấp vào bài đăng xem nội dung, tò mò mấy nữ sinh rốt cuộc thảo luận cái gì, kết quả Tiêu Xuyên lúc thấy rõ nội dung bài đăng nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Lúc trước Tiêu Xuyên nghe Ngô Bộ Hoa nói nghiêm túc như vậy, còn nghĩ những người này hiểu rõ Lương Độc Thu hơn hắn sao, vậy mà hiện tại nhìn thấy cuộc thảo luận của mấy nữ sinh, Tiêu Xuyên mới biết là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bất quá cũng đúng, với hiểu biết của hắn về Lương Độc Thu, nếu không phải là Lương Độc Thu nguyện ý thì người khác đúng là sẽ không thể bước vào nội tâm của anh, mà hắn cũng là may mắn, sớm quen biết Lương Độc Thu đã nhiều năm như vậy, trước khi người khác phát hiện thì đã chiếm hữu được anh, đánh dấu anh thuộc về hắn.


Nghĩ đến đây, khóe miệng Tiêu Xuyên mở rộng cong lên, không muốn lãng phí thời gian xem bài đăng nữa. Không đợi Tiêu Xuyên rời khỏi diễn đàn, điện thoại di động đã bị một đôi tay vươn ra từ bên cạnh đè xuống.

Tiêu Xuyên đấu trí đấu dũng với giáo viên chủ nhiệm lớp, thoáng cái bị dọa thành chim cút (鹌鹑), cho rằng giáo viên chủ nhiệm đến để thu điện thoại di động của hắn. Nhưng mà cái tay đang đè điện thoại di động của hắn, sao lại càng nhìn càng thấy quen thuộc?

"Đi học mà lại sử dụng điện thoại di động." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, "Tiêu Xuyên đúng là không ngoan."

Là Lương Độc Thu.

Trái tim đang lơ lửng của Tiêu Xuyên quay trở về, sợ hãi quay đầu, chỉ thấy Lương Độc Thu mặc áo sơ mi hắn mua, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, "Sao cậu lại tới đây?"


Tiêu Xuyên thật ngoài ý muốn.

Trước khi học đại học, Tiêu Xuyên từng ước định với Lương Độc Thu, nói sau này phải cùng nhau học đại học, chỉ là sau đó phải chọn môn tự chọn, nội dung hai người cảm thấy hứng thú lại không giống nhau, Tiêu Xuyên cũng không muốn Lương Độc Thu phải ủy khuất bản thân mà thỏa hiệp với hắn, cuối cùng hai người dứt khoát mỗi người một lớp.

"Cùng cậu đến lớp." Lương Độc Thu nắm lấy tay Tiêu Xuyên, đưa tay để dưới bàn, rất nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay hắn chơi, "Lúc trước nói muốn cùng nhau đi học, vừa vặn buổi chiều không có việc gì làm liền đến cùng cậu học."

Chỗ ngồi của bọn họ gần cuối lớp, học sinh ngồi phía trước hoặc là đang nghe giảng hoặc là đang chơi điện thoại di động nên không ai chú ý đến bọn họ, vậy nên lá gan của Tiêu Xuyên lớn hơn Lương Độc Thu, trực tiếp giành lại quyền chủ động nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau với Lương Độc Thu.
Tiêu Xuyên hết sức khống chế cảm xúc của mình, không để cho bản thân quá càn rỡ, nhưng vừa nghĩ đến Lương Độc Thu vì hắn mà tới, Tiêu Xuyên làm sao nhịn được, cư nhiên thoáng chốc liền cười tươi.

"Cậu còn nhớ rõ cơ à, tôi còn tưởng cậu quên rồi chứ." Tiêu Xuyên cố ý hạ thấp giọng, sợ bị người khác nghe thấy lời hắn nói, thế nhưng vẫn không quên thể hiện tâm tình tốt của bản thân, "Lương Độc Thu, cậu thật sự rất vui."

Lương Độc Thu cũng cười, không phải vì Tiêu Xuyên khen nên mới vui vẻ, anh cười đơn giản vì Tiêu Xuyên cũng đang cười, "Tôi đương nhiên nhớ rõ."

Lương Độc Thu kỳ thật còn muốn nói những gì em đã nói anh đều nhớ rất rõ, thế nhưng khi chuẩn bị nói ra, Lương Độc Thu lại cảm thấy mình như vậy quả là có ý khoe khoang, do dự nửa ngày, rốt cuộc là không biết xấu hổ mà mở miệng.
Nếu như Lương Độc Thu mà không tới thì có lẽ Tiêu Xuyên chỉ biết ngồi chơi điện thoại di động, bài giảng vẫn có thể nghiêm túc nghe, thế nhưng hiện tại Lương Độc Thu tới khiến Tiêu Xuyên không cách nào chuyên tâm nghe giảng được.

Vậy là chiếc điện thoại bị lãng quên trên bàn, màn hình còn chưa tắt, hiện ra trang Tiêu Xuyên vừa vào. Lương Độc Thu mơ hồ nhìn thấy tên mình trên đó, một bên giữ tay Tiêu Xuyên lại, không cho hắn có cơ hội động thủ, một bên đưa tay lấy điện thoại di động của Tiêu Xuyên xem xem Tiêu Xuyên vừa rồi đang xem cái gì.

Ban đầu Tiêu Xuyên không chú ý tới động tác của Lương Độc Thu, còn đang vì Lương Độc Thu chủ động nắm tay mà vui vẻ, vậy nên đến khi hắn chú ý tới Lương Độc Thu muốn lấy lại điện thoại thì đã quá muộn, Tiêu Xuyên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Độc Thu lấy đi điện thoại của mình.
Tiêu Xuyên: "..."

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----

Khác với Tiêu Xuyên cái gì cũng không biết, Lương Độc Thu đã sớm biết có diễn đàn này, bất quá anh cũng không online nhiều, chỉ là lúc rảnh rỗi sẽ lên tìm kiếm tên Tiêu Xuyên.

Tiêu Xuyên luôn nói có rất nhiều người thích anh, nhưng Lương Độc Thu lại thấy rõ ràng là Tiêu Xuyên được hoan nghênh hơn, từ khi học trung học, người thích hắn ở trường cũng không ít, chỉ là Tiêu Xuyên thần kinh thô, bình thường cũng không chú ý tới ai thích mình, Lương Độc Thu ngược lại thấy được, nhưng anh sẽ không nói.

Mặt trời bên ngoài rất lớn nhưng trái tim Tiêu Xuyên lại rất lạnh, nhất là khi hắn nhìn thấy Lương Độc Thu cầm điện thoại di động của mình mà bất động, Tiêu Xuyên hận không thể quay lại vài phút trước khóa màn hình điện thoại lại, như vậy bây giờ cũng không cần phải chịu dày vò như thế này.
Lương Độc Thu không nhận thấy được vẻ mất tự nhiên của Tiêu Xuyên, ngón tay trượt lên xuống, tùy tiện đọc bài viết trên đó, thấy nội dung cũng không sai biệt lắm liền tắt điện thoại.

Tiêu Xuyên im lặng như gà, ánh mắt trượt theo ngón tay Lương Độc Thu, không biết xấu hổ nói một câu. Lương Độc Thu thấy Tiêu Xuyên như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, không nhịn được đưa tay cào lòng bàn tay hắn, nhịn cười hỏi, "Làm sao vậy? Sao không nói gì hết vậy?"

"Muốn cười thì cứ cười, đừng cố nhịn." Tiêu Xuyên mở to hai mắt trừng Lương Độc Thu, hợp tình hợp lý nói, "Dù sao cậu cũng thấy rồi." 

Tiêu Xuyên nói xong còn cảm thấy không đủ, lại nói thêm, "Hơn nữa tôi quan tâm đến bạn trai mình, chẳng lẽ cậu còn có ý kiến sao?"

"Không." Lương Độc Thu cười khẽ, vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Xuyên cho hắn bớt giận, "Không dám có ý kiến."
Tiêu Xuyên biết Lương Độc Thu đang cười hắn, tùy ý để cho người ta dỗ dành cũng không thèm để ý tới, mà Lương Độc Thu bị Tiêu Xuyên nói vậy cũng không tức giận, ngược lại cười càng vui vẻ.

Tiết tự chọn này có tính chất toàn trường, trong lớp không có bạn học nào của bọn họ, ban đầu hai người còn giả vờ, lúc này lại quay sang tán gẫu, nào còn nhớ đến phải chú ý phản ứng của người khác, hoàn toàn rơi vào thế giới riêng của hai người.

Tiêu Xuyên tạm thời không muốn nói chuyện với Lương Độc Thu, trừng mắt nhìn anh một cái rồi thu hồi lại tầm mắt làm bộ chăm chú nghe giảng, Lương Độc Thu thấy vậy vừa muốn cười vừa sợ Tiêu Xuyên tức giận, nhịn cười vô cùng vất vả.

"Được rồi được rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên cười cậu như vậy." Lương Độc Thu tuy rằng muốn chọc Tiêu Xuyên vui vẻ, nhưng lại không muốn Tiêu Xuyên tức giận, vậy nên anh cúi đầu, thấp giọng dỗ dành hắn, "Tiêu Xuyên đại nhân đại lượng, đừng so đo mấy chuyện này với tôi mà, cũng đừng không để ý tới tôi."
Tiêu Xuyên kỳ thật rất thích bộ dáng này của Lương Độc Thu, thế nhưng hắn còn nhớ rõ việc Lương Độc Thu cười hắn, vậy nên không muốn dễ dàng tha thứ như vậy, cố gắng không nhìn Lương Độc Thu, làm bộ mình vẫn còn đang tức giận.

Nói trắng ra Tiêu Xuyên chính là muốn Lương Độc Thu dỗ dành hắn thêm một chút.

Nhưng Tiêu Xuyên nào ngờ Lương Độc Thu lại mở khóa điện thoại của hắn, đăng nhập diễn đàn, trực tiếp dùng tài khoản của hắn đăng bài.

Tiêu Xuyên: Cứu mạng!

Lần này Tiêu Xuyên thật sự đứng ngồi không yên, vì ID diễn đàn của hắn tên "Lương Độc Thu là vợ tôi". 

Tiêu Xuyên quên mất mình còn đang trên lớp, cũng quên việc hắn còn đang giận Lương Độc Thu, giơ tay đè cổ tay Lương Độc Thu lại, mạnh bạo đứng phắt dậy, lớn tiếng nói một câu, "Đừng đăng!"
Nhưng tốc độ nói của Tiêu Xuyên không nhanh bằng Lương Độc Thu, vậy nên Tiêu Xuyên vừa nói xong câu đó, bài viết đã bị Lương Độc Thu đăng lên.

Vì việc này mà ngày hôm nay trang thổ lộ của Thiên Tây Đại được nhiều người bàn tán xôn xao nhất, một là hai đại viện thảo (大院草) của trường Kinh tế và trường Quản lý đánh nhau trong lớp tự chọn, hai là Lương Độc Thu, một trong những viện thảo của viện Quản lý, công khai thừa nhận mình đã là vợ của người ta.

-----Đọc tại truyenwk.com thestarryocean và thestarryocean.wordpress.com-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.